Em Trong Tim Tôi
Chương 41 : • Chương 27
Hứa Tư Ý trên mặt nổi lửa, mấp máy môi, không thể phát ra âm thanh nào.
Cố Giang không chớp mắt, chiếc mũi cao thẳng men theo đường nét cô hướng lên, cơ hồ dán lên môi cô.
Trên nóc tòa nhà bị bỏ hoang, gió bắt đầu nổi lên.
Mái tóc đen mềm mại của cô gái tung bay trong gió. Thỉnh thoảng, có một vài sợi bay phất qua gương mặt của người thiếu niên, tựa như những chiếc lông vũ khẽ chạm vào trái tim anh.
Bầu trời đầy sao cùng cả tòa nhà im lặng không tiếng động.
Lông mi cô run rẩy, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhắm mắt lại.
Nụ hôn kia vừa rơi xuống.
Trái tim Hứa Tư Ý khẽ run lên, toàn thân cô như bị lửa đốt, phảng phất trong ngực có một hạt giống đang từ từ nảy mầm, giống với bãi cỏ hoang của tòa nhà này, cứ thế chui từ dưới lòng đất lên mà sinh trưởng, nở rộ ra một đóa hoa.
Cố Giang một tay giữ cằm cô, một tay vòng qua eo nhỏ ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên giữa trán Hứa Tư Ý.
Cô nhẹ nhàng rụt bả vai, cắn môi, cảm giác hô hấp cơ hồ có chút khó khăn.
Thời gian giống như ngưng trệ.
Thật lâu sau, môi người thiếu niên rời đi, hai tay ôm cô trong lòng ngực, bàn tay dán lên khuôn mặt nhỏ của cô, ở bên tai cô cười nhẹ, “Hồi hộp đến mức như vậy à. Tôi mới có hôn lên trán mà em đã ngại ngùng như vậy, da mặt em thật mỏng.”
Cô ấp úng: “Đó là bởi vì……”
“Bởi vì cái gì?”
Bởi vì đôi mắt của anh, hành động cũng như cử chỉ, thậm chí ngay cả giọng điệu của mỗi câu anh nói….
Đều giống như đang cố câu dẫn em vậy.
Hứa Tư Ý trong đầu mơ mơ màng màng, rất nhiều suy nghĩ nổi lên, nhưng đến cuối cùng vẫn là trả lời, “Không có gì cả.”
Cố Giang ôm cô, nhếch khóe môi: “Biết hôn ở mi tâm có nghĩa là gì không?”
Hứa Tư Ý nhẹ nhàng lắc đầu.
Cơn gió bên tai bỗng nhiên ngừng lại.
“Có nghĩa là….” Anh nhìn về phía cảnh đêm cùng ánh đèn neon ở xa chỗ họ một lúc lâu, nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi: “ý tứ là, em có thích Cố Giang không?”
Giọng nói này trầm thấp lại sạch sẽ, đặc biệt dễ nghe, mỗi một từ đều giống như dòng nước nhẹ nhàng chảy trong đêm, cứ thế từ từ đi lướt qua bên tai và trái tim của cô.
Ánh mắt Hứa Tư Ý lộ ra tia sáng yếu ớt rồi nhanh chóng biến mất, mười ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, vô ý thức nắm chặt phần áo ở thắt lưng của anh, mấp máy môi muốn nói điều gì đó.
Cố Giang cười giễu cợt, dán môi lên tai cô, lại thấp giọng: “ Đùa em thôi.”
Cái người dù cho có 8 vạn năm cũng không thay đổi giọng điệu của mình mở miệng nói. Anh dường vĩnh viễn đều như vậy, có chút bất cần, lại luôn toát ra vẻ trầm ổn, tự tin nắm chắc thắng lợi, tựa như trên đời này không có người nào hay bất cứ việc gì có thể thoát khỏi bàn tay của anh.
Mấy chữ đã đến đầu lưỡi lăn một vòng rồi lại bị nuốt trở về, Hứa Tư Ý rũ lông mi, ngoan ngoãn đem đầu chôn trong ngực hắn.
Vẫn là không nói gì.
“Hôn ở mi tâm có nghĩa”, Cố Giang nói, “ là tôi đặc biệt con mẹ nó thích em”
“…..” Hứa Tư Ý
Cô phát hiện vị đại não này đặc biệt thích chửi thề.
Có điều cũng không sao cả, cô đã quen rồi, hẳn là lúc anh học cao trung đã hình thành nên thói quen này, ngay cả khi muốn nhấn mạnh ý tứ của mình, từ ngữ của anh cũng thật vô cùng phong cách.
Cố Giang nhận ra phản ứng của cô gái trong ngực, ở bên cạnh, vành tai trắng nõn của cô được giấu dưới mái tóc đen, giống như một lời mời thầm lặng, giống như trái cây dụ dỗ người tới hái. Đôi mắt đen láy của anh trở nên thâm trầm, tâm niệm vừa động, liền cắn nhẹ lên chiếc tai nhỏ đó một cái.
Hứa Tư Ý vốn là đang xấu hổ và túng quẫn, lần này càng trở nên tốt hơn, toàn thân cô trở nên run rẩy.
“ Em nói phải làm sao đây hả?” Cố Giang chán nản thở dài, cánh tay đặt trên eo nhỏ của cô, lợi dụng ưu thế chiều cao, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đem thân thể mềm mại của cô ôm chặt.
Hứa Tư Ý nheo mắt, nhìn lên cổ thon dài của anh, phía trên còn có yết hầu di chuyển lên xuống mười phần gợi gảm. Cô thở rất nhẹ: “ … hả?”
“Lão tử sắp kìm nén đến chết rồi.”
*
Lễ quốc khánh, người Yến Thành đi nơi khác du lịch không ít, người từ xa đến Yến Thành du lịch lại càng nhiều hơn. Mức giảm ít hơn rất nhiều so với mức tăng, vì vậy thành phố lúc này vô cùng náo nhiệt, cũng càng đông đúc lúc trước.
Tiễn Tiền Trinh ban đầu còn muốn tham quan trường học của Hứa Tư Ý, kết quả ở khuôn viên trường đi lang thang, phát hiện ra đoàn tham quan của các cô, các bác quá đông. Bọn họ gặp được cây đại thụ, thì lại muốn chụp lấy tấm hình, gặp được chiếc ghế, cũng muốn ngồi lên tạo dáng chụp tới chụp lui, sức chiến đấu thật quá mức kinh ngạc.
Hứa Tư Ý bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng các cô, các bác giơ cờ trắng đầu hàng, rồi chuyển hướng mang Tiễn Tiền Trinh cùng Trần Cẩm Niên tới quán cà phê “Blue kiss” ngồi nói chuyện phiếm.
Ba cốc nước ngọt, ba phần đồ ngọt được đặt trên bàn. Ghế ngồi bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp buổi chiều chiếu vào, gió nhè nhẹ thổi. Không khí thoải mái như vậy quả thật cùng với hai chữ “bát quái” vô cùng phù hợp.
Vì vậy, vị nói chuyện thao thao bất tuyệt Tiễn Tiền Trinh cứ thế ngồi uống cà phê, ăn đồ ngọt cùng người ngồi đối diện, từ khi vào cửa đã an tĩnh trầm mặc như thóc, nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, cậu còn nhớ Lê Tiểu Đào không? Người nhảy từ lớp thường sang lớp chọn hồi cấp ba đó. Đầu năm cấp ba có cuộc thi xếp hạng, cậu ấy ban đầu là học sinh của lớp bình thường số 9, kết quả lại nằm trong top 50. Nhà trường liền phá lệ cho vào lớp số 11, lớp chọn ngay bên cạnh lớp của chúng mình.”
Tiễn Tiền Trinh dùng thìa khuấy cốc cà phê, hơi nhướn mày, “Hôm trước mình từ mấy đứa bạn lớp 9 nghe được việc này.”
Hứa Tư Ý nâng cằm nhìn ra cây phượng ngoài cửa sổ : “ Ừ?”.
Tiễn Tiền Trinh hạ thấp giọng, giọng điệu thần bí, có chút khó xử: “Nghỉ hè năm cấp ba, một số người đã nhìn thấy Lê Tiểu Đào cùng Trầm Lâm Bạch đi ra cùng một phòng ở gần chỗ trường học của bọn mình.”
Vừa nghe xong, Trần Cẩm Niên đang đọc báo liền ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày: “Trầm Lâm Bạch? Người đứng đầu khối Trầm Lâm Bạch?”
“Phí lời!” Tiễn Tiền Trinh đảo mắt, “Trường chúng ta lẽ nào còn có vị thần đồng thứ 2 ngoài Trầm Lâm Bạch sao?”
Trần Cẩm Niên nghe xong, tầm mắt lại đặt lên tờ báo, nhàn nhạt đánh giá : “Tin giả.”
“Tin thật đấy! Bạn của tớ tận mắt trông thấy. Mình lúc đó cũng không tin, cậu ta liền chỉ tay lên trời thề độc!” Tiễn Tiền Trinh tranh cãi.
Trần Cẩm Niên, “Cái đám bạn lưu manh của cậu, còn có người tin được sao?”
“…..” Tiễn Tiền Trinh trầm mặc, nói, “Dù sao điều này chắc chắn là đúng. Ban đầu mình cũng cảm thấy không thể tin được. Bình thường Lê Tiểu Đào cũng là một em gái rất an tĩnh, không có gì quá nổi bật, tính tình hướng nội, hiếm khi nói chuyện với mọi người … Nhưng mà suy nghĩ lại thì thiên hạ này lớn như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, biết đâu Trầm Lâm Bạch lại thích tuýp người như cô ấy thì sao?”
Trần Cẩm Niên nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Ừ, cũng có chút đạo lý.”
Tiễn Tiền Trinh gật đầu, nhìn vào người vẫn đang nhìn ra cửa sổ: “Cậu cảm thấy sao 41?”
Hứa Tư Ý một tay chống cằm, một tay cầm cốc trà, giống như không nghe thấy gì cả.
“41? Tư Ý?”, Tiễn Tiền Trinh nhíu mày, vươn tay vẫy vẫy trước mắt cô, “Này! Hứa Tư Ý!”
“…” Hứa Tư Ý lúc này mới như người từ trong mơ bước ra, quay mặt qua, nhìn về phía người bạn tốt của mình nở một nụ cười : “Chuyện gì thế?”
Tiễn Tiền Trinh không nói nên lời.
“Chúng mình đang nói chuyện phiếm, cậu lại cứ thế ngẩn người, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, rốt cuộc thì cậu đang nghĩ gì vậy? Có tâm sự à?”
Chỉ trong vòng có vài giây, cảnh từ tòa nhà bỏ hoang vào đêm qua hiện lên trong đầu cô.
Bầu trời đêm đầy sao, gió nhè nhẹ thổi, cỏ dại mọc um tùm, còn có những ngón tay thon dài của người thiếu niên đan vào năm ngón tay cô, nụ hôn rơi trên trán cùng với câu nói làm cho cô không thể đáp lại.
Hứa Tư Ý mặt nóng lên, dùng nĩa lấy miếng xoài đang ở trên chiếc đĩa, đưa vào miệng, lắc đầu nói: “Không có.”
Tiễn Tiền Trinh hừ lạnh: “Hôm nay kể từ lúc bắt đầu gặp nhau, cậu đã lơ đãng, nói không có tâm sự ai tin chứ.” Cô ngẫm nghĩ, đoán: “Vì Cố Giang à?”
“ ….”
Từ bao giờ bạn bè cô đã trở nên sắc bén như vậy chứ?
Hứa Tư Ý im lặng, không phản bác.
Ngầm thừa nhận.
Tiễn Tiền Trinh nói: “Cậu đang vướng mắc điều gì?”
“Thời tiết tốt như vậy, tại sao lại tự chuốc lấy phiền não.” Trần Cẩm Niên hơi cong môi, nghiêng người, đem đĩa xoài trước mặt Hứa Tư Ý đẩy sang một bên, khẽ nói: “Nơi này làm ăn quá tệ, chi bằng tìm một nhà bếp riêng, mình sẽ tự tay nướng bánh ngọt cho cậu, được không Tư Ý?”
Tiễn Tiền Trinh nhìn Hứa Tư Ý, lại nói: “Cố Giang đang theo đuổi cậu, cậu có phải hay không vẫn còn đang nghĩ có nên đồng ý hay không?”
Trần Cẩm Niên cười như gió xuân, “Gần đây mình cùng sư phụ học một vài món ăn Tứ Xuyên, đậu phụ ma bà, bò trụng, chi bằng Tư Ý, cậu giúp mình nếm thử được không?”.
“…..” Bộ đôi này quả là rất thú vị. Nhưng, cô rốt cuộc nên nghe theo ai đây?
Hứa Tư Ý không nói gì trong vài giây. Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn quay mặt về phía Tiễn Tiền Trinh, gật đầu, nói: “Cậu đoán không sai, mình thực sự đang rất rối.”
Trần Cẩm Niên im lặng, sau một lúc, cậu nhấp một ngụm cà phê, mặt không chút thay đổi: “Mọi người nói chuyện đi, mình đi toilet.”, vừa dứt lời, liền xoay người vẫy tay áo không dính chút bụi trần của mình mà rời đi.
Người con trai duy nhất rời khỏi, tiếp theo có thể tùy tiện thảo luận bát quái rồi.
Tiễn Tiền Trinh khai đao với bạn mình, điệu bộ giống hệt một đàn chị đi trước: “Không sao hết. Mọi người trong quá trình trưởng thành sẽ gặp nhiều vấn đề về tình cảm khiến cho bản thân phải bối rối cũng như đau khổ. Đến đây, đến nói với chị, yên tâm dũng cảm mà nói với chị, chị đây sẽ vì cưng mà giữ bí mật, đồng thời nhất định sẽ trở thành ngọn đèn hải đăng dẫn đường cho em.”
“…..”
Sao tự nhiên lại xuất hiện tiết mục radio cùng nhau trò truyện tâm sự ở đây vậy?
Hứa Tư Ý im lặng trong hai giây, nghiêm túc kể: “Sự tình là như thế này. Cố Giang đã bày tỏ với mình nhiều lần, rằng anh ấy thích mình. Sau đó mình nói với anh ấy rằng mình vẫn không biết được liệu mình có thích anh ấy hay không. Vì thế, mình trả lời rằng, là lúc này mình vẫn chưa biết được mình có thích anh ấy hay không nên chúng mình trước hết cứ làm bạn với nhau đã, để trong quá trình làm bạn, mình có thể phát hiện ra là mình có thích anh ấy hay không. Tuy nhiên, bây giờ mình có một vấn đề thắc mắc, đó là mình không biết làm thế nào để xác định được rốt cuộc mình có thích anh ấy hay không?”
“….” Tiễn Tiền Trinh bị mấy câu “anh ấy thích mình” tới “ mình thích anh ấy” làm cho rối loạn tới mức muốn ngất đi, mất vài giây mới tiêu hóa được, hỏi: “Ý của cậu là… cậu muốn biết, bản thân hiện tại có thích Cố Giang hay không?”
Bingo!
Hứa Tư Ý gật đầu: “Đúng”
“ Cảm giác thích một người rất rõ ràng.” Vị luôn lạc quan, phóng khoáng, lớn lên trong tình yêu và gần như không có trải qua bất kì khoảng thời gian đau khổ vì tình có chút khó hiểu, “Làm thế nào cậu có thể không hiểu điều này?”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như lúc cậu không gặp được được anh ta, cậu sẽ nhớ anh ta. Lúc cậu gặp được anh ta, cậu sẽ thấy vui vẻ. Thấy anh ấy vui, thì cậu cũng vui, khi thấy anh ấy buồn cậu sẽ buồn theo. Nói tóm lại, cảm xúc của cậu hoàn toàn liên kết với người mà cậu thích.”, Tiễn Tiền Trinh tiếp tục công tác xóa nạn mù chữ của mình, “Nếu như cậu thích anh ta, cậu sẽ vô cùng quan tâm tới từng hành động, cử chỉ của anh ấy.”
Hứa Tư Ý nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy cậu nói xem, có phải mình hiện tại thích Cố Giang hay không?”
“Làm sao mình biết được chứ.” Tiễn Tiền Trinh suy tư vài giây, quyết định chọn phương thức tôi hỏi cậu đáp lần nữa: “Khi anh ấy nói chuyện với cậu, cậu có hồi hộp không?”.
Hứa Tư Ý hồi tưởng: “Có chút.”
“Khi anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào cậu, cậu có cảm thấy xấu hổ và ngại ngùng không?”
“…. Có chút.”
“Khi anh ấy tiếp xúc thân thể với cậu, cậu sẽ bị choáng ngợp và đỏ mặt?”
“ … Có chút.”
“Khi anh ấy nói rằng anh ấy thích cậu, nhịp tim của cậu sẽ đột nhiên chuyển thẳng sang 180 sao?”
“ …. Có chút.”
“Từ những dấu hiệu này, trong lòng cậu 8 phần chính là thích Cố Giang rồi.” Tiễn Tiền Trinh hướng mắt lên trần của quán cà phê, lại hỏi: “Vậy khi anh ấy ở cùng những cô gái khác, cậu sẽ cảm thấy không vui, không thoải mái sao?”.
Những cô gái khác, Quế Hiểu Tĩnh và Tần Sương sao?
Hứa Tư Ý cau mày nghĩ, lắc đầu: “Hình như không.”
“ Vậy chính là có chút kì quái..…Ghen tuông là bản chất của con người, cậu lại có thể không cảm thấy không vui?”
Tiễn Tiền Trinh trong lòng nói thầm, nghĩ thầm, lẽ nào sinh vật ngốc nghếch trời sinh này không giống với người bình thường. Không lý nào! Khóe mắt cô xếch lên, liếc qua cô bạn ngốc ở phía đối diện đang nhìn mình với cặp mắt to tròn ngây thơ, rõ ràng là cô ấy 10 phần tự tin rằng người có kinh nghiệm tình trường như mình có thể đưa ra một câu trả lời chuẩn xác.
Nửa phút sau.
“Hừm,” Tiễn Tiền Trinh hắng giọng nói: “Là thế này tình hình của cậu có chút phức tạp, mình nghĩ rằng mình không nên đưa ra kết luận một cách cẩu thả được.”
“…..”
Vậy vừa rồi cậu hỏi mình nhiều như vậy là có ý gì gì vậy?
Biểu hiện của Hứa Tư Ý đã biến thành thành “= =”.
“Có điều cũng không sao!” Tình yêu không phải là giống với cơn gió lúc tới lúc đi sao, chưa kể còn lúc gần…lúc….xa nữa.
Đối mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ của Hứa Tư Ý- người chưa từng có lấy một tên bạn trai nào, Tiễn Tiền Trinh đảo mắt, nhanh chóng đưa ra giải pháp tiếp theo: “Mình vẫn còn biện pháp khác, chắc chắn không sai, thử chút là biết.”
“Hả?”
Hứa Tư Ý nhấm nháp từng ngụm trà sữa, không còn chút nhiệt tình hay mong đợi nào nữa.
Tiễn Tiền Trinh cười lớn một tiếng, lông mày cô nhíu lại, “Tớ nói với cậu, cậu tìm cơ hội, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cố Giang trong hai mươi giây. Nếu trong lòng cậu nảy ra bất kì ý nghĩ xấu xa nào, thì xin chúc mừng. Baby, you fall in love!”
*
Vào ngày thứ hai của kì nghỉ Quốc khánh, Yến Thành nơi nơi đều chật kín. Cố Giang cưỡi chiếc Ducati sơn màu màu đỏ và đen, chạy một mạch từ trường đại học C đến biệt thự Cố gia ở vùng ngoại ô, mất gần hai giờ.
Xuyên qua rừng cây, cánh cửa biệt thư đang bị đóng chặt hiện ra.
Cố Giang đạp phanh, bánh sau xe máy trượt bảy mươi độ trong giây lát, cọ sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Anh chạm vào điếu thuốc trong miệng, dụi mắt, đưa tay ra, ấn vào chuông cửa, nhìn vào màn hình ở bên trái cánh cổng sắt, giọng điệu không chút cảm xúc: “Mở cửa.”
“Thiếu gia cậu đã trở về rồi?” nhìn thấy Cố Giang, hai mắt của Đức Thúc quản gia toát lên đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng ra mở cửa.
Cố Giang ấn chân ga, điều khiển xe vào, tiếng động cơ máy nổ ầm ầm theo từ bên ngoài vào trong khu vườn của biệt thự rồi dừng lại.
Đức Thúc mỉm cười, nói: “Thiếu gia trở về sao không nói trước một tiếng?” trong nháy mắt sau khi nhìn thấy đầu máy nặng nề liền nhanh chóng giơ tay gọi một người rồi phân phó: “Mang xe của thiếu gia cất vào gara đi.”
“Không cần.” Vẻ mặt Cố Giang không thay đổi đáp lời. “Tôi trở về lấy ít đồ, lập tức đi ngay.”
Đức Thúc sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nhanh chóng theo sau anh, “Đã trở về rồi, hay là ở lại ăn cơm tối rồi hãy đi…”
Quản gia nói xong, nhưng vị thiếu gia phía trước dường như không hề nghe thấy, vẫn cứ thế bước thẳng, đến cuối vườn hoa thì chuyển hướng, ngay cả cái bóng cũng không chừa lại cho ông.
Bên trong biệt thự, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế thái sư, hai mắt nhắm lại, ngồi bắt chéo chân mà phơi nắng, bên cạnh là chiếc lồng chim làm bằng gỗ.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào chiếc lồng có chứa mấy chú chim Hồng y giáo chủ (chào mào Lửa) đang líu rít hót.
“Ôi chao, đây không phải là mặt trời mọc từ phía tây à,” người đàn ông kia mở to mắt, uể oải nói, “Cố gia như thế nào lại trở về rồi?”
Người kia tên là Cố Bạc Chi, con trai lớn của bác cả của Cố Giang, lớn hơn Cố Giang ba tuổi. Người này cả ngày quần áo lụa là, mang theo chiếc lồng chim làm bằng gỗ của mình, ngồi bắt chéo chân ở nhà nghe hí kịch. Đây cũng chính là chủ nhân của nhà hàng tư “Tô Uyển” nổi danh khắp Yến Thành, chỉ lấy tiền làm tiền đề.
Cố Bạc Chi cùng Cố Giang trước đây đều nuôi dưỡng ở nhà tổ, được chính tay của bà cụ Cố chăm sóc. Hai người sống cùng nhau trong vài năm, nên mặc dù tính cách rất khác biệt, nhưng quan hệ của cả hai lại không tệ. Chiếc Ducati kia của Cố Giang chính là món quà sinh nhật năm mười tám tuổi được Cố Bạc Chi tặng.
Cố Giang không để ý đến Cố Bạc Chi, cứ thế ngậm điếu thuốc hướng lên lầu.
“Bố của cậu với bố tôi đang ở trên thư phòng tầng hai bàn chuyện kinh doanh.”, Cố Bạc Chi lười biếng đổi tư thế ngồi, bắt chéo một chân chiếc chân dài khác lên, “Nếu không muốn cùng bố mình cãi cọ, thì tốt nhất nên tránh….
Lời nói còn chưa dứt, Cố Giang đã lên lầu.
Phòng của Cố Giang ở Cố gia lớn hơn rất nhiều so với căn phòng anh đang thuê ở bên ngoài. Tuy vậy, phong cách bên trong lại không quá khác biệt nhau. Tất cả đều mang nét đơn giản, lạnh lẽo, chỉ có màu đen và trắng. Bên trong phòng còn giữ lại tất cả các sách vở, đồ vật anh từng dùng khi mới bắt đầu học thiết kế. Ở đường biên của cửa sổ vẫn đang trưng các mô hình của những tòa nhà có kiến trúc nổi tiếng trên thế giới.
Miệng anh ngậm điếu thuốc, đi đến bàn học, ngồi khom xuống, một tay đặt trên đầu gối, một tay mở ra ngăn kéo cuối cùng của bàn học.
Một hộp trang sức màu đỏ sậm đang nằm lẳng lặng bên trong. Có lẽ vì đã qua nhiều năm không có người đụng tới, nên trên bề mặt đã phủ lấy bởi một lớp bụi.
Cố Giang nheo mắt, lấy hộp trang sức ra, vừa đang định mở sợi dây trên hộp ra thì âm thanh của một người đàn ông trung niên đã vang lên ở ngay cửa phòng.
“Có khách quý đến à.” Bố của Cố Giang lạnh lùng nói, “Còn biết đường mà trở về? Mày còn biết đây là nhà mày sao?”
Cố Giang ngậm điếu thuốc, không chút để tâm.
Ông Cố nhíu mày, quát lớn: “Tao nói cho mày biết, tao nuôi chó, nó còn biết mỗi ngày sủa gọi tao, còn nuôi mày thì mày lại không biết thể hiện cái gì!”
“…………”
Cố Giang nhả một ngụm khói thuốc ra, đầu lưỡi chạm nhẹ vào răng hàm, giây lát sau, trên tay anh cầm theo hộp trang sức kia, chậm rãi đứng dậy. Anh đặt hộp trang sức ở trên bàn, liếc nhìn về phía người trước mặt, biếng nhác dựa vào bàn học, đôi chân dài hơi cong xuống, nở nụ cười có phần khinh thường, “Loại người giống tôi có cha sinh nhưng không có cha dạy, vậy ông nói tôi nên có thể hiện thế nào?”
“Mày!” ông Cố giận dữ, “Mày nhìn xem đạo đức của mày như thế nào, lại dám cùng tao nói chuyện kiểu như vậy! Mày cho rằng hiện tại mày đủ lông đủ cánh, nên tao không thể làm gì được mày có phải không? Cố Giang, đừng cho rằng tao không biết mày đang làm trò quỷ gì ở chỗ studio của mày. Mày có tin hay không tao chỉ cần nói một câu thì mày sẽ không còn thứ gì!”
Cố Giang thong thả nhìn vào ông Cố trong thời gian dài, ánh mắt nghiền ngầm trào phúng, môi mỏng cười nhẹ, bật ra hai từ: “Thử xem?”
Lúc này, ở hành lang, một trận tiếng bước chân vang lên, từ xa lại gần. Ngay sau đó, Cố Bạc Chi xuất hiện ở cửa phòng ngủ, cười đùa, bắt lấy cánh tay của ông Cố, “Ôi, bác hai ở chỗ này à? Cháu tìm bác hơn nửa ngày rồi. Đi với cháu đi. Cháu sớm nghe nói bác là người nuôi chim giỏi số một, cháu có một con chim Yến màu trắng muốn bác xem thử xem sao.”
Cố Bạc Chi vừa nói, vừa nhanh chóng liếc qua hướng của Cố Giang, sau đó, không đợi phản ứng của ông Cố mà đem ông mang xuống lầu.
Tiếng bước chân xa dần.
Cố Giang trên mặt không chút biểu cảm, cầm lấy hộp trang sức ở trên bàn rồi nhanh chóng rời đi. Thời điểm ra khỏi Cố gia, di động thông báo có tin nhắn mới, đôi mắt anh rũ xuống. Tin nhắn là của Cố Bạc Chi:
“Bà nội mấy ngày nay thấy khó chịu trong người. Cậu cũng biết hôm qua bà mới vào bệnh viện, tuy rằng không có việc gì nhưng vẫn khiến mọi người không khỏi lo lắng. Ngày mai, gia đình tụ họp, không thể vắng mặt được.”
**
Quá trình đổi tên chủ sở hữu của nhà máy thuốc lá bỏ hoang còn chưa hoàn tất vì là ngày lễ Quốc Khánh nên mọi việc có hơi chậm trễ. Tuy vậy, chủ cũ của nơi này ngay khi nhận được khoản tiền đặt cọc, liền vô cùng vui vẻ để cho mấy người Cố Giang chỉnh sửa lại bên trong, nên đổi cái gì liền đổi, nên bỏ cái gì liền bỏ, không chút bận tâm đến việc họ làm, vì việc bọn họ sở hữu nhà xưởng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Sáng sớm hôm nay, Cố Giang dẫn La Văn Lãng và Triệu Duẫn Hạo tới nơi này. Sau khi vào trong, anh tùy tay để tấm bản vẽ thiết kế lại nhà xưởng cũ ở trên bàn, rồi ngồi trên một chiếc máy đã bị hư.
“Có ý gì thế?” La Văn Lãng cầm tấm bản thiết kế lên rồi ngó đông ngó tây, kinh ngạc: “Đại ca, mình là một đại kiến trúc sư, cậu sẽ không để mình tới đây quét dọn, sơn tường cho cậu chứ?”
Triệu Duẫn Hạo nhìn tấm thiết kế kia trầm ngâm một lát, sau đó thản nhiên nói: “Cậu yên tâm để studio của bọn mình cho một đám người không hiểu gì về kiến trúc sửa chữa sao?”
“Dĩ nhiên là yên tâm! Mình vô cùng yên tâm! Đặc biệt yên tâm rồi! Công nhân phụ trách sửa chữa vô cùng giỏi đấy!” La Văn Lãng vẻ mặt cầu xin, “Nhị vị đại ca, các cậu để lại cho mình một con đường sống có được không? Vị Lâm tiểu thư kia là hoa khôi của khoa tiếng anh đấy. Mình theo đuổi suốt hơn hai tháng trời mới đến tới tay, chưa kể số quà mình tặng cho cô ấy lại không hề ít, hiện tại ngay cả hôn môi còn chưa được chứ chưa nói đến việc đụng chạm khác! Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên, chẳng lẽ các cậu muốn mình cho cô ấy leo cây à?”
Cố Giang lôi ra một điếu thuốc đưa trên môi, dùng bật lửa để châm lên, thả ra một làn khói, rồi thản nhiên nói: “Tôi không thích người khác động chạm vào đồ của tôi. Kể các các cậu có không làm, một mình tôi cũng sẽ tự động hoàn thành.”
Triệu Duẫn Hạo: “Dựa theo đồ án thiết kế, thì phong cách của studio vô cùng đơn giản, lãnh đạm, chắc là việc chỉnh sửa sẽ không mất quá lâu đâu.”
“………..” La Văn Lãng hít vào một hơi, muốn nói điều gì đó thì ánh mắt lạnh lùng và thản nhiên của Triệu Duẫn Hạo liền bắn tới.
“……..Được rồi.” La Văn Lãng ngước lên nhìn bầu trời, “Mình làm—sẽ hi sinh cho tới chết!”
Cố Giang phủi phủi lớp bụi, “Hôm nay cậu cứ đi hẹn hò với bạn gái đi, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu.”
“Hả?” La Văn Lãng kinh ngạc, nhướn mày, dựa tay vào trên vai của Cố Giang, “Sao cậu đột ngột lại trở nên tốt bụng, am hiểu lòng người lòng người thế, không giống phong cách của đại ca ngài chút nào. Cậu cũng có hẹn à?”
Cố Giang nhướn vai đẩy tay của Triệu Duẫn Hạo ra, liếc nhìn anh: “Chỉ có cậu mới có bạn gái thôi sao?”
La Văn Lãng: “……….”
Cố Giang ném tàn thuốc lá xuống chân rồi đạp lên trên, sau đó anh đứng thẳng dậy, gọi điện thoại. Đô đô hai tiếng thì liền có người bắt máy. Một âm thanh trẻ trung, ngọt ngào của cô gái nhỏ liền truyền tới, giọng nói ôn nhu, “Ah, học trưởng Cố?”
“Em đang ở đâu?” anh hỏi. Người con gái nói chuyện với anh dường như có ma lực. Sau khi nghe thấy giọng của cô, Cố Giang trong lòng đang cảm thấy nhạt nhẽo, trên môi liền nở một nụ cười, có chút vui vẻ.
“Ừm…….Em ở kí túc xá, vừa mới tắm xong, chuẩn bị lát nữa sẽ cùng với mấy người Tiễn Tiền Trinh đi ăn cơm…ha ha…” Đầu bên kia truyền qua một trận hi hi ha ha của người con gái. Cô nhóc kia nghe điện thoại của người khác, vui vẻ y như mình vừa lấy chồng ở xa gọi điện về nhà, âm thanh tràn ngập ý cười.
Cố Giang nói: “Vậy cơm nước xong thì định làm gì?”
“Chắc là em sẽ cùng bọn họ đi dạo phố, shopping, rồi xem phim và vân vân vân.”
“Nói bọn họ cho em nợ lần này đi.” Cố Giang cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, không chút để ý: “Sau bữa trưa cho đến chiều tối hôm nay em hãy đi cùng tôi.”
“………….” đầu bên kia không chút tiếng động.
Miệng anh hơi nhếch lên, hiện ra ý cười, “Ngoan. Tí nữa gửi cho tôi địa chỉ nhà hàng để tôi tới đón em.”
**
Giữa trưa, Tiễn Tiền Trinh la hét đòi đi ăn lẩu. Hứa Tư Ý vốn định dẫn bọn họ đi ủng hộ tiệm của vị học tỷ tài cao kia, nhưng lại nhớ tới việc đại thúc hoa quả béo tròn chạm vào thắt lưng của nhân viên phục vụ ở quán bar, thì từ bỏ luôn. Cô liền mang bọn họ tới một quán lẩu nằm ở trung tâm của thành phố để dùng bữa.
Sau khi ăn xong thì đã hơn hai giờ rưỡi, Hứa Tư Ý theo ước định, lôi điện thoại ra, bật hệ thống định vị rồi gửi vào tài khoản tên “Cố” có avatar màu đen kia.
Không lâu sau, Cố Giang gọi tới thông báo mình đã ở trước cửa của tiệm lẩu, Hứa Tư Ý liền cùng với hai bạn tốt của mình đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa, Tiễn Tiền Trinh không nhịn được nhìn về chiếc xe thể thao huýt sáo.
Xe BMW màu xanh, giá hơn trăm triệu.
Soái!
Hứa Tư Ý đứng ngẩn ngơ tại chỗ, lấy di động ra gọi cho Cố Giang, xác định người đang ngồi ở vị trí lái kia chính là học trưởng Cố, sau đó mới yên lặng lên đó ngồi.
Chiếc xe hàng khủng kia liền rời đi.
Trên đường, Hứa Tư Ý không khỏi tò mò, hỏi: “………..Chiếc xe này là của anh à?”
“Của anh họ tôi.” Cố Giang tiếp tục lái xe, vẻ mặt bình thản, ngữ khí tùy ý, “Tôi bình thường không đi mua mấy kiểu xe phô trương như thế này.”
“………..”
Vậy chẳng lẽ chiếc xe máy đỏ đen của anh không đủ phô trương sao?
Hứa Tư Ý trầm mặc, vài giây sau mới tiêu hóa mấy lời đó, hỏi tiếp: “Vậy thì buổi chiều tối nay……..có việc gì vậy ạ?”
“Bà nội tôi tối nay mở tiệc ăn uống trong gia đình, em hãy đi cùng với tôi đến đó.” Cố Giang trả lời.
Hứa Tư Ý nghe xong sửng sốt, “………Tại sao?”
Cố Giang tầm mắt vẫn quan sát tình hình giao thông phía trước, giây lát sau, giọng điệu như không có việc gì, nói: “Bà nội tôi tuổi đã lớn, mấy năm nay sức khỏe không còn tốt. Bà rất thích gặp gỡ mấy người trẻ tuổi, đem em về, có lẽ sẽ làm bà cảm thấy vô cùng vui vẻ.”
Ah…
“Tự nhiên đi gặp gỡ người lớn như vậy, có sao không ạ?” Hứa Tư Ý hai mắt mở lớn, đột ngột thốt ra.
Sau khi tràng âm thanh lớn kia tắt đi, nhất thời trong xe yên ắng đến tận 5 giây. Cô ngẩn ngơ, đến khi ý thức được mình vừa mới nói cái gì thì liền chậm rãi giơ tay đặt trên trán, 囧,lơ ngơ đến mức ăn nói tào lao, bản thân thật sự làm quá tốt!
Ngay sau đó, cô chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Giang, “Đừng lo lắng. Bà nội nhất định sẽ thích em.”
Tiểu bảo bối xinh xắn, ngọt ngào, mềm mại như kẹo bông gòn của anh sao có người có thể không thích cho được.
Tuy vậy,
“…….Em trưa nay ăn gì?” Cố Giang khẽ ngửi trên người cô bạn gái ngọt như kẹo của anh, nhướn mi: “Lẩu sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Tư Ý gật đầu, “Là chỗ nhà hàng mà anh dừng xe trước đó đấy.”
“Ừm.” Cố Giang gật gật đầu, một lát sau, tay lái chuyển hướng, đi thẳng đến chỗ mà anh hay đến trong quá khứ.
Cuối cùng, Cố Giang dừng xe ở một cửa hàng quần áo bao phủ bởi các tấm thủy tinh. Anh mở dây an toàn ra, đi đến chỗ ghế phụ mở cửa, nói: “Xuống xe đi.”
Hứa Tư Ý cởi bỏ dây an toàn, vừa ló đầu ra bên ngoài nhìn xung quanh thì ngẩn ngơ.
“Anh muốn cùng em đi mua quần áo cho anh sao?”
“Không phải.” Cố Giang xoay xoay chìa khóa xe, cứ thế tự nhiên đi tới ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, rồi mang cô vào trong sảnh lớn của tiệm trang phục.
Hứa Tư Ý nhìn xung quanh, đánh giá nơi này một chút. Bên trong trang trí xa hoa, trang phục vô cùng trang nhã lại độc đáo. Tuy vậy, không hề có bóng dáng của bất kì vị khách nào.
Một nhân viên của tiệm đến cạnh hai người, tươi cười: “Xin chào, không biết tôi có thể giúp gì cho hai vị?”
Cố Giang nhẹ nhàng đem Hứa Tư Ý đẩy về phía trước, nói: “Tìm cho cô ấy một bộ lễ phục.”
“Vâng thưa tiên sinh.”
“………..Em?” Hứa Tư Ý giật mình, đang định nói điều gì thì nữ nhân viên xinh đẹp đã cầm lấy tay cô, cười ngọt ngào: “Tiểu thư, trang phục dành cho nữ ở phía bên này, xin mời đi theo tôi.”
???
Chẳng lẽ anh ngửi thấy mùi lẩu từ trên quần áo của cô?
Ừ, cũng đúng, mang một bộ đồ ám đầy mùi đồ ăn đi gặp người lớn quả thật là không đúng.
Hứa Tư Ý suy nghĩ, hiểu được lí do anh đi mua quần áo cho mình, vì thế không hề từ chối mà bắt đầu đi theo nữ nhân viên để lựa đồ.
Lựa một hồi………
Ơ?
Hình như có chỗ không đúng?
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng nhỉ?
Hứa Tư Ý chợt sốc cái váy đang cầm trên tay lên, nhìn về phía nhãn.
Giá sao có thể trên trời như vậy……Làm bằng kim cương sao.
Cô cầm cái váy trong tay, suy nghĩ vô cùng hỗn độn.
“Tiểu thư, chiếc váy cô đang cầm là sản phẩm từ năm ngoái, hiện tại đang giảm giá 70%. Nhưng nó có vẻ không hợp với cô đâu.” Sau đó, cô nhân viên bán hàng liền nhiệt tình giới thiệu một chiếc áo đầm màu trắng, “Đây là sản phẩm năm nay của cửa hàng, cô thử xem sao!”
“…………” Hứa Tư Ý không muốn chút nào, nhưng không muốn thử cũng phải thử.
Đúng lúc này, Cố Giang đang thong thả ngồi ở ghế sofa nghịch điện thoại ngẩng đầu lên, nhíu mi: “Có việc gì vậy?”
Nữ nhân viên cho anh xem chiếc váy đang cầm ở trên tay, “Tiên sinh, tôi đang giới thiệu với bạn gái của anh chiếc váy này, đây là sản phẩm mới nhất của cửa hàng, cũng như được chính tay chủ tiệm chúng tôi thiết kế. Anh xem vẻ ngoài của bạn gái anh trông rất đáng yêu, làn da lại trắng, khí chất thanh thuần, rất phù hợp với bộ này.”
Cố Giang liếc mắt, khẽ đánh giá cái váy kia. Chiếc áo có cổ tròn, tay áo và chân áo không quá ngắn, mặc vào chắc là sẽ không bị lộ quá nhiều da thịt.
Cũng được.
“Lấy cái này đi.” Anh nói xong nhìn về phía Hứa Tư Ý, hơi nhướn mày, “Đi thử xem.”
“Vâng.” Hứa Tư Ý bất đắc dĩ, chỉ có thể gật gật đầu, nhận lấy cái váy với giá trên trời kia rồi xoay người đi về hướng phòng thay đồ.
Đột nhiên, ngay sau lưng, một giọng nói có phần lười nhác gọi cô lại: “Từ từ đã.”
Hứa Tư Ý quay đầu lại.
Cố Giang rũ mắt, từ trong túi quần lấy ra vật gì đó, đưa cho cô, “Cầm lấy, thử cùng đi.”
Hứa Tư Ý nhìn vào, là một chiếc nhẫn ngọc bích được chế tác vô cùng tinh xảo.
Cô nhướn mày: “Tại sao phải thử cái này?”
Anh thản nhiên trả lời: “Chỉ là trang sức mà thôi.”
**
Bữa tiệc do Cố thị tổ chức, người tham dự đương nhiên là những người trong dòng tộc và những nhân viên đang làm tại đây.
Buổi tối bảy giờ đúng, tại nhà tổ của Cố gia ở phía đông Yến Thành, ánh đèn sáng trưng như đuốc, một bóng hình nhuốm màu cổ điển mặc sườn xám, tóc đã bạc trắng đang ngồi ở chủ vị đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, rồi nhíu mày hỏi Cố Bạc Chi, “Giang Chi, em trai con đang ở đâu rồi?”
“Bà nội đừng sốt ruột.” Cố Bạc Chi huýt sáo, trêu chọc chú chim yến màu trắng đang ở trong lồng, nghiêng mặt qua, nở nụ cười, “Mới vừa rồi còn nói chuyện với cháu, sẽ lập tức đến ngay thôi.”
Vừa dứt lời, ở ngoài cửa lớn xuất hiện hai bóng người đang đi vào.
Bà lão Cố đưa mắt nhìn thì thấy cháu trai cao lớn ngọc thụ lâm phong của mình, khóe mắt nhất thời vì cười mà lộ ra mấy nếp nhăn, đang định mở việc nói chuyện thì lại nhìn thấy một cô bé dáng vẻ ngại ngùng đi cùng với cháu trai.
Tuổi của cô bé có vẻ không lớn, tóc đen, mắt to tròn, trên miệng nở một nụ cười nhẹ, cảm giác là người rất dịu dàng.
“Bà nội.” Cố Giang thản nhiên giới thiệu, “Đây là Hứa Tư Ý.”
Hứa Tư Ý trong lòng có chút hồi hộp, nhưng trên mặt mũi hiền lành của cô vẫn lộ ra một nụ cười ôn nhu, “Cháu chào bà ạ.”
“Chào cháu, Hứa tiểu thư. Ngồi đi.” Bà nội Cố cười tủm tỉm, tỉ mỉ đánh giá cô bé này từ đầu đến chân, lúc nhìn thấy ở ngón giữa của cô đang đeo một chiếc nhẫn, trong mắt liền hiện ra tia kinh ngạc. Bà cười hỏi: “Hứa tiểu thư không biết là người ở nơi nào?”
Hứa Tư Ý nhẹ nhàng đáp lời: “Dạ cháu là người ở thành phố Đồng.”
Sau đó họ lại nói chuyện phiếm với nhau, đáy lòng bà nội Cố càng ngày càng cảm thấy hài lòng.
Lúc này, Cố Bạc Chi đến bên cạnh Cố Giang, nhỏ giọng trêu chọc: “Cậu làm việc quả là có hiệu quả cao đấy. Từ chỗ nào mà tìm ra một cô bé xinh xắn thế? Còn mang người tới đây để gặp bà nội nữa.”
Cố Giang cúi đầu uống trà, “Học muội.”
“Mới năm nhất thôi sao?” Cố Bạc Chi kinh ngạc trong vòng vài giây, lại hỏi tiếp: “Tôi vừa rồi có nghe thấy là đến từ thành phố Đồng, vậy trong nhà đang làm gì vậy?”
Cố Giang, “Không có hỏi.”
Cố Bạc Chi nhíu mày, “………..May mà bố cậu hôm nay có việc nên không tới, nếu không lại có trò hay để xem.”
Cố Giang cực kì không nghiêm túc……nhếch môi, liếc nhìn về phía Cố Bạc Chi, “Tôi phải để ý đến bọn họ sao?”
“……….”
Cố Bạc Chi á khẩu, không thể trả lời được.
Vị em họ này của anh từ thuở nhỏ bạn bè phong cho danh hiệu Hỗn Thế Ma Vương, lúc nhỏ đã như vậy, sau này lớn lên ngày càng quậy tung trời đất, mỗi một ngày càng đi chệch đường càng xa, năm nhất cấp ba đi ẩu đả đua xe, vô cùng đốn mạt, đến sở cảnh sát là chuyện như cơm bữa.
Anh ta còn tưởng rằng sau khi thi cuối cấp xong rồi vào đại học, tuổi tác của Cố Giang lớn thêm nên bản thân ngày càng trở nên chững chạc, tính cách phá phách, kiêu ngạo có lẽ đã được gọt dũa mất.
Xem ra anh ta đã hoàn toàn sai rồi.
Thay đổi chỉ là để trưng ra bên ngoài mà thôi, rốt cuộc bên trong cậu em họ này vẫn như cũ, vẫn chính là một con sói hoang.
**
Việc lần này nằm ngoài dự kiến của Hứa Tư Ý. Tuy Cố gia là một danh gia vọng tộc, trên người bà nội Cố lại toát ra vẻ cao sang phú quý, nhưng cô lại thấy bà vô cùng bình dị gần gũi, chẳng giống với hình tượng một cụ bà nghiêm trang và hà khắc thường thấy trong mấy bộ phim trên TV với mấy cuốn tiểu thuyết.
Vì thế, bữa cơm này khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ và thỏa mãn.
Sau khi bà nội Cố dùng bữa xong liền đi trước, cuối cùng chỉ còn lại Cố Giang, Hứa Tư Ý và mấy người anh em họ của anh.
Trong bữa tiệc, Cố Giang tựa như uống hơi nhiều rượu. Anh nhắm mắt, một tay đặt lên trán dựa vào ghế, tư thế vô cùng tùy ý.
Trên gương mặt tuấn tú, còn lộ ra một ít phiếm hồng.
Hứa Tư Ý ở bên cạnh nhìn anh, có phần lo lắng: “Anh còn ổn không?”
Cố Giang không mở mắt, hai ngón tay tùy ý mở cúc trên cổ áo.
Người ngồi bên cạnh Cố Bạc Chi thấy thế, gương mặt đã đỏ vì rượu liền cười ha ha chế nhạo, sau khi cười xong, đặt li rượu xuống, nói khẽ với Hứa Tư Ý: “Giang Chi có lẽ đã hơi say rồi, em dìu cậu ấy lên phòng khách ở trên lầu nghỉ ngơi một chút đi. Đi thôi.”
Giang Chi…….
Bạc Chi, Cố Bạc Chi.
Cố Giang, Cố Giang Chi…..
Tên này thật là hay.
Hứa Tư Ý trong lòng thầm cảm thán, không hỏi nhiều, rồi giúp đỡ lấy Cố Giang đi lên phòng khách ở tầng hai của biệt thự.
Anh cao một mét tám, dáng người đặc trưng của người phương Bắc, khung xương lớn, lại cao ráo. Lúc anh say rượu, cả cơ thể dường như không còn chút lực, trọng lượng cơ thể cứ thế đè hơn một nửa lên người của Hứa Tư Ý. Thân hình cô nhỏ nhắn, phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể miễn cưỡng chống đỡ nổi sức nặng kia.
Rốt cuộc cũng tới được phòng cho khách.
Vừa vào tới cửa, cô còn chưa kịp bật công tắc đèn ở trên tường đã bị Cố Giang đè ngã, nằm sấp trên giường. Phòng khách được bao trùm bởi bóng tối, trên hành lang chỉ có mấy ngọn đèn mờ ảo đang ở trên tường, cô hoảng hốt, chạy nhanh tới bật đèn ngủ đang đặt ở trên bàn.
Tia sáng vàng nhạt hiện ra, xua đi vẻ tối tăm lúc nãy.
Hứa Tư Ý thở ra một hơi, dùng tay kéo kéo trán, rồi lại quay ra giúp Cố Giang đắp chăn.
Cô nắm chăn kéo lên, rũ mắt xuống thì thấy khuân mặt anh tuấn của Cố Giang ở dưới ánh đèn.
Anh hai mắt nhắm nghiền, cặp lông mi dày dãn ra.
Bình thường, anh luôn trưng ra bộ dạng ương ngạnh, lười nhác, lạnh bạc với mọi người. Nhưng lúc này mặt mày anh thả lỏng, gương mặt ít đi một phần lạnh nhạt, hung dữ, nhiều thêm một phần dịu dàng, ấm áp.
Hứa Tư Ý bỗng chốc giật mình. Trong đầu không biết như thế nào lại hiện ra câu nói của Tiễn Tiền Trinh: “Nếu muốn xác định mình có thích Cố Giang hay không, thì cậu hãy nhìn chằm chằm vào anh ta trong 20 giây.”
Thử nhìn chằm chằm xem sao……..
Hai mươi giây…………
Bốn bề yên tĩnh, tiếng đập thình thịch của tim cô vang lên.
Cô cắn cắn môi, thật cẩn thận chầm chậm đi lại gần anh, lại cẩn thận nhìn anh.
Hình dáng của anh lúc ngủ trông thật là đẹp! So với bình thường càng có vẻ hoàn hảo hơn!
Lông mày anh hình lưỡi kiếm, đầu mắt to, đuôi mắt nhỏ, hơi xếch lên trên, chính là kiểu dáng mắt của những người đa tình nhưng lãnh đạm, mũi anh cao thẳng tắp, bờ môi mỏng nhưng lại có đường cong rất đẹp…….
Cô bỗng phát hiện ra, lúc anh tỉnh táo anh chính là Cố Giang, nhưng lúc anh ngủ, anh tựa hồ như trở thành một người khác, trong trẻo, lạnh lùng như ngọc, rất đúng và tương xứng với cái tên Cố Giang Chi.
Hứa Tư Ý hai tay chống má, nhìn anh đến ngẩn ngơ, chợt có tia sáng phát ra từ trong mắt cô.
Âm thanh của Tiễn Tiền Trinh lại vang lên: “xem thử xem cậu có hay không sinh ra chút suy nghĩ xấu xa ở trong đầu.”
Suy nghĩ xấu xa trong đầu à……….
Ma xui quỷ khiến thế nào, khi Hứa Tư Ý dừng mắt ở trên đôi môi mỏng xinh đẹp của anh, cô cứ thế chậm rãi, chậm rãi tiến lại gần.
Nhưng đúng lúc này, Cố Giang bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng nhỏ bé như không có xương của cô, lại cùng lúc mở mắt ra.
Đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, tràn đầy vẻ kinh ngạc của cô.
“Muốn hôn sao?” Anh lại gần cô, giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng vang lên.
???
Chẳng lẽ giả bộ say à?
Hứa Tư Ý sửng sốt, trong nháy mắt mặt đỏ tai hồng.
Cố Giang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì quẫn bách của cô. Tâm niệm anh vừa động, liền xoay người, dùng một tay ôm lấy người con gái kia đặt lên giường, đè lên trên. Sau đó, anh hung hăng hôn lên đôi môi mà mình ngày nhớ đêm mong ấy.
Đầu lưỡi anh chạm vào hàm răng sáng trắng của cô, ép phải mở ra, một lát sau liền bắt được đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào kia, cuốn lấy đưa vào bên trong miệng của mình.
Hứa Tư Ý bị thân hình cao lớn của anh áp vào bên trong chiếc giường, lưỡi cô hơi đau, toàn thân nóng lên, suy nghĩ trở nên mơ màng, bay xa mất.
Một lúc lâu sau, Cố Giang thấy hơi thỏa mãn, liền khẽ cắn vào đôi môi đầy đặn của người đang nằm dưới mình, rồi cọ cọ vào gương mặt đang nhỏ nhắn đỏ bừng, sau đó lại đem cả gương mặt vùi vào bên trong chiếc cổ xinh xắn của cô.
“Bảo bối à,” anh dán mũi lên cô, giọng hơi khàn, âm thanh tràn đầy tiếng mũi, có phần nóng bỏng, than thở, “Anh khó chịu…….”
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
14 chương
12 chương
64 chương
52 chương