Em Trong Tim Tôi
Chương 23 : • Chương 20
". . . . . ." = =
Không phải Hứa Tư Ý khoa trương, nghe anh giải thích xong cô có cảm giác toàn thân nổi lên một tầng da gà
Sau nửa giây yên tĩnh một cách quỷ dị, cô đỏ mặt lặng lẽ nhìn xung quanh, xác định xung quanh mọi người không có chú ý bọn họ, ho nhẹ hai tiếng, xấu hổ cười lễ phép, thấp giọng nói: "Cố học trưởng, em biết anh rất hài hước, nhưng mà lời này của anh có phần dễ làm cho người ta hiểu lầm."
Cố Giang nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, nhướn mày, giọng điệu nhàn nhạt: "Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm anh. . . . . ."
Ai ngờ Hứa Tư Ý chưa nói hết câu, La Văn Lãng đầu tóc như hoa hoa công tử kia đã đi vào cửa hàng , oán giận mở miệng nói : "Mua nước cũng mua lâu như vậy, người không biết chắc còn tưởng rằng Cố gia cậu tính ở chỗ này bao cả chỗ này đấy . . . . . ."
Đi theo vào là một thiếu niên cao gầy, tóc ngắn, sau cổ và ngón trỏ đều có hình xăm. Là Triệu Duẫn Hạo.
Trong lúc nhất thời, cả cửa hàng tiện lợi xảy ra vài phần biến hóa kì lạ, mấy vị khách trong cửa hàng giống như bị cái gì dọa sợ, nhanh chóng thanh toán rồi rời đi. Ngay cả bác gái thu ngân cũng không ngừng liếc mắt sang bên này, ánh mắt kia thập phần cảnh giác cẩn thận, (đi theo thượng thế kỷ chín mươi niên đại nhìn thấy cổ hoặc tử chắp đầu dường như)
So sánh thì Hứa Tư Ý đồng học bình tĩnh hơn. Ánh mắt cô dừng ởanh chàng (bản tấc), anh chàng trăng hoa cùng người nào đó đang quét ánh mắt một vòng qua mọi người, trong đầu chậm rãi hiện ra (mấy năm mao đặc hiệu chế thành đích lưu kim chữ to: sát mã đặc biệt thiên đoàn).
Trái một người, phải một người, ở giữa là đại gia lớn. Đội hình có thể nói là vô cùng hoành tráng.
Lúc này, ánh mắt của Cố Giang trên từ trên người Hứa Tư Ý mới thu hồi lại, sải dài bước chân đi đến quầy thu ngân.
Người đứng bên trái – La Văn Lãng gượng gạo đi tới bên người Cố Giang, tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy cô đang ngoan ngoãn đứng cách đó không xa, (yêu thanh), nhướn mày nhìn Cố Giang, " Cô nhóc của cậu còn chưa đi đâu?"
". . . . . ." anh trai trăng hoa này, phiền anh hơi chút chú ý một chút cách xưng hô của mình, tôi không phải là"Cô nhóc”OK? Lại là"nhóc con" "cô nhóc", (sát mã đặc biệt thiên đoàn) các anh thích đặt biệt danh ngớ ngẩn cho người khác sao. . . . . .
Hứa Tư Ý cạn lời, còn thật thà suy nghĩ lại, cảm thấy được đại khái là tên của mình lưu lại ấn tượng không đủ sâu cho các thành viên của hội học sinh, nghĩ vậy cô liền minh bạch, nhìn La Văn Lãng mỉm cười, uyển chuyển nhắc nhở: "La học trưởng, về sau anh có thể gọi em là Tư Ý ."
"Được!" La Văn Lãng nghe xong nhếch miệng cười, sảng khoái địa đáp ứng với cô. Ngay sau đó liền quay đầu tiếp tục nhìn Cố Giang, ngón tay cái giương lên, "Vừa lúc hôm nay là sinh nhật chị họ, tên họ Triệu mời khách ăn cơm, hay là cậu mang theo (đích tiểu nhuyễn nữu) cùng đi?" Nói xong lại liếc mắt nhìn Triệu Duẫn Hạo một cái "Được không họ Triệu?"
". . . . . ." Thực xin lỗi, các vị đại ca thân mến, làm sao các anh bảo đi, các anh vui vẻ là tốt rồi: )
Luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng ít nói - Triệu Duẫn Hạo thản nhiên gật gật đầu, nói: "Đương nhiên hoan nghênh."
Cố Giang tùy tiện dựa vào quầy thu ngân, duỗi tay ra, lại tùy tiện cầm lấy lon nước lạnh trên quầy thu ngân, sau đó không thèm nhìn mà ném tới khuôn mặt tiểu bạch kiểm của La Văn Lãng
La Văn Lãng bị dọa nhảy dựng, nhanh chân nhảy lên mới bắt được lon nước kia , giật mình chưa kịp bình tĩnh, nói: "May mắn tớ phản ứng mau. . . . . ." Dừng lại, tức giận đến nỗi nói năng lộn xộn, trừng mắt, giơ thẳng chân: " Ai trêu cậu hay chọc giận cậu? Cậu mẹ nó cùng mặt tớ có cừu oán gì, cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào để đánh một người đẹp trai như tớ? Đây là bắt nạt tớ vì tớ đánh không lại cậu phải không?"
Hứa Tư Ý khẳng định rằng, La Văn Lãng hô to gọi nhỏ như vậy, khiến bác gái thu ngân lén chà xát chà xát ánh mắt nhìn sang bên này từ ánh mắt "Ăn qua cổ hoặc tử chắp đầu" đã biến thành "Cảnh giác xã hội đen ẩu đả" . Bác gái thậm chí còn lén nắm lấy thời cơ rảnh tay, chuẩn bị vừa thấy tình hình không đúng liền báo nguy.
Ngay cả Hứa Tư Ý cũng bị bầu không khí giương cung bạt kiếm này khiến cho có chút khẩn trương, cô thấy Cố Giang từ trong túi quần lấy ra xấp tiền, sau đó rũ mắt xuống, chậm rãi từ đó đem ra (mao ông nội lý rút ra) lộ ra năm tờ tiền mặt giá trị có một không hsi, đặt ở trên quầy thu ngân.
Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, "(Kia quán nhân khả nhạc trước kết.)"
Hứa Tư Ý: "? ? ?"
La Văn Lãng bên kia cũng là vẻ mặt mơ hồ.
Đúng lúc này, một đoạn âm thanh rời rạc lại tùy ý truyền ra từ chỗ cách cô không xa, âm sắc trầm thấp dễ nghe: "Lát nữa em có rảnh không."
Tầm mắt Hứa Tư Ý quay lại.
Đại thiếu gia bên kia cũng đã muốn thanh toán, đem kẹo sữa cùng bánh bích quy vừa mua nhét vào túi ni-lông màu trắng, động tác không nhanh không chậm. Đầu hơi thấp, ánh mắt cũng hơi rũ xuống , ánh đèn chiếu xuống làn da trắng nhạt của anh, lông mi đen nhánh dày đặc, đường nét bên dưới vừa rồi lại càng xinh đẹp, lưu loát.
. . . . . . Ở cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt mà thôi, đại gia ngài có thể hay không thu liễm một chút vẻ đẹp chết người của mình. Hứa Tư Ý lặng lẽ ho khan, tròng mắt vô ý thức mà chuyển sang nơi khác, thành thật trả lời: "Hẳn là có, sao vậy?"
"Hôm nay là sinh nhật bạn gái tên họ Triệu, cậu ta mời khách."
"A." Hứa Tư Ý khó hiểu, "Nhưng có liên quan gì đến em đâu?" Cô cùng vị Triệu học trưởng kia không quen, cùng bạn gái Triệu học trưởng lại càng không quen biết, bọn họ mời khách tới, khẳng định đều là bạn tốt, cô khách tới, khẳng định đều là bạn tốt, cô là một người ngoài cực kì xa lạ, lấy lí do gì mà tới ăn cơm đây. . . . . . .
Mặt Cố Giang không chút thay đổi nói: " Đi cùng anh."
". . . . . ." Hứa Tư Ý lại bị sặc nước miếng rồi.
"Đi thôi." Cố Giang nói xong, liền xoay người xách túi đồ ăn vặt hướng cửa mà đi.
". . . . . ." . . . . . . Đại ca em hình như không có đáp ứng anh mà?
Hứa Tư Ý co rút khóe miệng, không kịp suy nghĩ lièn nhích người chạy chậm đuổi theo đi, nhìn bóng dáng cao lớn của thiếu niên phía trước nói: "Cái kia, Cố Giang đồng học, em nghĩ là em không nên đi. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, bước chân của người đi phía trước kia bỗng nhiên dừng lại. Ánh sáng nhỏ trong mắt Hứa Tư Ý chợt lóe. Ngay sau đó liền thấy một bàn tay to xinh đẹp cầm một hộp ô mai vị và bánh bích quy gấu nhỏ đưa tới, theo đó là một tiếng “Này” thực tùy ý .
Cô sửng sốt một chút, không nhận.
Cố Giang cầm hộp bánh bích quy gấu nhỏ đều là phim hoạt hình trên mạt kia, đợi một lát, nhíu mi, nói: "Mua cho em đó, cầm lấy."
Hứa Tư Ý lấy lại tinh thần, tim đập hơi gấp, lúc này mới thật trịnh trọng mà vươn hai tay nhận hộp bánh bích quy kia, nhỏ giọng khách khí nói: "Cám ơn." Cúi đầu nhìn lên, hơi giật mình, hộp bánh quy gấu nhỏ này cư nhiên đã được bóc ra một cách thân mật.
Cố Giang miễn cưỡng nhìn cô nhóc, một tia hứng thú thong thả nổi lên dưới đáy mắt, sau đó hất cằm, "Ăn đi."
". . . . . . A, được." Đầu óc cô có điểm loạn, mơ mơ màng màng mà gật đầu, cầm lấy một miếng bánh bích quy nhỏ bỏ vào trong miệng, (ca sát ca sát), một bên quai hàm phồng lên tròn xoe.
Bánh bích quy nhỏ ngọt ngào mềm mềm, đường tan ra ở đầu lưỡi.
Cố Giang nhìn chằm chằm cô: "Ăn ngon chứ?"
Hứa Tư Ý nói: "Ăn ngon ạ."
Trong con ngươi đen lạnh của Cố Giang ngầm hiện ra ý cười, thuận miệng "Ừ" một tiếng, sau đó liền thu hồi tầm mắt chuẩn bị đi về phía trước. Nhưng chân còn chưa bước đi, cô nhóc kia đã phản ứng lại, vội vui vẻ ôm bánh bích quy chạy đến trước mặt anh, đứng yên lại rồi nói: "Em không cần đi ăn cơm cùng các anh , dù sao tất cả mọi người cũng không phải rất quen thuộc. . . . . ."
Giọng điệu của Cố Giang không hề gì mà cắt ngang: "Không được cự tuyệt."
". . . . . . ? ? ?" Bá đạo không nói lí lẽ như vậy, thật khiến cho Hứa Tư Ý sặc tới nơi rồi, nhíu mày
Không được cự tuyệt là cái quái gì? Tôi bán cho anh?
Cố Giang từ trên cao rũ mắt nhìn xuống, vẻ mặt lười nhác nhìn cô; cô cũng cố lấy dũng khí ngước cổ, sắc mặt nghiêm túc, trừng hắn. Kết quả là, hai người liền duy trì cái tư thế này, ở trước cửa hàng tiện lợi 711 nhìn nhau khoảng mười giây.
Mười giây sau, khi cái cổ nhỏ đã mỏi nhừ, Hứa Tư Ý liền chịu thua trước. Cô hít sâu vào một hơi, tự nói cho chính mình biết thế giới này tươi đẹp thế nào, cô lại nóng nảy như thế, không tốt không tốt, sau đó cong cong môi, hết sức ôn hòa nhã nhặn mà nói: "Tại sao em không thể cự tuyệt?"
Cố Giang thản nhiên nói: "Bởi vì em ăn bánh bích quy của tôi."
". . . . . . . . . . . ." @#¥%. . . . . . Làm người không tốt à?
"‘ bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm ’, đã từng nghe qua câu này chưa?"
Bởi vì một miếng bánh bích quy gấu nhỏ mà mất đi tự do của mình, Hứa Tư Ý ngơ ngác đứng tại chỗ, khóc không ra nước mắt, cuối cùng chỉ có thể khuất phục bởi đạo đức và lương tâm của bản thân, liền yên lặng đi phía sau Cố Giang.
Chỗ ăn tối cách cửa hàng 711 không xa, La Văn Lãng cùng Triệu Duẫn Hạo đã đi trước . Hứa Tư Ý cùng Cố Giang đi ở phía sau họ, từ đường lớn đi san phía trái dần chuyển thành đoạn đường ngoằn nghoèo, đi qua lối tắt gần cái cống thoát nước, vào một cái ngõ không rộng cũng không hẹp.
Đúng lúc này, có tiếng thông báo vang lên từ điện thoại, đinh.
Cố Giang lấy di động ra, rũ mắt nhìn, là một dãy số xa lạ gửi tới một đoạn tin nhắn ngắn. Nội dung là: bà nội mở tiệc ở nhà, bảy giờ tối ngày 3 tháng 10, cần phải tham gia.
Trên mặt anh không có cảm xúc gì, con ngươi lạnh lùng lại sâu hơn vài phần, ngón tay trượt qua, xóa tin nhắn.
Anh mới vừa tắt di động thì thấy có một lực kéo yếu ớt từ cổ tay áo bên trái truyền tới.
Cố Giang nghiêng đầu, thấy một bàn tay trắng trắng nhỏ xinh đang túm tay áo anh, móng tay đầy đặn mượt mà, cắt sửa đều đặn, tròn tròn nho nhỏ, đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh
Tầm mắt hắn nhìn lên, đôi mắt đen láy, trong veo như ngọc của cô, mang theo ý thăm dò nhìn hắn. Thấy hắn nhìn qua, ngón tay cô chỉ chỉ cái túi ni-lông anh đang xách trong tay, nhẹ giọng: "Hình như lúc nãy anh còn mua cả kẹo sữa con thỏ(?)?"
Dường như có ngọn gió thổi từ trong năm tháng thổi tới, thật lâu, thật xa, thổi qua bao nhiêu năm tháng, và thổi tan cả vẻ lo lắng trong đáy mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người thiếu niên lúc này.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đang căng lên, Cố Giang không nói gì.
"Em không ăn bánh bích quy gấu nhỏ. . . . . ." Cô cười cười, khóe miệng cong lên, nhìn có phần ngớ ngẩn, "Có thể ăn kẹo sữa không?"
Shakespeare nói, tươi cười là nguồn của hết thảy tội lỗi*
*câu nói này của Shakespeare mình không tìm được nên không biết nguyên văn là gì
Cố Giang nhìn chằm chằm vào cô, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn bỗng nhiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo kia, thốt lên: "Hứa Tư Ý."
". . . . . . Cái gì?" Mặt cô ửng đỏ, nhưng lại hơi hơi giật mình. Trong ấn tượng, người này có vẻ rất thích kêu nàng"cô ngốc" biệt danh linh tinh, rất ít khi gọi thẳng tên cô như vậy.
Anh nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, giọng điệu cũng hoàn toàn tương phản với bình thường: "Em nói, anh là ai?"
Hứa Tư Ý bị sửng sốt bởi cái vấn đề kì lạ này, trả lời: ". . . . . . Cố Giang."
"Còn nữa nhỉ?"
". . . . . . Còn cái gì?" Hứa Tư Ý không rõ những lời này có ý gì. Nhưng là theo bản năng sau này né tránh. Cô cảm thấy được, người này từ trước đến nay luôn tản mạn tùy ý, hiếm khi thực sự tức giận, nhưng thoạt nhìn bộ dáng lúc này. . . . . .
Thật sự có vài phần dọa người.
Trong giây lát, khóe miệng Cố Giang dường như mang theo chút chế giễu nhàn nhạt. Ngay sau đó tay liền buông lỏng ra, tay cầm túi ni-lông chứa đồ ăn vặt chuyển qua cho cô, thần sắc lại khôi phục trở về trước sau như một, không chút để ý, nói: "Đường cùng bánh bích quy, vốn đều là của em."
". . . . . ." Lối suy nghĩ của học trưởng quả nhiên không thể dùng trình độ của người bình thường để so sánh.
Nét ửng đỏ trên mặt Hứa Tư Ý còn chưa kịp giấu kĩ, liền cúi đầu không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói câu cám ơn, lần theo cảm giác vươn tay đi đón lấy túi đồ.
Nhưng một màn này, cô không cầm được túi đồ mà lại cầm trúng vào tay anh.
Bàn tay con gái tinh tế tuyết trắng, ngay cả đầu ngón tay cũng tinh xảo, ôn nhu mềm mại, bàn tay thiếu niên sạch sẽ thon dài, khớp tay rõ ràng, lòng bàn tay cùng các đốt ngón tay chỗ có lưu lại vết chai sần do hàng năm đánh nhau bằng nắm đấm, cứng rắn, hơi thô ráp.
". . . . . ." ? ? ?
! ! ! (Ta lặc cái đại xoa)?
Hứa Tư Ý kịp thời ngẩng đầu , đầu tiên là sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần mở to hai mắt nhìn, mặt đỏ tai hồng lúng túng nói, ". . . . . . thực xin lỗi." Vừa nói vừa vội vàng buông lỏng tay để thu tay về.
Giữ lại bàn tay định thu về, bàn tay to trái lại một phen nắm chặt.
Lòng bàn tay Cố Giang vừa thu lại, căn bản không để cho cô có cơ hội trốn, vân đạm phong khinh: "Cố ý sao?"
". . . . . ." thân mình Hứa Tư Ý cứng đờ, trong nháy mắt cả người phải xấu hổ, lắc đầu như trống bỏi, vội vàng phủ nhận, "Không phải, không phải cố ý đâu. . . . . ."
Cố Giang hơi giật giật mi mắt một cái, "Cho em lấy đồ ăn, em liền nắm tay tôi. Nhóc con, em đây là muốn đường rồi còn là muốn nhân?"
". . . . . ." Trời đất ơi, cờ đỏ năm sao ở trên, cô (tiểu đinh đương) dám đối với □□ thề. . . . . .
Trong lúc nguy cấp, Hứa Tư Ý chưa kịp suy nghĩ đã vội thốt ra: "Em tuyệt đối không có dám ý nghĩ quá phận đối với học trưởng!"
Câu nói vừa kết thúc, dường như cả thế giới đều trở nên yên tĩnh .
Sau vài giây yên lặng, người đối diện kia nhếch môi, phát ra một tiếng giễu cợt nhàn nhạt.
. . . . . . Đây là tiếng cười (mật nước)?
Là ở cười nhạo cô? Hứa Tư Ý lại 囧 lại mất mặt, hỗn loạn, mơ hồ mà suy nghĩ.
"Vì sao không dám có?" Hắn thản nhiên hỏi, giọng điệu kia, nghe trong sáng thật sự.
Sắc mặt Hứa Tư Ý đỏ như lửa, ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Cố giang rũ mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đầu cúi thấp dường như sắp vùi vào ngực, tâm vừa động, một phen kéo cổ tay cô liền đem cô 摁 trên tường .
". . . . . ." Hứa Tư Ý bất ngờ không kịp đề phòng, đột nhiên đích mở to hai mắt nhìn, trái tim thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thiếu niên xoay người gần sát tai cô, giật giật môi, tiếng nói thấp đủ cho phát ách: "Em không biết bộ dáng này của em khiến người ta yêu thích muốn chết hay sao?"
Truyện khác cùng thể loại
2020 chương
548 chương
114 chương
27 chương
68 chương