"Nào, giờ thì em hiểu chưa ?" Huyền Dương quay sang hỏi cậu thanh niên bên cạnh. Chàng trai thực sự rất tuấn tú, vầng trán cao, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi hồng hào và cả một cặp mắt trong sáng. Tuy nhiên hiện tại đôi mắt đó chỉ đang chứa chấp hình bóng xinh đẹp của Tiểu Dương. Khải Miên như thoát khỏi giấc mộng, mơ màng nói :"Hả ? Cái gì ạ ?" "Chị hỏi là em đã hiểu bài chưa ?" Huyền Dương cau mày, cái mũi nhỏ nhắn động đậy càng làm tăng thêm sự dễ thương cho khuôn mặt cô. Khải Miên xấu hổ đỏ mặt. Anh rối răm gật đầu rồi nói :"Mấy bài này em hiểu rồi, thật đấy ạ." "Thế thì nói lại cho chị xem một lần nữa." Huyền Dương đề nghị. "Hả ?" Khải Miên khó xử, liền giả vờ ngáp. Anh ra vẻ vô cùng mệt mỏi, nói :"Em mệt lắm, để buổi sau đi chị, trời tối rồi, con gái không nên về nhà muộn đâu, nguy hiểm lắm." Huyền Dương thầm than trong lòng, thằng quỷ này, lại không nghe giảng rồi. Cô thở dài, ngước nhìn đồng hồ, giờ cũng đã muộn rồi, mình cũng nên về thôi. Huyền Dương thu dọn giáo án của mình, đứng lên đi về. Tiểu Miên tiễn cô đến tận cổng khu biệt thự, đến khi cô đuổi thằng bé về thì mới chậm rãi về. Cô cười khó xử, chậm rãi cước bộ về nhà. Đoạn đường này không có xe bus, vậy nên trời tối nguy hiểm như thế này một cô gái yếu đuối như Huyền Dương vẫn phải tự đi bộ về. Trên đường, tiếng chuông điện thoại vang lên thánh thót khiến cô giật mình. Huyền Dương không kịp xem tên người gọi, vội vàng nhấc máy lên nghe :"Xin chào, ai đấy ạ ?" "Dương Dương bé nhỏ của tớ !" Một giọng nữ hét lên vui mừng. "Ngọc La..." "Ừ, mình đây. Huyền Dương, có chuyện này rất rất quan trọng, cậu phải im lặng nghe tớ nói này, không được chen mồm vào nghe chưa ?" "Nói đi." Tiểu Dương đáp. "Thì đấy, cậu nhớ anh Khôi không ?" "Ai vậy ?" "Đã bảo đừng cắt ngang lời mình mà." Ngọc La giận dỗi. Huyền Dương ngơ ngác :"Nhưng mà..." "Dương Dương ơi là Dương Dương, cậu có biết tiền phí điện thoại gọi từ Mỹ đến đây đắt lắm không ? Dù nhà tớ giàu thật nhưng tiết kiệm là đức tính tốt của con người, nghe chưa ? À mà quay trở về chủ đề chính đi, thì đấy, anh Khôi một trong tứ đại mỹ nam của khoa văn nghệ vừa mới tỏ tình với tớ. Tỏ tình đấy ! Ôi trời ơi tớ không ngờ cuối cùng cũng có một người nhìn ra vẻ đẹp tiềm ẩn của tớ. Anh này thì được mỗi cái mặt và cái gia thế thôi, tớ tìm hiểu rồi, học hành bê bát lắm..." Huyền Dương vừa nghe điện thoại, vừa cười khổ. Cô tiểu thư nhà họ Ngọc này, không ngờ tâm hồn lại trẻ con đến vậy. Trong lòng chắc đang sướng rờn đấy thôi nhưng vẫn cứ làm bộ làm tịch. Cô đi qua một ngõ nhỏ, bên tai bỗng vang lên tiếng cãi nhau nho nhỏ :"Còn dám quyến rũ bạn gái của tao... Hôm nay mày không chết, tao không làm người !" Tiếng gầm gừ tuy không quá to nhưng do trời muộn nên ít xe cộ đi lại, Huyền Dương đã vô tình nghe thấy hết. Cô lo lắng hướng vào trong ngõ, tiện thể tắt luôn điện thoại mặc cho cô bạn vẫn còn đang gào thét. Tiểu Dương lấm la lấm lét nhìn trộm, liền thấy một cảnh tượng dường như chỉ có thể thấy trong phim. Ba bốn thằng đàn ông lực lưỡng, mình mẩy xăm trổ, tay cầm đủ các loại vũ khí như gậy, dao, gạch đang bao quanh một anh thanh niên. Anh chàng bị đe doạ này cúi gằm mặt xuống nên không thể thấy rõ khuôn mặt. Chỉ có thể thấy cơ thể thư sinh yếu đuối của anh đặc biệt nổi bật giữa đám to con này. Huyền Dương lo lắng, định bụng gọi điện thoại cho cảnh sát, tuy có lẽ sẽ không kịp cứu nạn nhân nhưng dù sao cũng bớt đi gáng nặng về lương tâm. Vậy mà đột nhiên anh con trai ngẩng mặt lên, những đường nét mềm mại đẹp đẽ như hoa khiến cho gương mặt anh trở nên đầy yêu nghiệt. Anh mở miệng nói, trong mắt toàn là vẻ chế nhạo và khinh bỉ :"Cô bạn gái của mày theo tao thì càng khẳng định chất lượng tệ hại của mày. Dù sao thì tao cũng đã quen với mấy cái tình huống kiểu này, xông lên đi." Tiểu Dương bàng hoàng, trợn trừng hai mắt. Người con trai có vẻ đẹp yếu đuối kia chính là thằng em trời đánh của cô... Minh Kỳ ! Cô không ngăn nổi tiếng thốt lên kinh hoàng, thu hút sự chú ý của tên có vẻ như là cầm đầu đang chuẩn bị phang cây gậy vào mặt em trai mình. Hắn cùng đồng bọn ngước mắt lên, liền thấy một cô gái xinh đẹp đang trợn trừng hai mắt nhìn về phía này. Hắn cười to, nói :"Cô bé, muốn giao lưu cùng bọn anh à ?" Huyền Dường toát mồ hôi, đôi chân cứng ngắc không thể cử động được, chỉ có thể đứng im như trời trống nhìn tên cầm đầu đang dần bước về phía này. Bỗng nhiên một giọng nam tức giận vang lên :"Thế nào, sao không xông lên ! Hay là mày sợ rồi ?" Huyền Dương căng thẳng, rõ ràng là Minh Kỳ nói với tên to con này, nhưng sao ánh mắt lại hướng về phía cô ? Môi anh khẽ khàng cử động, dù không nghe thấy nhưng cô vẫn mơ mơ hồ hồ hiểu được. Anh nói :"Chạy...đi..."