Giang Ngôn thức dậy từ sớm nhưng không đánh thức Lâm Hạnh Tử. Bên ngoài, sắc trời tối tăm, chút ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe rèm rọi vào phòng, chiếu xuống bả vai chi chít dấu hôn của cô. Hơi thở cô rất nhẹ, rất khẽ, gương mặt lúc ngủ trông ngoan ngoãn hẳn. Giang Ngôn ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út ra, đặt xuống bàn, rồi cúi người hôn lên trán cô. Lý Thanh đã làm xong bữa sáng, bảo Giang Ngôn ăn xong hẵng đi, “Cháo bớt nóng rồi, ăn một loáng là xong, không vội vàng gì mấy phút này cả.” “Mẹ vất vả rồi.” “Người nhà cả, khách sáo cái gì. Hồi sáng ngủ dậy mẹ thấy tin nhắn Hạnh Tử gửi cho mẹ, bảo mẹ gọi nó dậy, rồi chỉ nó cách làm bữa sáng. Ôi trời, từ nhỏ đến lớn nó chưa vào bếp một lần nào cả, lấy chồng rồi cũng toàn là con chăm nó, nó làm gì biết nấu cơm cơ chứ.” Đêm qua, lúc tắm xong, Lâm Hạnh Tử dùng di động một lát, Giang Ngôn không biết là cô gửi tin nhắn cho Lý Thanh. “Ăn nhiều một chút, vẫn còn sớm, bố con bảo là tám giờ bọn con mới phải tập hợp mà.”, Lý Thanh cầm một cái bánh bao đưa cho Giang Ngôn. Bà hiểu Lâm Húc Đông đã mấy chục năm rồi, đương nhiên ông sẽ không hà khắc với con rể, làm nghề cảnh sát này, ăn một bữa cơm nóng hổi là điều quá xa xỉ, hơn nữa lúc này lại đang là Tết. “Mẹ, trong khoảng thời gian này, mẹ cho Khương Khương ở đây nhé, cô ấy ở một mình con không yên tâm.” “Con cứ yên tâm làm việc của con đi, Hạnh Tử có mẹ với bố con rồi, dạo này cậu Lý Nghiêu cũng ở công ty suốt, nó mà không nghe lời mẹ xử lý cho.” Lâm Húc Đông đưa Giang Ngôn xuống lầu, không phải lấy thân phận lãnh đạo, mà là một người cha. Sau một trận ốm, trông ông già đi rất nhiều. Từ đầu đến cuối, Giang Ngôn vẫn tin Lâm Húc Đông đứng về phe chính nghĩa, dù cho ông có đi lầm đường, thì cũng hy vọng ông có thể biết quay đầu. “Bố, ước nguyện đêm giao thừa của Khương Khương, đầu tiên là mong người bố cô ấy yêu thương nhất luôn được mạnh khỏe, bình an, mọi sự thuận lợi.” Lâm Húc Đông sao lại không hiểu ý tứ của lời nói này, ánh mắt Giang Ngôn quá kiên định, ông vội dời tầm mắt đi, gượng gạo vỗ vai anh và nói, “Chú ý an toàn.” … Lúc Lâm Hạnh Tử choàng tỉnh thì cả căn phòng đã ngập tràn ánh sáng, chín rưỡi, Giang Ngôn đã xuất phát từ lâu rồi. Cô hối hận vò đầu bứt tóc, rồi lại nằm xuống giường. Rửa mặt xong, nhìn thấy chiếc nhẫn đặt trên mặt bàn đầu giường, cô cầm lên, xỏ vào dây chuyền đeo cổ. Cô hạ sốt rồi nên không uống thuốc nữa. Ngoài gia đình Lâm Tang, Lâm Kha và Lý Nghiêu ra, cô chẳng có bà con họ hàng nào khác, mọi năm, người đến chúc Tết đa phần là đồng nghiệp trong cơ quan của Lâm Húc Đông, năm nay Lâm Húc Đông không khỏe nên hoãn lại hết, trong nhà cũng yên tĩnh hơn hẳn. Hôn sự vốn đã quyết định xong xuôi của Lâm Tang bỗng dưng lại bị hoãn đột ngột. Lâm Hạnh Tử không chịu nổi nhàm chán, mới mùng Hai đã chạy đến công ty. Thời điểm này thường xuyên xảy ra tắc đường, ngày nào cô cũng phải dậy sớm hơn nửa tiếng, nhưng Lý Thanh rất ngạc nhiên vì chẳng thấy cô oán thán câu nào. Vì giấc ngủ không tốt nên trong lòng Lâm Hạnh Tử cứ luôn có cảm giác bất an mơ hồ, so với việc suy nghĩ vẩn vơ, dậy sớm một chút làm việc gì đó thì hơn. Lúc Giang Ngôn đi được nửa tháng, Quý Thu Trì bất ngờ đến tìm Lâm Hạnh Tử. Cô ấy gầy kinh khủng, dù đeo khăn cũng vẫn không thể che đi được những vết bầm tím trên cổ, mu bàn tay trông như bị bỏng tàn thuốc. Lâm Hạnh Tử cảm thấy, cô ấy còn ở bên cạnh Triển Thiên Hùng ngày nào, thì ngày ấy còn phải mang cả tính mạng ra để đánh cược. “Hạnh Tử, tôi không thể ở lại lâu được, năm phút nữa bọn vệ sĩ sẽ đuổi kịp đến, chúng ta nói ngắn gọn thôi.” Cô ấy lấy một thứ từ trong túi xách ra đưa cho Lâm Hạnh Tử, “Đây là sổ sách giao dịch ma túy trong gần năm năm của Triển Thiên Hùng.” Rất có khả năng, cách đó không xa đang có người theo dõi, trong lòng Lâm Hạnh Tử vô cùng kinh hoàng, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Tại sao không giao cho cảnh sát? Hiện giờ cũng chỉ có họ mới bảo vệ cô được.” Quý Thu Trì lắc đầu, “Hiện tại vẫn chưa phải lúc, Triển Thiên Hùng có rất nhiều cách để tẩy trắng cho mình, lão ta đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi, thứ này không thể giữ lại ở chỗ tôi được nữa. Hạnh Tử, cô giao thứ này cho Giang Ngôn đi, chuyện này tuyệt đối không được để cho bố cô biết.” Câu nói cuối cùng khiến Lâm Hạnh Tử suýt chút nữa đánh đổ cốc cà phê trong tay, “Cô có ý gì chứ?” “Rồi cô sẽ biết thôi.”, Quý Thu Trì đứng dậy, đội mũ và đeo kính râm lên, “Cô là con gái của Lâm Húc Đông, với tôi mà nói thì quá nguy hiểm, nhưng tôi chọn tin tưởng cô, vì cô sẽ không hại Giang Ngôn.” Lâm Hạnh Tử ngồi lại quán cà phê nửa tiếng, tay chân lạnh ngắt. Lúc Triển Diễm đến, trời đã ngả tối. Hắn vừa mở miệng đã hỏi tại sao Quý Thu Trì lại đến tìm cô. “Đến giảng hòa với tôi, giải thích cô ta với Giang Ngôn chỉ là đồng hương, không có quan hệ gì khác, rồi còn đền đồng hồ cho tôi nữa.”, Lâm Hạnh Tử thủng thẳng trả lời. Hộp đồng hồ còn đặt trên bàn. Triển Diễm khép hờ hai mắt, liếc từ hộp đồng hồ sang gương mặt Lâm Hạnh Tử, quan sát kĩ từng biểu cảm của cô, “Cô ta nợ đồ em từ lúc nào đấy?” Lâm Hạnh Tử mất kiên nhẫn, “Lần cô ta đâm vào xe tôi, chẳng phải cậu cũng ở đấy hay sao?” Triển Diễm cười cười, “Đồng hồ mua bằng tiền của cô ta, em không chê bẩn à?” “Chê chứ, thế nên đang định bảo cậu mang về trả lại cho cô ta đây. Bạn gái cậu đâu?” “Em nói ai cơ?” “Bạn gái cậu nhiều đến nỗi không nhớ nổi là hôm đấy đưa cô nào theo à? Hay là, cậu muốn ra mặt thay cô ta?” “Oan quá, tôi có bạn gái đâu, còn đang xếp hàng chờ em ly hôn đây mà.”, hắn châm thuốc, nở nụ cười đầy tự phụ, “Tôi giúp em dạy dỗ Phương Linh rồi, cô ta sẽ không gây phiền toái cho em nữa đâu.” Lâm Hạnh Tử dửng dưng, “Tốt nhất là thế.” “Đi ăn cùng nhau đi?” “Cậu có biết xấu hổ không thế, bạn gái cậu hại tôi ngã xuống nước trước mặt bao nhiêu người, lại còn đòi ăn cơm cùng tôi?” “Bà cô ơi, đã bảo không phải bạn gái rồi mà, đừng có giận nữa. Cái đồng hồ này vứt đi, ăn cơm xong tôi đi mua cái mới với em.” “…”