trong phòng họp của tập đoàn Barclays, không khí ngột ngạt và cực kì khó thở bởi sức áp của nữ chủ tịch trẻ. Mọi người ai nấy đều toát mồ hôi hột và run sợ vì vị chủ tịch này đột ngột bước vào cuộc họp mang theo thành phần băng lãnh tích tụ. Một giọng nói lạnh vang lên:- Báo cáo về tháng này cho tôi.
Giam đốc điều hành vội đứng lên:
- Thưa chủ tịch tháng này chúng ta đã mở rộng được chi nhánh sang bên Bắc Mĩ, vốn trung ương đạt 80,4 nghìn tỉ đồng, bằng 95% kế hoạch năm và tăng 56,5% so với cùng kì năm trước
- Có mỗi thế thôi à?
- Thưa chủ tịch ta có thể hợp tác với bên Trần Gia không?
- Nếu theo ý kiến của các người ta hợp tác với Trần Gia, một tập đoàn lúc nghiêng lúc ngả, rủi ro xảy ra ai sẽ chịu đây? Trần Gia còn tồn tại là do dựa vào hoàng tử Lu-i của nước Pháp thôi. Họ còn không bằng cả một chi nhánh nhỏ của chúng ta - Khí áp bức trong câu nói này quả đáng sợ, ngay lập tức làm tất cả các quan chức run lên vì độ lạnh của nó
- Thưa chủ tịch...- Giong một số người định giải thích thì
- Kết thúc cuộc họp.- Giong nữ chủ tịch lại tiếp tục vang lên rồi đạp cửa đi ra ngoài.
Phù, thoát rồi. Mọi người trong phòng họp thở phào nhẹ nhõm, cho dù là họ đã họp rất nhiều lần những vẫn chưa thể thích ứng với giọng nói và thái độ lãnh khốc vị chủ tịch này. Thiên Băng, mọi người ai cũng biết cô là tiểu thư của Trần Thiên và là chủ tịch của Barclays. Cô thực sự là một con gái mà tất cả các công tử nào đều muốn nâng niu những tuyệt nhiên chả ai lọt vào mắt xanh của cô, quan điểm sống của cô rất thẳng thắn nên ai có thể ngồi mà chịu được khí áp bức của cô thì người đấy phải thực sự rất giỏi.
Cuộc họp kết thúc vào 10h đêm, Thiên Băng về đến nhà cô liền nằm ngay xuống chiếc giường thân yêu cứ thế mà ngủ đến sáng.
ting...ting...ting. Tiếng chuông điện thoại kêu lên ing ỏi, cô mệt mỏi cầm lên Alo, ai đấy. Ngay lập tức đầu dây bên kia đáp:
- Thiên Băng, mẹ đây.
- A. Mẹ ạ, mẹ gọi con có việc gì không ạ ?
- Thiên Băng à? Chiều nay con về bên Anh được không ? Ba mẹ có việc muốn nói với con
-Viêc gì mà phải về gấp vậy hả mẹ?
- Hazzzz. Con về đi rồi mẹ sẽ nói cho
- Vâng.
Cô ngắt điện thoại, trong lòng nổi lên nhiều thắc mắc mẹ gọi mình về để làm gì nhỉ. Vội vã chạy vào nhà tắm VSCN cô thay quần áo về bên Anh. Cô mặc quần đùi, áo cộc tay màu trắng có in chữ WE DONT TALK ANIMORE với đôi giày thể thao màu trắng cao cổ. Vừa đến sân bay cô đã làm náo loạn nơi đây.
- woa, its beautiful!! - du khách 1
- Thiên thần - du khách 2
Cô thực sự không quan tâm đến lời họ nói, vì ngay bây giờ cô thực sự có cảm giác lo lắng về lần về nước lần này. Bước vào khoang VIP cô ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say
------------- ta là giải phân cách-----------------
Tại một ngôi biệt thự khác
- Cái gì? Con phải đi xem mắt á? No way ( không đời nào ) - Không ai khác giọng nói này là của Tuấn Anh
- Tất nhiên con năm nay 16 tuổi rồi. Mà chưa lần nào dẫn bạn gái về nhà, con là chủ tịch của công ti lớn cũng tốt nhưng ba mẹ muốn có cháu bồng cơ - Ba mẹ của Tuấn Anh.
- Nhưng mẹ à, con mới có 16 tuổi làm sao đủ tuổi kết hôn được - anh vẫn cố lí luận
- Nhưng con đã đủ tuổi để đính hôn rồi, đợi con đến 18 tuổi kết hôn là được với lại cô gái lần này khác xa so với những cô gái khác, mẹ mong con đồng ý để tối nay đi, không có kì kèo gì hết - mẹ anh nói
- Vânggggg - tiếng vâng dài não nề của anh vang lên, thật sự là không có cách nào để trốn ư? HAZZZ.
Mà thôi, nếu mẹ đã ép thì anh sẽ đối sử THẬT TỐT với cô gái kia cho mẹ xem. Hì có trò mới rồi.
-----------------------------------------------------------------------
Đây là lần đầu tiên tác giả viết truyện nên không được hay lắm, nhưng mong mọi người sẽ ủng hộ cho tác giả nhé. Xin cảm ơn
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
18 chương
16 chương
35 chương
136 chương