Edit: Qing Yun "Báo cáo thầy giáo, cậu ấy còn đang ngủ, chắc là sẽ không đến đâu." Lúc nói lời này, Tống Soái còn kèm theo nụ cười cà lơ phất phơ. Bất luận là biểu cảm hay động tác, đều toát ra vẻ chuyện không liên quan đến mình. Tần Minh Vũ bị nghẹn bởi ngữ khí đương nhiên kia, mặt đỏ lên, "Này... Này là thầy Lư dặn dò từ trước, sao có thể... Sao có thể bỏ ngoài tai được?" "Tôi cũng không có cách nào cả." Tống Soái cười cười, nâng cổ hướng lên tầng bốn___ "Cậu ấy ở phòng 419, thầy là... Thầy Tần đúng không? Nếu thầy Tần có đủ can đảm thì tự mình lên gọi cậu ấy đi." "Đúng đó thầy Tần, có can đảm thì tự mình qua đi." Mấy người ở tổ bốn hùa theo ồn ào, nhìn Tần Minh Vũ bằng ánh mắt chế nhạo. Rốt cuộc Tần Minh Vũ chỉ là trợ giáo không có quá nhiều kinh nghiệm, cũng không lớn hơn mấy người này bao nhiêu tuổi, hơn nữa tính cách còn nội hướng chất phác, đứng giữa mấy người nhốn nháo này, khuôn mặt anh ta dần đỏ lên. Đinh Cửu Cửu đứng bên cạnh, Kiều Loan nhìn đến lạnh mặt, "Mấy người này bị cái gì vậy, cho dù thầy Tần chỉ là trợ giáo thì cũng không đến mức ép người như thế chứ?" Viên Họa bên cạnh cũng không nhịn được nhăn mi, "...Bọn họ đều là con nhà có tiền, kiêu căng ngạo mạn thành thói, không biết tôn sư trọng đạo gì cả." Viên Họa hơi dừng, quay đầu nhìn người đang đứng giữa mình và Kiều Loan, "Cửu Cửu, bạn nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ, cũng không thể để họ làm khó thầy Tần như vậy chứ... Bên trong còn có người dân trong thôn, nếu để họ nhìn thấy, hai tháng tiếp theo thầy Tần phải làm sao?" Đinh Cửu Cửu nghe được thanh âm kiều mị kia của Viên Họa thì cảm thấy đau đầu. Cô đứng một bên coi như nhìn rõ, mấy người kia trút hết mệt nhọc tức giận khi đi tàu xe lên người Tần Minh Vũ. Ba người họ không biết tự lượng sức mình đứng ra khuyên, ngoài việc bị mấy người kia chế nhạo ra thì có lẽ không có tác dụng nào khác. Nhưng nếu mặc kệ... Đinh Cửu Cửu ngẩng đầu, không đành lòng nhìn trợ giáo trẻ tuổi đứng lúng túng bên kia. Từ chỗ cô nhìn lại, trợ giáo nắm chặt hai tay rũ bên người, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Mà lúc này Tống Soái lại mở miệng, dáng vẻ xem náo nhiệt không sợ mệt, ôm cánh tay cười nói. "Nhưng mà thầy đừng trách tôi không nhắc trước, nhìn Tiểu Hàn tổng lúc nào cũng tươi cười nhưng thật ra lại là người có tính tình kém nhất trong chúng tôi--- không đúng, đó là tất cả chúng tôi gộp lại cũng không bằng cậu ấy. Hơn nữa cậu ấy ở tầng bốn, chẳng may không kiềm chế được cảm xúc mà đẩy thầy xuống..." Không nói hết câu, nhưng không cần nghe tiếp cũng biết phía sau là gì. Dựng sào thấy bóng, Tống Soái vừa nói hết câu, liền thấy sắc mặt Tần Minh Vũ chuyển thành trắng xanh, dường như còn run lên nhè nhẹ. Cái này ngay cả Kiều Loan cũng không nhịn được, "Thầy... Sao thầy có thể chịu uất ức như vậy!" Đinh Cửu Cửu trầm mặc hai giây, cười khổ nói, "Kiều Loan, đừng chỉ trích thầy, thầy không làm sai gì cả. Chỉ là thầy không dám gánh hậu quả, càng chứng tỏ rằng thầy không dám chọc đến mấy thiếu gia tiểu thư này." Kiều Loan sửng sốt nhìn cô. -- Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên Đinh Cửu Cửu dùng từ "thiếu gia" "tiểu thư" với giọng điệu ám chỉ người nào đó như vậy... Cũng làm cô có suy nghĩ: Xưa nay Đinh Cửu Cửu chưa từng phỏng đoán bất kỳ ai, đột nhiên lần này giống như đã tức giận rồi. Kiều Loan không khỏi sinh ra cảm giác kích động khó hiểu, cô vươn tay chọc Đinh Cửu Cửu, thò lại gần nhỏ giọng hỏi, "Cửu Cửu, bạn lên đi, trong tất cả sinh viên thì thầy Lư quý bạn nhất đấy, nhân lúc này mau đứng ra gây dựng uy thế, đến năm sau tranh cử---" Kiều Loan còn chưa nói xong, Viên Họa đã bước ra, không phải đến gần Tống Soái, mà là đi đến nơi Tần Minh Vũ đang đứng, Đinh Cửu Cửu thấy thế thì nhíu mày, không kịp tới kéo Viên Họa quay về. "...Không xong." Kiều Loan không hiểu: "Cái gì không xong?" Đinh Cửu Cửu hơi nôn nóng, ấn đường nhăn chặt, "Hiện tại thầy Tần không thể chịu được kích thích từ sinh viên của mình đâu." Kiều Loan vẫn không hiểu ra sao. Lúc này Viên Họa đã đến bên cạnh Tần Minh Vũ, thấp giọng nói: "Thầy Tần, không thì bỏ đi, chờ thầy Lư về rồi giải thích sau, thầy Lư có thể hiểu mà---" "...Bỏ cái gì!" Tần Minh Vũ luôn trầm mặc nãy giờ đột nhiên quát Viên Họa, anh ta nói không to, lại gần như nghẹn ngào. Khi anh ta ngẩng đầu, mọi người mới phát hiện mắt Tần Minh Vũ đầy tơ máu, ánh mắt càng trở nên đáng sợ. Viên Họa đứng gần bị dọa không nhẹ, cuống quýt lùi ra sau. Mấy người Tống Soái cũng sửng sốt, ngay sau đó không biết ai lại bắt đầu ồn ào, "Ai da, thầy Tần của chúng ta nổi giận rồi?" "Nhìn mấy cậu chọc thầy Tần tức giận rồi kìa." "Đúng thế, đã nói cười ít thôi---" "Cậu chính là người cười nhiều nhất mà còn nói bọn tôi, cậu thật là..." "...." Đinh Cửu Cửu liếc nhìn bọn họ, tiếng cười dần thấp xuống. Cô bước chân đi ra ngoài. Mà ngay lúc này, Tần Minh Vũ bỗng nhiên xoay người, không rên một tiếng mà đi đến hướng cầu thanh "A, anh ta thật dám đi lên?" "...Đến lúc đó anh ta xúi quẩy cũng không quan trọng, quan trọng là chẳng may Tiểu Hàn tổng thuận tiện nhìn đến chúng ta...Ai, Tống thiếu, đây là cậu tự rước lấy nồi đấy." "Tôi không nhận." Tống Soái lắc đầu như trống bỏi, "Tiểu Hàn tổng của mấy cậu rời giường rất đáng sợ, tôi vẫn luôn hoài nghi cậu ta bị tuột huyết áp đến âm đấy, ai làm ồn đến khẳng định cậu ta sẽ ném người kia ra ngoài... Muốn đội nồi thì cái cậu đi mà đội, lúc nãy tôi không cười như các cậu." "Ai đội cũng được, đi xem không?" "Có, tôi cũng tò mò, không biết lát nữa thấy Tiểu Hàn tổng thì Tần Minh Vũ có can đảm nổi không." "Đi đi đi, cùng đi xem, hình ảnh chặt đầu tôi cũng muốn xem." "....." Mắt thấy mấy người kia đi theo sau, Kiều Loan liền cảm thấy sự tình không ổn, lo lắng nhìn cầu thang. Viên Họa cũng mặt cắt không còn giọt máu, chân tay luống cuống đi tới: "Vừa nãy mình quýnh quá, mình liền... Đều do mình, nhưng mình thật không nghĩ tới thầy Tần sẽ như vậy...Làm sao bây giờ?" Đinh Cửu Cưu nhìn dáng vẻ hoang mang lo sợ của Viên Họa, cô thở dài trong lòng, chỉ có thể an ủi: "Bạn đi ổn định ba tổ kia trước, mình và Kiều Loan đi lên, không may xảy ra chuyện gì thì có thể giúp đỡ." Kiều Loan nghe xong thì cứng đờ người, "Cái đó...Cửu Cửu à, bạn nói thế nào mà mình nghe giống như muốn kéo nhau đi đánh một trận với mấy người kia?" Đinh Cửu Cửu bất đắc dĩ liếc cô một cái, "Đừng nói bậy, cẩn thận chờ lát nữa thật sự bị ném từ tầng bốn xuống đấy." Kiều Loan: "....." Đinh Cửu Cửu cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó quay lại cười trấn an các bạn học đang có chút xao động. "Hôm nay bắt đầu làm tình nguyện rồi, mọi người đừng nóng nảy. Thời gian xuất phát sẽ lùi lại 15 phút, trong 15 phút này mọi người hoạt động tại chỗ, đừng rời khỏi nơi này, cũng không nên lên tầng--- tình huống đặc thù thì tìm Viên Họa xin nghỉ, Viên Họa sẽ viết rõ lý do, rời đi không có lý do khả năng sẽ bị ghi vào sổ đi học muộn, ảnh hưởng điểm học phần." Nói đơn giản vài câu, Đinh Cửu Cửu không dám trì hoãn nữa, cô kéo Kiều Loan cùng nhau lên tầng. Chờ thoát khỏi tầm mắt của bạn học, Đinh Cửu Cửu dứt khoát lôi Kiều Loan chạy lên. Kiều Loan bị cô kéo đến ngốc--- "Không phải vừa nãy bạn rất bình tĩnh à?" "Làm trò trước mặt bao nhiêu sinh viên, không bình tĩnh làm sao bây giờ? Nói cho bọn họ mình rất hoảng, mình không biết nên xử lý thế nào, ngày đầu tiên đi tình nguyện đã tan trong không vui, khoa chúng ta kém như vậy?" Kiều Loan bị cô nói cho á khẩu không nói được, lại tiếp tục chạy lên tầng bốn, Kiều Loan mới thở hổn hển nói: "Mình phục bạn...Tầng bốn...Bò lên tầng bốn mệt như vậy...Mà bạn... Mà bạn còn nói một đoạn dài thế..." Đinh Cửu Cửu thật sự không chấp cô, ánh mắt nhìn đến mấy người Tống Soái. Còn chưa kịp thở xong đã bị Kiều Loan kéo ra ngoài. Bên kia mới đầu còn ồn ào, khi Đinh Cửu Cửu và Kiều Loan chạy đến thì đã an tĩnh lại. Chẳng úa không một ai rảnh để ý hai người, tất cả đều nhìn cánh cửa kia, có thể nhìn ra chút cảm xúc hối hận mơ hồ trên sườn mặt Tống Soái. Đinh Cửu Cửu đi chậm lại theo bản năng. ...Người kia thật sự đáng sợ như vậy sao? Ký ức của cô nói cho cô biết không phải như vậy. Nhưng cho dù thế nào, cô cũng chỉ mới quen người kia không được mấy ngày, cô không hiểu anh bằng Tống Soái. Nhìn qua khe hở giữa đám người, Tần Minh Vũ gõ cửa xong thì buông tay xuống, sau khi dũng khí lui đi, trong lòng anh ta chỉ tràn đầy khẩn trương cùng hối hận--- Trong đầu anh ta nhanh chóng lướt qua những hình ảnh kia. Siêu xe xếp thành hàng, bảo vệ mặc đồ đen, còn có những công tử tiểu thư kiêu ngạo không dám ho he trước mặt Hàn Thời. Hình như anh ta... Thật sự quá xúc động. Nên nhịn mới đúng, đã nhịn lâu như vậy... Anh ta không có tiền, càng không có chỗ dựa để đấu cùng những người này, rõ ràng đã dặn bản thân, nhẫn nhịn hai tháng thì tốt rồi, cũng chỉ là một chút nhục nhã, này có coi là gì...Nhưng thế nào lại...Không nhịn được đây. Xúc động lui khỏi đại não, cảm giác sợ hãi rốt cuộc bò lên mặt Tần Minh Vũ. Anh ta nuốt nước miếng, không chịu nổi mà lui về sau hai bước. Kiều Loan quay mặt đi, không nỡ nhìn thẳng, "Thầy thật đáng thương... Cửu Cửu, cậu từng tiếp xúc với Hàn Thời, anh ta thật sự đáng sợ như họ nói sao?" Cô gái trầm mặc không nói lời nào. Vấn đề này, chính cô cũng không biết. Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị kéo từ bên trong. Phía sau cửa, chàng trai chỉ mặc quần ngủ màu xám để trần phía trên, tóc mái hỗn độn, mặt lạnh nhìn bọn họ, con ngươi tối đen không thấy tiêu điểm. Bên ngoài cánh cửa gần như tĩnh mịch hai giây. Hai giây sau, thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên, mang theo lệ khí lạnh băng khiến người run sợ--- ".....Ai gõ cửa." **** Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hàn tổng: Bọn họ nói bậy, tôi không đáng sợ, ở trước mặt vợ tôi rất nghe lời.