Rời khỏi bệnh viện, trời không biết lại bắt đầu mưa từ lúc nào. Tô Đồng trú mưa ở góc tường bệnh viện, bàn tay nhỏ bé khẽ xoa nhẹ lên bụng, nét mặt vô cùng dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: “Con yêu, sau này chỉ còn hai mẹ con chúng ta thôi!” Cô lặng lẽ đứng đợi ngớt mưa. Đôi mắt khóc nhiều nhìn rõ dần lên. Trong làn mưa, Chu Cận Viễn lái xe chở An Hân Du rời đi. An Hân Du hạnh phúc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, từ nay về sau người đàn ông này sẽ thuộc về cô, mặc cho Tô Đồng có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng không thể làm nên trò trống gì. Không uổng cô hao tổn tâm trí nhiều tới vậy… Nhìn qua kính xe, cô thấy Tô Đồng ở cổng bệnh viện. Trời mưa như trút nước, Tô Đồng có vẻ hơi lạnh, bóng dáng một mình vô cùng cô đơn lẻ loi, An Hân Du khẽ nở nụ cười đắc ý, nhưng khóe miệng chợt sững lại khi thấy Tô Đồng đưa tay lên xoa bụng. - -- Mưa lớn liên tục một tiếng đồng hồ mới nhỏ dần. Tô Đồng tranh thủ dùng túi xách che đầu, đội mưa tới bến xe bus chuẩn bị bắt xe về nhà, nào ngờ khi đi ngang qua đường, một chiếc xe khách loại nhỏ màu đen bất ngờ thắng gấp dừng lại bên cạnh cô, sau đó khi cô chưa kịp kêu cứu thì đã bị bịt chặt mũi miệng, đánh ngất nhét vào trong xe. Xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Đợi tới khi Tô Đồng dần dần tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà hoang, chân tay bị trói chặt, khẽ cử động, lập tức cảm thấy sau gáy đau buốt thấu tim. “Cộp, cộp, cộp…” Ngoài cửa vọng lại tiếng giày cao gót, một người phụ nữ đẩy cửa bước vào. “Quả nhiên là cô.” Tô Đồng nhìn An Hân Du. “Là tôi thì sao chứ?” Không có người xem, An Hân Du cũng không đóng kịch nữa, nét mặt cô ta có phần dữ tợn: “Rõ ràng tôi và Cận Viễn mới là một cặp trời sinh, là cô, là cô cứ đòi chen ngang cướp đi vị trí bà Chu vốn thuộc về tôi! Nói thật cho cô biết, tin nhắn đi tới khách sạn mà cô nhận được là tôi gửi nhân lúc Cận Viễn đang ngủ, những điều riêng tư của cô cũng là tôi nói cho gã gian phu đó biết, nhưng như vậy thì đã sao chứ? Hôm nay cô vẫn là một người đàn bà bị chồng bỏ! Chỉ có thể để mặc cho tôi sỉ nhục!” Bốp. An Hân Du xoay tay tát Tô Đồng một cái thật mạnh, ngón tay thon dài từ từ hạ xuống vùng bụng hiện vẫn phẳng lì của mình. Bị tát một cái, Tô Đồng lập tức ù tai. Mùi máu lan tỏa trong miệng. Cảm giác buồn nôn xuất hiện. Có điều vừa thấy tay cô ta đặt sát vào bụng mình, cảm giác đó giống như bị một con rắn độc quấn lấy, nó đang phì lưỡi về phía cô. Tim Tô Đồng co thắt lại: “Cô, cô muốn lam gì? Con của tôi đã bị các người hại chết rồi…” “Vậy sao?” An Hân Du túm tóc Tô Đồng ép cô ngẩng đầu lên, điên cuồng nói: “Vậy chi bằng tôi mổ bụng cô ra xem đứa bé còn hay không?” “Không!” Tô Đồng giật thót tim, bây giờ cô chỉ muốn con mình được bình an, cô kinh hãi nói: “Cô đã có mọi thứ mà cô muốn rồi, lẽ trời tuần hoàn, cô cũng đã mang thai, lẽ nào không sợ sẽ có một ngày báo ứng lên chính con của mình sao?” An Hân Du nhếch miệng cười nhạt: “Tôi thích nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng khiếp sợ của cô, tuy nhiên cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì con của cô, dù sao thì… nó rất có ích đối với tôi!” Tô Đồng không hiểu cô ta nói vậy là có ý gì nhưng được biết con mình tạm thời không sao cô liền thở phào. Từ hôm đó, cô bị giam cầm trong gian nhà xưởng ẩm thấp tối tăm kia. Ngày này qua ngày khác. Mới đầu cô cũng đếm từng ngày một nhưng sau đó không biết có phải vì thời gian quá lâu, suy nghĩ của cô xuất hiện hỗn loạn, thế là cô nhặt cục đá dưới đất lên, vạch đường đánh dấu trên tường. Mười ngày, hai mươi ngày, ba mươi ngày… Ba tháng trôi qua. Ngoài hai người đàn ông bắt cóc cô khi xưa, An Hân Du không hề xuất hiện thêm lần nào nữa. - -- Hết ---