Cô bị dẫn vào phòng phẫu thuật. “Bà Chu, hãy cởi quần, dạng hai chân ra, chúng tôi chuẩn bị làm phẫu thuật!” Bác sỹ đeo khẩu trang nhìn cô, đứng bên mép giường, vẻ mặt thờ ơ nhìn cô chằm chặp. Lời nhắc nhở này giống như sét đánh trúng linh hồn cô. Cô thẫn thờ mở to mắt, vội vã nhảy xuống khỏi giường, hốt hoảng bất an lùi lại sau: “Các người đừng lại gần, tôi không muốn phá thai, là Chu Cận Viễn ép tôi vào đây, các người thế này là phạm tội…” “Bà Chu, xin đừng làm khó chúng tôi.” Bác sỹ cũng rất khó xử: “Đây là mệnh lệnh của Chu tiên sinh, chúng tôi không thể làm trái.” “Không!” Tô Đồng lo lắng, cô giống như một con diều đứt dây, bay ra khỏi cửa sổ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng cô ngập tràn bi thương nhưng sắc mặt vẫn kiên quyết bất chấp tất cả: “Các người là bác sỹ chứ không phải đao phủ, nếu cứ nhất định ép tôi phá thai, tôi thà nhảy từ đây xuống chết cả mẹ lẫn con còn hơn hai mẹ con âm dương cách biệt!” Bác sỹ có chút đắn đo… - -- Mười lăm phút sau, Tô Đồng rời khỏi phòng phẫu thuật. Chu Cận Viễn và An Hân Du ngồi trên ghế dọc hành lang, thấy cô sắc mặt nhợt nhạt bước ra, anh thờ ơ đưa đơn ly hôn cho cô, hoàn toàn không để tâm tới vẻ suy yếu và khó xử của cô. “Hân Du có thai rồi, tôi muốn cho cô ấy một danh phận, ký vào đây, tôi sẽ để ba cô bình an trở về.” Lúc này Tô Đồng vô cùng đau khổ, xót xa nhưng cô thực sự muốn bật cười thật hả hê. Cô liều mạng cầu xin anh cho cô một con đường sống, anh không hề động lòng. Nhưng vừa mới mười lăm phút ngắn ngủi, An Hân Du có thai cần một danh phận, anh lập tức dâng tới trước mặt cô ta tất cả những gì tốt đẹp nhất, giúp cô ta loại bỏ mọi rào cản! So sánh quá rõ ràng, giống như một bàn tay tát thật mạnh lên mặt cô. Đánh sưng mặt cũng đánh vỡ nát trái tim cô. “Xin lỗi Đồng Đồng.” An Hân Du giả bộ che bụng, thái độ áy náy tự trách, thậm chí còn kéo tay Tô Đồng lại sát mặt mình: “Là mình không tốt, là mình quyến rũ anh Cận Viễn, cậu hãy đánh mình đi, hãy chửi mình đi, chỉ cần cậu có thể bớt đau khổ, cho dù cậu muốn mình quỳ xuống dập đầu mình cũng không nửa lời oán trách, chỉ có điều… Đồng Đồng, mình có em bé rồi, mình không thể để con của mình không có cha, cậu có thể tha thứ cho mình lần này được không?” Bốp. Tô Đồng thực sự giơ tay lên tát cô ta một cái thật mạnh. Cú tát vừa giáng xuống, không khí lập tức trầm lặng vài giây. “An Hân Du, sẽ có một ngày cô gặp báo ứng, cả thiên hạ sẽ nhận ra đằng sau gương mặt xinh đẹp đáng yêu của cô là một trái tim nhơ nhuốc! Bẩn hơn cả nước sông Hoàng Hà, kinh tởm hơn đồ ăn ôi thiu, ai thấy cũng phải tránh xa!” “Tô Đồng, cô nói hết chưa?” Chu Cận Viễn kéo An Hân Du vào lòng, lạnh lùng liếc nhìn Tô Đồng: “Tôi thấy kẻ bẩn thỉu nhất ở đây chính là cô!” Nói xong, anh liền kéo An Hân Du bỏ đi. An Hân Du bụm chặt bên má bị đánh, mắt khóc đỏ hoe nhưng vẫn nói đỡ giúp Tô Đồng: “Anh Cận Viễn, Đồng Đồng cũng chỉ nhất thời nổi giận nên mới nói năng lung tung, em không sao cả…” “Đứng lại!” Tô Đồng cũng cố lạnh nhạt gọi họ đứng lại: “Cận Viễn, đừng giận dữ như vậy, tôi cũng đâu có nói sẽ không ký đâu, dù sao thì anh cũng cần cho người anh yêu một danh phận, lại không muốn trùng hôn, sao có thể thiếu chữ ký của tôi được chứ?” Cô dứt khoát bước tới trước mặt hai người. Đặt bút kí tên mình vào cuối tờ đơn ly hôn. “Chúc mừng ly hôn, Chu tiên sinh.” Khi đưa đơn trả lại cho anh, trong lòng Tô Đồng đang rỉ máu nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười lạnh nhạt bất cần. Việc cô thay đổi trong cách xưng hô với anh, nhanh chóng từ bỏ thân phận cũng khiến Chu Cận Viễn sững sờ, nhưng anh nhanh chóng định thần, ly hôn chẳng phải là điều mà anh vẫn hằng mong mỏi đó sao? Anh nên vui mừng mới đúng! - -- Hết ---