Tô Đồng đứng trước cổng nhà, tay bịt miệng, không thể chấp nhận việc này. Xung quanh có người đi qua đi lại. Cô chặn người đi đường hỏi xem có chuyện gì xảy ra, người đi đường lập tức nổi giận nói: “Cô nói nhà họ Tô sống ở đây à? Tên gian thương không có lương tâm hối lộ quan chức đã bị vạch trần tống vào tù, công ty hình như phá sản rồi, nói chung đã không còn là nhà họ Tô trước đây nữa, đúng rồi, cô là ai? Hỏi loại người này làm gì? Cô gái à, tôi thấy cô bụng mang dạ chửa, cô tránh xa nơi này ra, đừng để bị nhiễm xui xẻo!” “…” Tô Đồng cảm thấy tức ngực vô cùng khó chịu, buồn nôn: “Đây là nhà tôi, tôi cũng họ Tô.” Người đi đường lập tức bối rối. Cô không còn tâm trạng nhìn sắc mặt người đi đường nữa, lặng lẽ đứng trước cổng rất lâu, sau đó quay người bỏ đi, trời đất bao la, trong thời gian ba tháng bị bắt cóc, cô đã… không còn nhà. Chả phải nói rằng cô ký đơn anh ta sẽ tha cho người nhà cô sao? Tại sao Chu Cận Viễn lại tàn nhẫn với cô tới vậy? - -- Khi Tô Đồng mang thai tháng thứ sáu thì tìm được mẹ mình. Trước kia, mẹ cô vốn rất biết chăm sóc sắc đẹp giờ đây đã hoàn toàn biến thành một người phụ nữ bình thường, đôi bàn tay mịn màng đã không còn mềm mại, rải rác chai tay. Tô Đồng nhào tới trước mặt mẹ: “Mẹ…” Mẹ cô không dám tin vào mắt mình, Tô Đồng biến mất suốt năm tháng nay đã trở về, nhưng sau một giây sững sờ, bà bất ngờ vung tay tát Tô Đồng một cái thật mạnh. “Cút!” “Mẹ…” Tô Đồng bịt chặt bên má bị tát, nước mắt giàn giụa: “Con là Tô Đồng, là con gái của mẹ đây? Mẹ…” “Tôi không có đứa con như cô!” Mẹ cô nhìn cô bằng ánh mặt lạnh nhạt: “Bạn ba cô nói rằng Chu Cận Viễn đích thân tố cáo ông ấy, là anh ta đích thân hủy hoại nửa đời còn lại của ba cô! Đây chính là người đàn ông mà cô bất chấp tất cả để lấy đó sao?” Tô Đồng khóc nghẹn ngào, bất lực, liên tục xin lỗi: “Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi…” “Xin lỗi có ích gì chứ? Khi nhà xảy ra chuyện cô đã ở đâu, khi ba cô tự sát trong tù cô ở đâu?” Ánh mắt mẹ nhìn xuống bụng bầu hơi nhô lên của cô, giọng nói lập tức sắc lạnh: “Đứa bé này cũng là của anh ta sao?” Tô Đồng gật đầu một cách máy móc. “Con mất tích năm tháng là có nỗi khỗ bất đắc dĩ, mẹ ơi, bây giờ con đã ly hôn với Chu Cận Viễn rồi, đứa bé này không liên quan gì với anh ta nữa!” “Phá thai!” Mẹ cô bất ngờ căm hận trừng mắt nhìn cô: “Một Chu Cận Viễn đã đủ khiến nhà chúng ta tan tác rồi, lẽ nào cô còn muốn nuôi công không con của anh ta nữa? Phá thai ngay cho tôi!” “Nhưng đứa bé là vô tội, mẹ, mẹ không biết đâu, con có thể cảm nhận được mỗi lần em bé đạp, đó là mối liên hệ máu mủ, đã sáu tháng rồi, con sao có thể phá bỏ được chứ?” Mẹ cô thực sự không thể chịu đựng thêm. Trong một đêm, chồng bị bắt vào tù. Bà từ một quý phụ cao quý biến thành bộ dạng người không ra người ngợm không ra ngợm như hiện nay… Trong tù, liên tục đưa tin chồng bà tự sát. Cho dù có kiên cường thế nào đi nữa bà cũng sắp bị áp lực nặng nề hạ gục, còn con gái một mực đòi sinh con cho kẻ thù! “Nếu như cô muốn sinh đứa bé này vậy thì hãy cút đi cho tôi! Cút khỏi tầm mắt tôi!” Tô Đồng lảo đảo trong gió rét. Cô lặng yên không nói gì. Trái tim cô đã tan nát, sau này có lẽ sẽ không thể yêu ai khác, đứa con này giờ đây là thứ duy nhất mà cô muốn có được… Cô quỳ gối, cúi lạy mẹ mình. “Mẹ, con biết mẹ hận cha của đứa bé này, con cũng hận anh ta, nhưng nó là một sinh mạng vô tội, là cháu ngoại của mẹ! Con đi đây, đợi sau khi con sinh xong sẽ quay về, khi đó con sẽ lại cầu xin mẹ tha thứ…” - -- Hết ---