Cộc, cộc, cộc. Lúc này, có người gõ cửa phòng, là một bác sỹ nam mặc áo blouse trắng. Anh ta cầm một bản kết quả xét nghiệm khác, cung kính nói: "Chu tiên sinh, Chu phu nhân trước khi hôn mê đã yêu cầu chúng tôi giúp cô ấy chọc ối so sánh với DNA của anh, kết quả đã có, anh có muốn xem không?" Kết quả xét nghiệm của An Hân Du? Tô Đồng không hề nghĩ ngợi, mặc kệ cơ thể đang vô cùng suy nhược của mình, giành trước Chu Cận Viễn, giật lấy bản kết quả xét nghiệm trong tay anh. Cô lật vội ra trang cuối cùng nhìn thật kĩ... Chu Cận Viễn cau mày... Con của Tô Đồng không phải của anh, vậy con của An Hân Du thì sao? Con của An Hân Du là của ai? Anh nóng giận và phẫn nộ nhưng anh nhanh chóng đập tan suy nghĩ hoang đường đó, An Hân Du không phải Tô Đồng! Cô ấy không thể nào phản bội mình! Sao anh có thể vì một Tô Đồng bỉ ổi mà phủ nhận An Hân Du lương thiện? Tô Đồng gần như vò nát bản kết quả, kết quả hiển thị con của cô ta là con ruột của Chu Cận Viễn! Sao có thể như vậy được? Con của An Hân Du là con của người khác! Cô đột nhiên điên cuồng khua tờ kết quả trong tay trước mặt Chu Cận Viễn, tinh thần mỗi lúc một kích động: "Là giả, những thứ này là giả hết! Chu Cận Viễn, bệnh viện của anh có nội gián, nhất định An Hân Du đã mua chuộc bác sỹ hoán đổi kết quả! Bản kết quả xét nghiệm này là của em mới đúng, cô ta bắt cóc em chính là vì..." Bốp! Mọi suy đoán và lời nói của Tô Đồng dừng lại tại đây. Mắt cô đau rát, xuất hiện vết tát hình năm ngón tay. Gân xanh trên tay Chu Cận Viễn nổi lên, lòng bàn tay hơi rát, anh phẫn nộ và giận dữ hơn cả cô: "Cô còn điên khùng tới khi nào nữa? Tôi chưa bao giờ đánh đàn bà, nhưng Tô Đồng cô làm tôi kinh tởm! Hãy mang theo đứa con hoang của cô cút đi!" Cú tát đó rất mạnh. Mặt Tô Đồng bị đánh nghiêng sang một bên. Ánh mắt cô nhìn thấy gạch lát nên màu trắng. Khoảnh khắc đó, trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ điên cuồng, thậm chí muốn kéo An Hân Du chết chung, nhưng tới phút cuối, cô lại vừa cười vừa khóc. "Được, Chu Cận Viễn, tôi cút, tôi sẽ cút đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Tôi xin chúc mừng anh bị cắm sừng, chúc mừng đám cưới của anh và An Hân Du, hạnh phúc mỹ mãn, bình an trọn đời!" Mỗi chữ đều như được cô rít ra từ kẽ răng. Cô giống như bị vắt kiệt sức lực toàn thân. Những năm tháng theo đổi, những năm tháng yêu thương tan dần theo thời gian, thế giới của cô tràn ngập bi thương. Tô Đồng tập tễnh bước ra ngoài. Ở một phòng bệnh khác, An Hân Du đắc ý nhìn bóng cô khuất dần thông qua cửa kính trong suốt. Đôi môi mỉm cười, ánh mắt ngập tràn toan tính. Cũng may cô biết tương kế tựu kế, dập tan mối nghi ngờ của Chu Cận Viễn, có điều đáng tiếc là Tô Đồng đã phát hiện ra điều gì đó, thời gian này cô không thể đi gặp cô ta và đứa bé... - -- Tô Đồng rời khỏi bệnh viện. Trên đường người qua kẻ lại, sắc mặt đờ đẫn, không dừng lại vì bất cứ ai bất cứ việc gì, bất giác nước mắt cô tuôn rơi, lăn dài theo gò má. Cô bắt xe về nhà họ Tô. Trong kí ức, trước cổng nhà họ Tô luôn có bảo vệ đứng gác, canh gác nghiêm ngặt, lúc này cảnh tượng xung quanh nhà họ Tô lụn bại, hoa tàn lá rụng, trên cửa có dán mấy tờ giấy niêm phong cỡ lớn, sắp sửa bị tòa án bán đấu giá. Nước sơn đỏ trên cổng chạm hoa bị mưa gió hủy hoại, bong tróc từng mảng. Có chuyện gì thế này? Nhà cô... tại sao lại thành ra thế này? - -- Hết ---