Em ngốc lắm bé ạ!
Chương 24 : Học sinh mới(3)
- Em với Aki sao rồi? Yun hỏi thầm Subaru. Subaru nghe đến Aki thì quay qua nhìn Aki đang cười,nói chuyện với Kelly rồi quay qua Yun nói:
- Em không biết! Cứ sao sao ấy! Từ khi về Việt Nam đến giờ, em thấy cô ấy cô tạo khoảng cách với em hay sao ấy!
Yun nghe Subaru nói xong rồi mỉm cười:
- À ha! Vậy mà chị tưởng chuyện gì! Như vậy là ổn rồi.
.
.
.
Tan học, ai về nhà lấy. Subaru bảo anh sẽ đưa Aki nhưng Aki không cho bảo rằng cô muốn đi bộ. Kelly thì về nhà Vũ rồi, bao lâu nay vẫn vậy mà. Vũ nhiều khi muốn sút Kelly ra khỏi nhà vì từ khi Kelly về cậu toàn bị ra rìa nhưng lại không dám vì sợ Kelly mách....Thiên Anh(-_-). Yun đi về nhà của Ken. Ken đang "đau khổ", ngôi nhà thênh thang, 1 mình mình ở , 1 mình làm vua không ai quản giờ tự dưng xuất hiện một người cản mình làm vua ngôi nhà của mình....
Ờ mà Tử Đăng đâu? Hắc Lâm thì về nhà Hắc Lâm, à không Hắc Lâm ở nhờ nhà của Lý mấy tháng nên về cùng Lý. Thiên Anh,Thiên Linh,Thiên Tuyết,Aki về nhà của mình...
.
.
.
Nhà của Phong,
Phong mở cửa bước vào nhà. Anh mệt mỏi lắm rồi. Không phải Thiên Linh mà là Tử Đăng. Trịnh Tử Đăng! Anh ghét cái tên Tử Đăng ấy! Tên đó đã khiến anh sống chết không rõ ràng kể từ khi xuất hiện. Anh bỏ giày ra, xếp gọn gàng và thấy: ở đây có thêm một đôi giày lạ. Không phải của anh, anh không bao giờ dùng hãng này. Không phải bố anh,không phải mẹ anh, không lẽ nhà anh có khách? À mà không phải một đôi mà là nhiều đôi! Nhà hôm nay lắm khách vậy à?
Anh lê từng bước mệt mỏi vào nhà. Anh không quan tâm mấy đôi giày nữa. Hôm nay,việc Tử Đăng nhập học ở lớp anh đã khiến anh lo lắng rồi. Anh không rảnh để lo việc không liên quan đến anh nữa.
Nói không liên quan nhưng đi qua cửa phòng khách là bị mẹ gọi vào. Anh không muốn vào cũng phải nghe lời mẹ vào. Vào đến phòng khách thì mắt anh như muốn lòi ra. Khách của bộ mẹ toàn ông Phan-bố Linh,bác Aki. Mẹ Linh-dì Ken. Bà Hy-mẹ Vũ,ông Dương-bố Vũ. Ông Vương,bà Vương-cha mẹ Lý. Ông của Subaru-ông Trương, Hắc Lâm và còn người đang được mấy ông bà "thẩm vấn" Trịnh Tử Đăng và Yun Trần.
- Sao...nhà ta hôm nay đông vui vậy?
Phong lắp bắp. Có vẻ vì ngạc nhiên nên anh quên mất phép lịch sự. Đó là chào người lớn.
- A! Con trai! Con ngồi xuống đây! -Ông Vũ-cha Phong nói.
Phong đến bên cha anh,anh ngồi xuống. Anh chỉ qua Tử Đăng rồi hỏi:
- Bố! Tên này là sao?
- Đây là con ông Trịnh-bạn thân của bố! Nó về đây tìm em trai thất lạc 5 năm trước của nó. Nó ở nhờ nhà của chúng ta! -Ông Vũ giải thích cho con trai mình hiểu..
- Hơ! Vậy...sao hôm này nhà mình đông thế? -Phong cười méo xệch rồi hỏi.
- À! Để bác giải thích cho! Chuyện là ta,chồng ta, vợ chồng anh Phan,vợ chồng anh Vương sẽ đi vắng một thời gian. Chúng ta không yên tâm để bọn trẻ ở nhà một mình nên gửi gắm bố của con. Ông của Subaru có nghĩa vụ quản Ken,Subaru và Yun để tụi nó không quậy,nhưng ông cũng sẽ đi vắng nên nhờ bố mẹ con quản giùm. Còn Hắc Lâm.... - Nói đến Hắc Lâm, giọng bà Hy trùng xuống.
Hắc Lâm hiểu ý. Hắc Lâm biết tại sao bà Hy lại ấp úng khi nhắc đến Lâm. Có lẽ,chỉ vì thân phận của Lâm mà thôi...
- Dạ! Không sao đâu! Cháu ở chỗ khác cũng được mà! Cháu đến cho vui thôi!
Hắc Lâm cười trừ. Lâm biết, thân phận của anh mãi là vật cản để anh có thể thân với bà Hy,ông Phan,ông Vương hay ông Vũ.
- Không được! Lâm sẽ ở đây!
Tử Đăng đứng lên nói. Lần đầu Đăng có phản ứng mạnh vậy. Đăng biết đây không phải nhà của Đăng. Nhưng,Đăng không thể để Lâm bị ghét bỏ được.
- Đăng à! Cháu biết mà! -Ông Phan quay ra nói với Đăng.
- Cháu biết! Nhưng Hắc Lâm không phải người như vậy! Hơn nữa, cậu ấy sông xa bố của cậu ấy từ 5 năm trước rồi. Từ lúc mà em trai cháu mất tích, từ lúc....tên đó khởi động kế hoạch rồi. Cậu ấy.... Nói chung là cháu biết Hắc Lâm là người tốt! - Tử Đăng định nói gì đó nhưng lại thôi...
Những đấng sinh thành đang ngồi đây. Họ nhìn Đăng chằm chằm.
- Thôi! Tớ đi kiếm khách sạn khác cũng được mà! Có sao đâu! Cậu không cần phải bảo vệ tớ kinh quá đâu! -Hắc Lâm thấy mọi người nhìn Đăng như vậy thì liền vỗ vai Tử Đăng nói.
Hắc Lâm nói rồi định quay ra cửa để ra ngoài. Lâm biết, cái thân phận này sẽ là vật cản. Lâm ghét thân thế của mình.
Tử Đăng thấy Lâm đi thì liền giữ tay lại rồi nói:
- Không được! Cậu ở đâu cũng bị tên đó phát hiện ra mà thôi! Khách sạn cậu đang ở là một ví dụ đấy! Ở đây, chỉ ở đây,tên đó mới không giám làm gì thôi! Lâm! Nghe tớ đi! Tớ sẽ thuyết phục mọi người!
Có những chuyện mà Đăng nói chỉ có Tử Đăng và Hắc Lâm hiểu. Nhưng cũng có những chuyện, chỉ ông bà Phan,ông bà Vũ,ông bàDương,ông bà Vương hay ông của Subaru nghe hiểu còn lại hoàn toàn không hiểu gì...
- Lâm! Nghe tớ! Nếu không phải chỗ này thì ở đâu cậu cũng nguy hiểm thôi! Cậu tính xem. 5 năm qua cậu chuyển nơi ở bao nhiêu lần rồi! Nghe tớ đi!
Tử Đăng thuyết phục Lâm rồi quay ra mọi người...
- Bác hãy để Lâm ở đây đi bác Vũ. Cháu biết Lâm từ lâu rồi! Cậu ấy là con người tốt!
Ông Vũ nghe từ nãy đến giờ có vẻ không hiểu lắm nhưng..
- Nghe cháu nói vậy thì cũng được nhưng...với điều kiện cháu phải nói rõ tại sao cháu lại tin Lâm đến như vậy! -Ông Vũ nói
Tử Đăng nghe xong thể phào.
- Bởi vì.... Hắc Lâm là bạn cháu. Bởi vì cháu coi Lâm giống như em trai và bởi vì Lâm....đang phải trốn chạy tên đó! -Tử Đăng hít một hơi thật sâu. Cái lí do cuối cùng có lẽ mới là quan trọng.
- Trốn chạy?! -Những bậc cha mẹ ở đây đều đồng thanh. Chẳng phải Hắc Lâm là...
- Đúng! Cháu trốn chạy hắn! Mọi người có thể ghét cháu nhưng đừng đánh đồng cháu với dù hắn là....! -Hắc Lâm nói xen vào.
Mọi người mỉm cười...
Ông Phan ra xoa đầu Lâm
- Không đâu! Chúng ta không đánh đồng cháu với hắn đâu. Chúng ta đã hiểu rồi! Cần gì thì cứ nói nhé!
Những bậc cha mẹ cũng mỉm cười. Hắc Lâm được ở lại! Lâm cười! Đúng là Lâm rất giống....
Mọi việc đã xong. Giờ cất hành lí của mình lên phòng. Riêng Hắc Lâm ghì ở với Tử Đăng. 2 người này còn có mối quan hệ kì lạ hơn cả Ken và Subaru...
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
137 chương
52 chương
435 chương
14 chương