Editor: Tiểu Tiên Nữ Tuy Nguyễn Tĩnh Xu và Kiều Nhậm Lương không tiếp xúc thân mật, nhưng bầu không khí ấm áp quanh hai người chỉ cần không phải người mù thì đều có thể nhìn ra, ừm dưới tình huống như thế, Nguyễn Tĩnh Xu gặp Hứa Diệp. Hứa Diệp của hiện tại và nam sinh mặc đồng phục năm đó đã hoàn toàn khác nhau. Thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời năm xưa nay đã trở thành một người đàn ông thành thục, áo khoác nỉ màu đen cùng đầu tóc đều được chăm sóc gọn gàng, bộc lộ khí chất [1] tinh anh. Sau lần chia tay năm hai mươi tuổi, hai người chưa gặp lại nhau. Lúc họp lớp, bởi vì Nguyễn Tĩnh Xu ở nước ngoài nên không tham gia được, còn Hứa Diệp không biết là do bận rộn việc công ty hay có nguyên nhân khác mà cũng không đến. Hứa Diệp xách hai túi đồ, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác đỏ, nhìn mặt là biết ngay đây là mẹ con. Càng không nói tới Nguyễn Tĩnh Xu, đợt tốt nghiệp cấp 3 cô đã lấy thân phận bạn bè bình thường cùng bạn cùng lớp đến nhà Hứa Diệp chơi đùa, cô cũng đã từng gặp mẹ Hứa ôn hòa. Năm đó Nguyễn Tĩnh Xu còn cảm thán người dì này dễ nói chuyện, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của cô trong tương lai nhất định rất tốt. Kiều Nhậm Lương và mẹ Hứa đồng thời phát hiện người bên cạnh mình không giống bình thường, cũng may Nguyễn Tĩnh Xu rất nhanh phản ứng lại. Nếu chia tay không thể làm bạn thì cũng từng là bạn học cũ, giữa bọn họ không có tranh cãi, không cần thiết phải xấu hổ như vậy. “Chào cậu, năm mới vui vẻ!” Nguyễn Tĩnh Xu vẫy tay. Hứa Diệp có chút cứng đờ gật đầu: “Tĩnh… Tĩnh Xu, năm mới vui vẻ, đã lâu không gặp.” Sau khi mẹ Hứa biết Nguyễn Tĩnh Xu là bạn cùng lớp với Hứa Diệp hồi cấp 3 liền nhiệt tình hỏi han hai người. Nghe thấy Kiều Nhậm Lương nói hai người họ đã gặp người lớn trong nhà, hơn nữa đã ở Úc lãnh chứng, bà liền liếc mắt nhìn Hứa Diệp một cái, có chút hận sắt không thành thép. Nói chuyện với nhau không được bao lâu, cuối cùng hai người tựa như năm đó, gặp thoáng qua, đường ai nấy đi, từ nay về sau chỉ sợ sẽ khó gặp lại. Đi đã xa, Nguyễn Tĩnh Xu vẫn có thể nghe thấy giọng nói của mẹ Hứa: “Con nói xem chừng nào thì con tìm bạn gái đưa về nhà, đã lớn như thế này rồi, con xem bạn học của con đều đã kết hôn hết.” Nguyễn Tĩnh Xu không nghe thấy Hứa Diệp luôn luôn hiếu thuận với mẹ trả lời, có lẽ do quá xa, nghe không rõ. Kiều Nhậm Lương tất nhiên sẽ phát hiện Nguyễn Tĩnh Xu mất tự nhiên: “Bạn trai cũ à?” Phản ứng của người tên Hứa Diệp kia cũng khá sâu xa. “Ừ.” Chia tay đã nhiều năm như vậy, không có gì là không thể thừa nhận, chẳng qua gặp mặt có chút mất tự nhiên mà thôi. “À.” Kiều Nhậm Lương không hỏi lại, chỉ đi lại gần cô hơn, chủ động nắm lấy tay cô, “Đông người như vậy, đừng đi xa nhau.” Kiểu gì thì cô cũng sẽ không lạc đường ngay tại nơi mình sinh ra, nhưng nhìn thấy Kiều Nhậm Lương thân mật với mình, cô rất vui vẻ. Mập mờ gì đó, biết nhưng không nói toạc ra, bằng không chẳng thú vị nữa. Mà cảm xúc kỳ lạ khi vừa rồi gặp lại bạn trai cũ cũng nhờ anh chủ động thân mật liền tan biến đi. Hôm nay, Nguyễn Tĩnh Xu thật sự vui vẻ, người lớn trong nhà đàm luận chuyện hôn sự, trừ việc bố Nguyễn hơi chua xót nhưng bên ngoài cũng rất vui. Kiều Nhậm Lương một mình trở về căn phòng trống vắng, im lặng nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Chứng u buồn của anh tuy không khỏi hoàn toàn nhưng đã tốt hơn nhiều, trừ bỏ chuyên gia tâm lý thì người có công lớn nhất chính là Nguyễn Tĩnh Xu. Kiều Nhậm Lương không phải kẻ ngốc, hiện tại hai người bọn họ không được tính là người yêu, nhiều nhất cũng chỉ là khách thuê cùng chủ nhà, rồi mới đến vợ chồng hợp pháp. Ban ngày nhìn biểu hiện của Nguyễn Tĩnh Xu và Hứa Diệp, Kiều Nhậm Lương cũng không phải không cảm giác được. Nguyễn Tĩnh Xu còn tốt, chỉ có chút cảm khái, hẳn là đã buông xuống, nhưng cái tên Hứa Diệp kia vừa thấy đã biết, hắn đối với cô vẫn có tình như cũ, một câu “Tĩnh Tĩnh” không nói ra, làm trong lòng anh rất không thoải mái. Kiều Nhậm Lương: Đến tôi còn chưa có gọi như vậy. Kiều Nhậm Lương có thể hiểu được cảm giác của Hứa Diệp, mối tình đầu tuổi học trò thường khiến người ta khó có thể quên, bởi vì không ở bên nhau được cho nên lâu dần thành nốt chu sa trong lòng. Nữ sinh rời khỏi trường học, có thể tìm được những người đàn ông tốt hơn, mà nam sinh rời khỏi giảng đường, lại không tìm được cô gái xinh đẹp trong sáng năm đó. Nguyễn Tĩnh Xu chính là nốt chu sa cũng là ánh trăng sáng của Hứa Diệp. Kiều Nhậm Lương cảm thấy chính mình phải nhanh ra tay, cũng may bốn vị người lớn trong nhà đều đứng về phía anh, ừm trừ bỏ bố Nguyễn, ít nhất đã có ba vị. Tác giả có lời muốn nói: Không biết các bạn nghĩ như thế nào, về nước gặp lại bạn trai cũ, luôn có một loại cảm giác khó mà giải thích được, không nhịn được sẽ mềm lòng với anh ta, cho nên, quyết định cuối cùng vẫn là không cần gặp lại. Chú thích: [1] Khí chất: Danh từ: Đặc điểm của cá nhân về mặt cường độ, nhịp độ hoạt động tâm lí, tạo nên tính cách của từng người: khí chất nóng nảỵ.