Em là thế giới của anh

Chương 43 : em có tin anh không?

Vừa ra khỏi tòa cao ốc của Tập đoàn Thiên Bách. Trần Minh Triết liền thả tay Bạch Diệp Chi ra. Bạch Diệp Chi đứng dưới tòa cao ốc hít thở sâu một hơi. "Minh Triết, chúng ta về nhà thôi!" Nói xong thì Bạch Diệp Chi đi trước, ra khỏi cửa liền gọi một chiếc taxi. Trần Minh Triết vừa đi về phía chiếc taxi đang chầm chậm dừng lại, vừa ngoái đầu nhìn tòa cao ốc của Tập đoàn Thiên Bách. Trong lòng anh thầm cười, Trần Minh Triết vốn định nể mặt Tập đoàn Thiên Bách nhà họ Bạch, vì dù sao mình cũng được xem như là ở rể nhà họ Bạch, cho chút cơ hội cũng là điều nên làm. Nhưng không ngờ người của gia tộc này lại không biết trân trọng, thôi thì anh cũng chẳng nể mặt mũi gì nữa sất. Lên xe, Trần Minh Triết nhìn Bạch Diệp Chi ngồi bên cạnh. Vẻ mặt cô âu lo. "Diệp Chi, đừng lo, anh tin nhất định em sẽ xoay chuyển được tình hình của Rượu Thanh Tuyền, không cần phải dựa vào bọn họ, đám người này chỉ muốn nuốt chửng Rượu Thanh Tuyền của nhà ta thôi". Trần Minh Triết an ủi. Bạch Diệp Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một hồi lâu mới chậm rãi hỏi anh. "Minh Triết, nếu là anh thì bây giờ anh sẽ làm gì?" "Anh..." "Diệp Chi, chuyện này... anh..." Trần Minh Triết không ngờ đột nhiên vợ lại hỏi mình câu này, nhưng trong lòng anh đang nói, nếu là anh thì anh đã không để chuyện thế này xảy ra. "Minh Triết, hôm nay anh thể hiện rất tốt, tuy anh đã nói hơi quá trớn nhưng em cũng rất vui". Trần Minh Triết vuốt mũi mình rồi khẽ nói: "Diệp Chi, nếu anh nói trong vòng 3 ngày có thể giải quyết được nguy cơ của Rượu Thanh Tuyền, hơn nữa công ty chúng ta còn có thể tiến thêm một bước nữa, trong mấy tháng tiếp theo sẽ nuốt chửng Rượu Bá Vương, trở thành xí nghiệp đứng đầu về sản phẩm rượu ở Tân Thành thì em có tin không?" Bạch Diệp Chi chầm chậm tựa vào ghế rồi cười nói: "Em tin, anh nói gì em cũng tin cả!" Tuy Bạch Diệp Chi nói vậy nhưng thật ra Trần Minh Triết biết cô chỉ xem như mình đang nói đùa. "Diệp Chi, lần này anh nghiêm túc đó. Anh có một người bạn học bây giờ đang làm lãnh đạo ở công ty Rượu Thục Xuyên ở Dung Thành. Trước đây cậu ấy có gọi cho anh nói công ty cậu ấy muốn thành lập một chi nhánh ở Thục Xuyên, anh đã hỏi là Tân Thành thì thế nào. Cậu ấy bảo Tân Thành là nơi thích hợp nhất, vì Tân Thành có nguồn nước sông Hương, hơn nữa Tân Thành còn có sẵn các xí nghiệp rượu". Lúc này Bạch Diệp Chi nghe thấy lời anh nói thì nghiêng đầu nhìn anh rồi nghiêm túc hỏi: "Minh Triết, anh nói thật chứ?" Trần Minh Triết lập tức gật đầu sau đó trả lời: "Đương nhiên là thật rồi, nếu không hôm nay anh cũng sẽ không nói là trong 3 ngày sẽ giải quyết được vấn đề của Rượu Thanh Tuyền rồi. Người bạn kia của anh đã nói, chắc là mai mốt cậu ấy sẽ tới Tân Thành một chuyến đấy". Bạch Diệp Chi lập tức phấn khởi hẳn lên. Cô biết việc này có ý nghĩa là gì. Bây giờ Rượu Thanh Tuyền cần nhất là được rót vốn, cho dù là nhượng cổ phần cũng không sao, dù sao thì cổ phần lớn nhất vẫn luôn nằm trong tay bọn họ. Đương nhiên, nói một cách khác thì bây giờ Rượu Thanh Tuyền đã rơi vào vũng bùn lầy, nếu không kịp thời rót vốn để xoay chuyển tình hình thì đừng nói là cổ phần gì, cho dù là công ty Rượu Thanh Tuyền cũng biến mất kể từ đây. "Bạn anh tên là gì thế? Anh ấy làm lãnh đạo trong công ty Rượu Thục Xuyên à... Đúng rồi, nếu đúng như anh nói thì chắc chắn Rượu Bá Vương cũng sẽ nắm bắt cơ hội này. Em nói mà, sao bà nội lại vội vàng cho chú hai tới tiếp quản Rượu Thanh Tuyền đến thế, thì ra là đã nhận được tin này từ sớm". Trần Minh Triết hơi ngượng, vì anh thật sự không biết người mà mình sắp xếp phải khiêm tốn tới Tân Thành rốt cuộc là ai. "Chuyện này em không cần lo, cậu bạn này trước nay rất thân với anh. Anh nghĩ nếu cậu ấy biết Rượu Thanh Tuyền có liên hệ với anh thì cậu ấy sẽ hợp tác luôn thôi". Bạch Diệp Chi hơi cau mày nói: "Lẽ nào anh chưa nói quan hệ giữa anh và Rượu Thanh Tuyền cho bạn anh biết?" Trần Minh Triết lắc đầu, đúng là anh chưa nói thật. Nhưng Trần Minh Triết nghĩ bên Rượu Thục Xuyên chắc sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, chuyện này chắc anh không cần phải lo. "Minh Triết, bây giờ anh gọi điện cho bạn anh luôn đi, bàn bạc chuyện này kỹ với anh ấy, nếu tỉ lệ được 50, 60% thành công thì em cũng dễ bàn điều kiện với bà nội. Hơn nữa nếu thật sự được Rượu Thục Xuyên rót vốn thì rất có khả năng như anh nói đấy". Trần Minh Triết lập tức cười khổ. "Chắc bây giờ bạn anh đang không tiện lắm, để anh gửi cho cậu ấy một tin trước nhé". Bạch Diệp Chi gật đầu. Trần Minh Triết vội lấy điện thoại ra rồi soạn một tin nhắn gửi đi, còn gửi cho ai thì chỉ mình Trần Minh Triết biết. Đợi anh gửi tin nhắn xong thì Bạch Diệp Chi mới nhìn anh. Sau đó cô đột nhiên phát hiện thời gian gần đây Trần Minh Triết càng lúc càng lạ lẫm. "Diệp Chi, sao vậy? Có phải mặt anh dính gì không?" Bị Bạch Diệp Chi nhìn thế này, Trần Minh Triết thấy chột dạ. Thật ra anh rất muốn nói hết những bí mật của mình cho cô biết, nhưng anh cũng biết cho dù anh có nói thì cô cũng sẽ không tin. Bây giờ chỉ có thể từng bước khiến cho cô tin tưởng thôi. "Minh Triết, anh chưa từng nói cho em biết là ruốt cuộc trước đây anh đã làm gì, sao anh lại quen biết với bạn làm lãnh đạo trong Rượu Thục Xuyên được?" Sắc mặt Trần Minh Triết khẽ thay đổi, anh thầm mắng mình làm chút chuyện mà cũng không cẩn thận trước sau. Trước đó Trần Minh Triết nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Bạch Diệp Chi thì đã muốn nói với vợ rằng chuyện của công ty thật ra rất dễ giải quyết. Nhưng anh vẫn luôn không nói, anh muốn giải quyết xong tất cả rồi mới nói cho Diệp Chi biết. Gì mà bạn học chứ, nhỡ đâu người tới đây là một ông trung niên bốn năm chục tuổi thì khó ăn nói rồi. "Diệp Chi, trước đây chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, em đừng hỏi những chuyện này. Nếu có cơ hội anh sẽ kể hết với em". "Tỏ vẻ thần bí! Hứ, anh không nói thì thôi, em chẳng thèm nghe..." Dường như bây giờ tâm trạng của Bạch Diệp Chi rất vui, chí ít đây là một chuyện tốt. Nếu những gì Trần Minh Triết nói là thật thì Rượu Thanh Tuyền được cứu rồi! Nhìn thấy tâm trạng của Bạch Diệp Chi khá hơn thì Trần Minh Triết cũng thở phào. Lúc hai người về đến nhà thì dường như Chu Minh Phượng đã ngồi ở phòng khách đợi bọn họ từ lâu. "Mẹ, sao mẹ lại ở nhà? Hôm nay không đến bệnh viện ạ?" Bạch Diệp Chi về đến nhà thấy Chu Minh Phượng thì cũng hơi sửng sốt. "Đi bệnh viện? Bố con nghe nói con từ chối để gia tộc tiếp quản Rượu Thanh Tuyền tức muốn tăng xông rồi kìa, bảo mẹ về nhà ngay đây". Chu Minh Phượng vừa nói vừa bực bội nhìn Trần Minh Triết đứng sau lưng Bạch Diệp Chi. "Mẹ, ý bố thật sự là vậy ạ? Thật sự bố cam tâm tình nguyện dễ dàng giao Rượu Thanh Tuyền cho gia tộc như vậy sao?" "Hứ, Diệp Chi, con còn trẻ, suy nghĩ quá ngây thơ. Rượu Thanh Tuyền là tâm huyết cả đời của bố con cũng là nguồn thu nhập duy nhất của nhà mình, sao chúng ta nỡ dâng cho người ngoài được. Nhưng nhiều năm nay Rượu Thanh Tuyền giống như đứa con của bố con vậy, thậm chí bố con hao tốn tâm tư vì Rượu Thanh Tuyền còn nhiều hơn cả vì con và Bạch Tuyết nữa. Sao ông ấy nỡ đem dâng "con" của mình cho người khác được. Nhưng Rượu Thanh Tuyền bây giờ đã... Haiz, so với việc phá sản gánh nợ, Rượu Thanh Tuyền từ nay biến mất thì chi bằng giao cho gia tộc, như vậy có thể bảo vệ được Rượu Thanh Tuyền". Chu Minh Phượng cũng không cam lòng, nhưng đúng như bà ta nói, bây giờ không có cách nào khác. "Mẹ, chuyện này..." Đương nhiên Bạch Diệp Chi cũng biết những chuyện này, nếu là trước đây thì cô cũng không thể làm gì được, tuy trước đây cô có phản bác quyết định của bà nội trong hội nghị nhưng cô vẫn biết rằng không có cách nào thay đổi được quyết định của bà nội. "Chuyện này chẳng có gì phải suy nghĩ cả, sáng mai con đi làm thủ tục bàn giao đi". Bây giờ Chu Minh Phượng chỉ thấy tức anh ách. Không những không giữ được công ty rượu của nhà mình mà cuối cùng còn thua nhà thằng hai nữa! Cứ nhớ tới vẻ mặt cười xuề xòa của cả nhà Bạch Dũng Thắng là bà ta lại muốn lấy dao chém người. "Mẹ... lẽ nào mẹ không nhìn ra chuyện này đều là do cả nhà chú hai muốn cưỡng đoạt bá chiếm công ty nhà mình sao!" "Mẹ biết!" "Thế mà mẹ và bố vẫn đồng ý sao? Sau nhà cả nhà chúng ta uống gió Tây Bắc mà sống à?" Chu Minh Phượng nhìn Bạch Diệp Chi mặt đầy nghiêm túc, nói: "Nếu bây giờ chúng ta giao công ty cho gia tộc thì còn có được một khoản bồi thường, ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn, thêm vào đó chúng ta đều đi làm thì cũng có thể bình yên sống tiếp. Nhưng nếu chúng ta cứ cố sống cố chết ôm lấy công ty, không được rót vốn đầu tư thì sớm muộn gì công ty cũng sẽ phá sản, còn phải bồi thường tiền phá vỡ hợp đồng, bây giờ chúng ta không bồi thường nổi đâu con..." "Mẹ, lẽ nào mẹ không tin con à?" Vẻ mặt của Bạch Diệp Chi cực kỳ phức tạp, thật ra hôm nay cô đang cược một ván. Tuy cô không biết những điều Trần Minh Triết nói có thật hay không, nhưng chỉ cần chuyện Rượu Thục Xuyên muốn thành lập một chi nhánh ở Tân Thành là thật thì cô còn hi vọng. Chỉ cần có một tia hi vọng thôi, cô sẽ không từ bỏ. "Sao mẹ không tin con được chứ, con là con gái của mẹ mà. Nhưng quan trọng là tình hình bây giờ, mẹ tin con còn rõ hơn mẹ. Bố con nói rồi, ngay đến gia tộc cũng không bảo đảm có thể xoay chuyển được tình hình bây giờ của Rượu Thanh Tuyền nữa chứ đừng nói..." Rất rõ ràng, Bạch Dũng Quang đã nhận định Rượu Thanh Tuyền rất khó để vực dậy lần nữa. Nếu không có vốn rót vào thì chẳng mấy chốc sẽ phá sản đóng cửa. Đây chính là vận mệnh trước mắt của Rượu Thanh Tuyền. So với để nó phá sản thì chi bằng nhân lúc Rượu Thanh Tuyền còn chút giá trị mà để nó phát huy chút sức lực còn lại. Đúng lúc này, Trần Minh Triết từ tốn bước tới bên cạnh Chu Minh Phượng nói: "Mẹ, mẹ phải tin Diệp Chi, nhất định Diệp Chi sẽ tìm được người đầu tư, sau đó xoay chuyển cục diện bây giờ". Chu Minh Phượng cực kỳ chán ghét nhìn Trần Minh Triết rồi hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này có liên quan gì tới cậu à? Nếu không phải do cậu thì nhà chúng tôi có phải tới mức độ này không? Diệp Chi nhà chúng tôi xinh đẹp giỏi giang, nếu không phải do cậu thì nó đã gả vào nhà giàu sang quyền quý rồi. Chính cậu đã hủy hoại cuộc đời của Diệp Chi, hủy hoại nhà chúng tôi, bây giờ cậu có tư cách gì để lên tiếng chứ!"