Em là thế giới của anh

Chương 138 : thật sự không còn chút hi vọng nào sao?

Bạch Liên Sơn vội vã cúp máy, sau đó gọi cho bố mình, nhưng tiếc là không có ai nghe máy. Vì công ty có rất nhiều việc cần xử lý, nên Bạch Liên Sơn không hề nghĩ tới khả năng Bạch Dũng Thắng đã xảy ra chuyện gì đó. Sau đó, anh ta lại gọi cho bà nội mình là Vương Tú Vân. Chính vì công ty đang bên bờ diệt vong, nên cả nhà họ Bạch đều lo sốt vó. Cả đám người trước kia chỉ biết ăn chơi trác táng cả ngày, bây giờ đã bắt đầu nghiêm túc làm việc, xử lý các vấn đề trong công ty. Đáng tiếc là đã quá muộn, tập đoàn đã không còn một chút hi vọng nào nữa rồi. Nhưng Bạch Liên Sơn lại nhìn thấy một điểm sáng, đó chính là cậu chủ lớn Tiết Long Đào nhà họ Tiết, người đã có hôn ước với em gái mình. Chỉ cần cậu chủ lớn của nhà họ Tiết ở Du Thành đến Tân Thành, mối nguy cơ của nhà họ Bạch sẽ được giải trừ ngay. Dường như quá kích động nên Bạch Liên Sơn đã nói suy nghĩ này với bà nội mình, vốn anh ta còn tưởng sẽ được bà khen vài câu. Ai dè, điều khiến anh ta bất ngờ là Vương Tú Vân chỉ ừ một tiếng rồi cúp máy. “Mẹ, con thấy Liên Sơn nói rất đúng, người có thể cứu tập đoàn bây giờ chỉ có nhà họ Tiết ở Du Thành thôi. Mẹ, mẹ thấy chưa, vào lúc cấp bách vẫn phải dựa vào Kim Liên nhà chúng ta”. Vừa nói, Quách Thái Phượng vừa gọt táo rồi đưa cho Vương Tú Vân. Vương Tú Vân bắt đầu gặm quả táo. Bây giờ, bà ta không quan tâm răng lợi mình ra sao nữa, cả ngày chưa ăn uống gì, đến bát cháo ban nãy cũng đã bị bà ta hất đổ trong cơn giận dữ. Mà lúc này, Quách Thái Phượng còn chẳng thèm hỏi bà ta một câu có đói hay không. Một đêm im lặng. Sáng ngày hôm sau, Trần Minh Triết đã nhận được điện thoại của Đoàn Phi. Thời gian một đêm đã đủ để Đoàn Phi điều ra rõ ràng hết tất cả mọi chuyện, hơn nữa hắn còn gửi mấy tấm hình và clip Bạch Dũng Thắng bị đánh vào máy cho anh. Từ đó có thể thấy, Bạch Dũng Thắng đang bị nhốt ở một công xưởng cũ nát, hơn nữa ông ta còn kể lại chi tiết những chuyện đáng xấu hổ mà mình đã làm lần thứ nhất và thứ hai lúc trước, đoạn clip đã quay lại rõ ràng. “Đối phương nói sao?” “Anh Trần, tôi không tiện giải quyết chuyện này. Những người đó đều là đám tay chân của Tôn Bân ở Miên Thành. Sau khi anh giết Tôn Bân thì bọn họ đương nhiên cũng giải tán, hơn nữa Tôn Trác Phi cũng đã ngầm xuống tay với họ. Tôi không thể làm gì được, vì nếu tôi hành động thì sẽ bị Tôn Trác Phi nhòm ngó ngay. Con người Tôn Trác Phi không đơn giản, Bùi lão đại đã bảo tôi cố gắng hạn chế xung đột không cần thiết”. “Bây giờ, sản nghiệp dưới tên của những người này đều đã bị một tên côn đồ mới mọc lên ở Miên Thành đuổi ra khỏi nơi đó, nên đương nhiên họ sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Bạch Dũng Thắng. Bọn họ đòi năm mươi triệu, con số này cũng không phải là quá nhiều. Tôi đã liên hệ với họ, tên cầm đầu nói với tôi nếu trong ba ngày không có năm mươi triệu, bọn họ sẽ giết Bạch Dũng Thắng, họ nói được làm được!” “Anh Trần, nếu tôi bảo anh đừng nhúng tay vào chuyện này thì anh nghĩ sao? Vì dù gì Bạch Dũng Thắng cũng là người chẳng ra gì, không biết ông ta đã làm nhục biết bao nữ sinh, hơn nữa ông ta còn có một mối làm ăn ngầm ở Tân Thành nữa. Nếu lần này ông ta không bị bắt thì chúng tôi cũng không biết được, mẹ thằng cha này giấu kỹ thật! Nhưng bây giờ, chúng tôi đã tiếp quản rồi”. Trần Minh Triết không quan tâm đến mấy vấn đề này. “Được, anh bảo với người bên đó là trong ba ngày tới, không được động đến Bạch Dũng Thắng. Nếu đến hẹn mà nhà họ Bạch không giao tiền thì cứ việc giết người!” Trần Minh Triết đương nhiên chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của Bạch Dũng Thắng. “À, anh hãy gửi đoạn clip thê thảm ấy cho bà nội nhà họ Bạch!” “Tôi biết rồi anh Trần, tôi sẽ gửi ngay”. Nghe thấy những chuyện này, trong lòng Trần Minh Triết tự nhiên thấy tức giận. Thật lòng mà nói, nếu không vì bố vợ anh niệm tình anh em ruột thịt với Bạch Dũng Thắng, vào đêm mà Tôn Bân chết, cả nhà Bạch Dũng Thắng cũng đã chôn theo rồi! Nhưng nếu bố vợ anh đã có lời, tạm thời anh sẽ tha cho ông ta một mạng, tuy nhiên điều này không có nghĩa là anh sẽ tha cho cả nhà họ tiếp”. Vả lại, Trần Minh Triết tin là nếu đưa đoạn clip này cho bố vợ mình xem, chắc chắn ông ấy cũng sẽ không hề thấy thương xót gì. Dẫu sao bố vợ anh đã đoán ra được chút thông tin về thân phận của anh, Trần Minh Triết cũng biết Bạch Dũng Quang không phải kiểu người nhì nhằng. Vì thế, anh quyết định gửi luôn mấy tấm ảnh và clip này cho ông bố vợ đang trên đường đến ngân hàng. Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy giọng nói của bố vợ. “Minh Triết, Đoàn Phi nói sao?” “Bố, Đoàn Phi nói hắn cũng không giúp được chuyện này, chúng ta buộc phải bỏ tiền, hơn nữa…” “Con không cần nói nữa, bố hiểu ý con. Minh Triết, dù sao thì Bạch Dũng Thắng cũng là em trai của bố. Bố là anh thì phải hết lòng quan tâm giúp đỡ, sau này bố sẽ không mềm lòng nữa!” Bạch Dũng Quang vừa nói dứt lời, điện thoại của Trần Minh Triết đã vang lên tiếng tút tút. Trần Minh Triết khẽ lắc đầu, kết quả này nằm trong dự đoán của anh. Sau buổi tối nói chuyện với bố vợ mình hôm đó, Trần Minh Triết đã biết ông ấy là một người coi trọng đạo nghĩa, nhưng một khi đã tuyệt tình thì sẽ không nhập nhằng. Nhưng như thế cũng hay, như vậy càng làm tăng gia trị lời hứa của anh với Diệp Chi. “Vương Tú Vân, để tôi xem bà cầm cự được đến bao giờ!” Trần Minh Triết lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Tiểu Ba. “Lát nữa Diệp Chi tới, cậu hãy nói phải báo cáo việc thu mua công ty lên tổng công ty để chờ xét duyệt. Chắc phải chờ khoảng ba ngày, còn những chuyện khác thì không cần nhiều lời”. … Trong bệnh viện. Vương Tú Vân đã chuẩn bị ra viện, nhưng lúc Quách Thái Phượng dọn đồ cho bà ta, Vương Tú Vân đang nằm trên giường đã nhận được một đoạn clip. Dù do một số điện thoại lạ gửi tới, nhưng Vương Tú Vân vẫn mở ra xem, sau đó toàn thân bà ta chấn động. “Lũ… Lũ súc sinh…” Đương nhiên Quách Thái Phượng ở bên cạnh cũng đã nhìn thấy nội dung trong đoạn clip, bà ta như bị sét đánh. Quách Thái Phượng lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho chồng mình. Bà ta gọi liền mấy cuộc, nhưng không có ai nghe máy. “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Dũng Thắng bị làm sao?” Quách Thái Phượng nói rồi, toàn thân run lẩy bẩy, đôi mắt cũng đẫm lệ. “Thái Phượng, con đừng lo, đừng…” “Mẹ, có phải mẹ biết từ lâu rồi không… Mẹ…” “Haizz, Dũng Thắng bị người ta bắt cóc. Đám người này nói Dũng Thắng nợ chúng nó năm mươi triệu, còn nói, còn nói… trong ba ngày mà chúng ta không giao đủ tiền, chúng sẽ cho chúng ta nhìn thấy xác của Dũng Thắng!” Lúc nói lời này, nước mắt của Vương Tú Vân cũng đã lăn dài. Dù bà ta là chủ tịch của tập đoàn Thiên Bách to lớn, nhưng dù sao cũng là một bà mẹ đã quá tuổi sáu mươi. Bây giờ dưới áp lực như vậy, lại thêm chuyện khủng khiếp là con trai bị bắt cóc, bà ta chưa ngã khuỵu đã là tốt lắm rồi. “Hu hu.. Mẹ, thế mẹ mau đưa tiền cho chúng để cứu Dũng Thắng đi. Nhà chúng ta không thể thiếu Dũng Thắng được, công ty cũng vậy…” Nói rồi, Quách Thái Phượng quỳ luôn xuống trước mặt Vương Tú Vân. “Mẹ… Mẹ cũng muốn đưa tiền ngay cho bọn chúng để cứu Dũng Thắng. Nhưng, nhưng… bây giờ công ty không còn tiền, đừng nói là năm mươi triệu, đến năm trăm nghìn cũng không có đâu!” “Hức… Mẹ… Mẹ nhất định phải cứu Dũng Thắng, mẹ hãy nghĩ cách cứu Dũng Thắng đi…” Nghe thấy vậy, Quách Thái Phượng càng khóc to lớn, người bà ta như sắp xụi lơ dưới sàn. “Con đừng nóng vội, Dũng Quang đã bảo là đi nói chuyện với ngân hàng rồi… Diệp Chi cũng đang đàm phán chuyện bán công ty Rượu Thanh Tuyền với phó tổng giám đốc Lục. Chỉ cần bán được công ty rượu Thanh Tuyền đi là chúng ta có tiền để cứu Dũng Thắng rồi!” Vừa nghe thấy Vương Tú Vân nói vậy, Quách Thái Phượng đã có vẻ hiển nhiên vội nói: “Đúng đấy mẹ, chúng ta mau bán công ty Rượu Thanh Tuyền đi, lấy tiền để cứu Dũng Thắng”. Vương Tú Vân không biết những kẻ bắt cóc Bạch Dũng Thắng là ai, nhưng Quách Thái Phượng thì có. Bà ta biết vụ giao dịch đầu tiên là mười triệu, xong việc là năm mươi triệu. Nhưng ai ngờ đại ca Tôn Bân của Miên Thành đó vừa đến Tân Thành đã bị giết ngay trong đêm. Chẳng những y không giết được cả nhà anh cả, ngược lại còn bị anh Trần thần bí nào đó bắn chết. Đương nhiên, bà ta không thể nói chuyện này ra được. Nhưng bà ta biết những người này thật sự có thể giết Bạch Dũng Thắng. Vì thế bà ta mới lo sợ đến vậy. Vương Tú Vân vội vàng an ủi Quách Thái Phượng, sau đó hai mẹ con cùng buồn bã rời khỏi bệnh viện. Vừa về đến nhà. Vương Tú Vân đã thay quần áo, ăn uống qua loa rồi đến công ty ngay. Tòa nhà của công ty đã bị phóng viên và những người của công ty tín dụng vây kín lối. Vương Tú Vân phải vào công ty từ dưới hầm để xe, các lãnh đạo lão thành của công ty lập tức báo cáo tình hình mới nhất của công ty với bà ta. Bây giờ, nguồn vốn của tập đoàn Thiên Bách đã hoàn toàn cạn kiệt, cả công ty đã ngừng vận hành. Bây giờ chỉ còn chờ điện thoại của ngân hàng, sau đó tuyên bố phá sản thôi. Nhưng lúc này, Vương Tú Vân còn đang có chuyện bận lòng. Đầu tiên, bà ta gọi cho Bạch Diệp Chi. “Diệp Chi, phó tổng giám đốc Lục nói sao, có thể ký hợp đồng ngay hôm nay không? Còn tiền nữa, có thể chuyển vào tài khoản của công ty luôn không?” “Bà ạ, phó tổng giám đốc Lục đã thông báo giá mà chúng ta đưa ra lên tổng công ty để chờ duyệt rồi. Anh ấy nói nhanh nhất cũng phải chờ ba ngày nữa mới có kết quả, còn chuyển tiền vào tài khoản thì chắc phải chờ bảy ngày công! Đây không phải tình hình thuận lợi ạ!” Giọng nói trong điện thoại của Bạch Diệp Chi cũng hơi tiu nghỉu. “Không thể nhanh hơn một chút sao?” “Không ạ…” Giọng nói của Bạch Diệp Chi rõ ràng vô cùng mệt mỏi. Lúc này, mặt Vương Tú Vân biến sắc, bà ta lạ gọi cho Bạch Dũng Quang. Bạch Dũng Quang vừa bị ngân hàng từ chối nên chán nản rời đi, khi đang đứng bên đường thì nhận được cuộc gọi của mẹ mình. “Dũng Quang, phía ngân hàng nói sao?” “Mẹ… Haizz, ngân hàng đã từ chối đề nghị của chúng ra. Mà người quen trong ngân hàng còn nói nhỏ với con là mai kia thôi là bọn họ sẽ ước định tài sản của tập đoàn Thiên Bách, sau đó có thể sẽ theo quy trình đấu giá của tòa án. Vì dẫu sao bây giờ, chúng ta cũng không thể trả nợ cho họ được”. “Chẳng lẽ không còn khả năng nào khác hay sao?” Bạch Dũng Thắng đứng trong dòng người xe tấp nập, gương mặt đầy vẻ ảo não. Dù ông ấy không có quá nhiều tình cảm với Tập đoàn Thiên Bách, nhưng công ty Rượu Thanh Tuyền cũng sẽ bị vạ lây khi tập đoàn phá sản. Mà ông ấy lại chẳng thể làm gì được, nên khó tránh khỏi cảm thấy bất lực. Ngắt máy xong, Vương Tú Vân ngắm nhìn Tân Thành ồn ào ngoài kia, đột nhiên bà ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng… Lẽ nào thật sự đã hết hi vọng rồi sao?