Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá
Chương 42
Sau khi Tạ Anh Tư chuyển đến văn phòng phóng viên, quả nhiên mọi việc đã được như mong muốn, số lần cô nhìn thấy Chu Minh trong ngày có thể đếm trên đầu ngón tay khiến cô khá hài lòng. Thỉnh thoảng chạm mặt nhau ngoài hành lang vắng vẻ, cô làm mặt quỷ mà chỉ anh mới thấy được hoặc nháy mắt với anh. Chu Minh tỏ vẻ khó chịu nhìn cô nhưng đáy mắt lại phảng phất nét cười, dường như cũng rất vui vẻ.
Sau khi tan tầm, dĩ nhiên họ không cần che giấu nữa. Chu Minh đã tiến dần từng bước, hay nói chính xác hơn, anh đã bắt đầu thể hiện sự ham học hỏi, nhiệt tình thời trai trẻ, giống như dây thường xuân từ từ xâm chiếm vào cuộc sống, thậm chí cả không gian của Anh Tư.
Lúc Tạ Anh Tư nhận ra sự “nhiệt tình dẻo dai” khiến người khác giận điên lên của người đàn ông này, thì anh đã tăng tần suất từ ba ngày đến nhà cô báo danh một lần thành mỗi ngày một lần. Tuy nhiên, cuối tuần cô tuyệt đối không để anh đặt chân vào nhà nửa bước, vì cuối tuần Đỗ Thuần đến, mà cô tạm thời chưa nghĩ ra nên giải thích sự thật “Cô và tổng biên tập đầu heo nảy sinh tình cảm” như thế nào với Đỗ Thuần.
Những lúc hai người bất hòa, Anh Tư thường gọi điện cho Đỗ Thuần rồi hùng hổ, mở miệng ra là mắng “tổng biên tập đầu heo”, khiến một người luôn hiền hòa như Đỗ Thuần cũng lớn tiếng mắng cùng cô. Cô thấy hơi khó xử, muốn nhân cơ hội thích hợp nói cho Đỗ Thuần biết, đương nhiên tốt nhất là lúc Đỗ Thuần có thể chấp nhận.
Tạ Anh Tư cho rằng, chuyện giữa cô và Chu Minh, chưa bao giờ được coi là một câu chuyện đẹp, đây chỉ có thể quy vào mối nghiệt duyên đáng sợ. Lần đầu tiên họ gặp nhau, không có “phong hoa tuyết nguyệt”, “liễu rủ bóng trăng”, mà chỉ có sự hoang đường. Cho dù, đã có lần cô đắc chí vì thành tích “trâu già” lợi dụng được “cỏ non” của mình nhưng sự thật lại chứng minh, cô mới chính là ngọn “cỏ non” đó. Còn giờ phút này, “con trâu già” đang ngồi bên cạnh cô nhàn nhã đọc báo, chính xác mà nói thì
“con trâu già” nhìn qua còn “cỏ non” hơn cả một ngọn “cỏ non” như cô, ngày nào cũng được ăn “đậu phụ nhãn hiệu Tạ Anh Tư.”
Đó còn là hành vi khiến người ta giận điên người lên. Ngay từ đầu,
“con trâu già” này đã lấy cớ, ngày nào cũng đến đưa quần áo bẩn cho cô giặt để bước vào nhà cô, mang theo cả máy tính xách tay, ngồi trong nhà cô với dáng vẻ ung dung cho đến tận đêm khuya mới chịu rời.
Đầu tiên là một đống quần áo, sau đó là ga trải giường, rồi chăn bông, đến khi anh giật cả rèm cửa sổ xuống đưa cho cô, cô nổi xung một cách dịu dàng. Nhưng cuối cùng thì cô cũng học được chiêu vui vẻ, giận dữ không thể hiện ra mặt, vừa dịu dàng lại hung dữ giật máy tính của anh, mỉm cười nói, “Cưng à, em thấy máy tính của anh cũng bẩn rồi đấy, hay là em cũng mang đi ‘giặt’ cho anh nhé!”
Với chiêu này, cuối cùng cô đã kịp thời chặn lại ý tưởng mới của anh: Đào bới đống quần áo mùa đông để mang đến cho cô giặt. Có thể nói, để có lý do được vào cửa, anh đã lục tung tất cả những thứ có thể giặt trong nhà mình. Đúng là khiến người ta phát điên.
Quần áo thay ra hàng ngày, anh vẫn mang đến giặt như bình thường, có điều lý do vào cửa mỗi ngày một đổi mới. Ví dụ như cách đây hai tuần, anh thấy ghét chính bộ sô pha nhà mình, chê nó cứng quá, anh tuyên bố bộ sô pha nhà cô thoải mái hơn, cuối cùng vẫn chưa hết ý, còn nói thêm một câu, “Không biết giường của em như thế nào, anh rất muốn nằm thử.”
Lúc đó, cô liền dùng khuỷu tay huých anh một cái thật đau, nhưng vị ngụy quân tử với vẻ ngoài giả vờ đứng đắn không gì sánh được này sau khi bị cô huých, liền khom lưng kêu lớn: “đau”. Cô cứ tưởng thật, luống cuống khua chân múa tay đỡ anh lên. Thế nhưng tên vô lại đó vội ôm bụng, vừa kêu vừa kéo cô vào phòng ngủ, sau đó cả hai cùng ngã lên giường, hoặc là nói một cách chính xác thì cô bị anh đè xuống giường.
Đợi cho đến lúc lưng cô đặt xuống chiếc giường mềm mại thì môi anh đã đặt trên người cô nhanh hơn cả sấm chớp, sau đó dùng sức lực như muốn nuốt chửng để cuốn lấy lưỡi cô, thậm chí cả lí trí cô nữa. Đêm đó, chính trên chiếc giường của cô, bọn họ gần như sắp vượt qua giới hạn, nhưng tiếng kêu oang oang của Trư Đầu cuối cùng cũng khiến lí trí hai người họ quay trở về thể xác. Lúc ấy, cô nhìn lại thì thấy quần áo mình có chút xộc xệch, tư tưởng lại hơi mơ màng. Nhưng anh thì dùng ánh mắt không gì có thể ai oán bằng nhìn cô, sau đó nhìn Trư Đầu đang lắc lắc một cách đáng thương, lần đầu tiên nghe thấy anh nạt nộ mà không chút dịu dàng nào, “Con chó này sao muộn thế còn chưa ngủ? Có thuốc ngủ không? Đưa cho nó hai viên đi!”
Cô đỏ mặt chỉnh đốn lại quần áo, sau đó đứng dậy chống nạnh giận dữ chỉ vào người anh, “Em mới phải hỏi anh đó, đêm hôm khuya khoắt cứ ở lì nhà em, anh về ngay cho em.”
Thế nhưng anh lại rướn mày cười mờ ám, thoắt cái lại nằm xuống giường, dựa đầu vào gối và bắt đầu ngân nga, cái miệng còn chép chép than vãn, “Ừ, quả nhiên giường của em rất thoải mái, rẻ tiền vẫn có đồ tốt.” Tạ Anh Tư của giây phút đó nghĩ rằng mình bị hoa mắt, cô đâu phải lừa được Kim Quy về nhà, rõ ràng giống hệt một tên lưu manh thối.
Cô thở gấp, bò lên giường muốn kéo cái tên lưu manh này xuống, nhưng kết quả lại bị anh dùng lực kéo một cái, vậy là cả người bổ nhào lên người anh, lúc đó cô xấu hổ tới mức toàn thân nóng bừng. Anh mang vẻ mặt điển trai nhưng không có chút tốt bụng nào nhìn cô giãy giụa, mặc cô kêu la trong lòng mình, anh vẫn cười đắc ý, “Đêm xuân ngắn ngủi, nương tử à, chúng ta cởi đồ đi nghỉ thôi!”
Khuôn mặt hồng hào của cô xấu hổ tới mức trông giống như những bông hoa đào, giận vô cùng, thôi không giãy giụa nữa, nhưng bàn tay ngọc ngà nhỏ bé bẹo vào má anh rồi vừa nói vừa cười một cách quyến rũ, “Tướng công à, muốn cởi bỏ xiêm y để đi nghỉ thì mang hợp đồng bán thân đến rồi hãy nói.”
Thế là trong đêm trăng gần như ấp ủ sự đau khổ triền miên đó, cuối cùng họ kết thúc buổi lễ tình yêu bằng một nụ hôn sâu. Nhưng chinh phục chỉ là một sự khởi đầu, dần dần trong đêm dài cô đơn, tin rằng “chinh phục” và “bị chinh phục” sẽ bước đi trong giấc mơ, dịu đẹp và mộng ảo.
Ngoài trời, một tiếng sấm đùng đoàng làm đứt đoạn sự tập trung suy nghĩ của Tạ Anh Tư. Sau tiếng sấm, một tia chớp màu bạc chạy ngang qua cửa sổ, Trư Đầu bị giật mình, bật dậy loạng choạng chạy vào lòng cô, đôi mắt sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ thở hổn hển. Một cơn gió thổi qua, Chu
Minh đặt tờ báo xuống và đi đóng cửa sổ, còn cô thì nhìn chăm chú hình dáng mạnh mẽ của anh, có chút yên tâm phảng phất đâu đây.
Khi Chu Minh quay người lại, anh thấy dưới ánh đèn màu vàng cam ấm
áp, đôi mắt đan phượng mơ màng long lanh đang hiện ra thứ ánh sáng như những vì sao.
Anh đứng lên, còn cô đặt con cún xuống đất, chân trần chạy tới trước mặt anh, đôi mắt đó như càng mơ màng hơn, “Em có quen một cô, là quả phụ, nuôi hai đứa con trai và hai đứa con gái. Có một tối, cô ấy mời em tới nhà ăn cơm. Đột nhiên gió thổi rất mạnh, em liền giúp cô đóng tất cả cửa sổ trong nhà. Cô cầm tay và nói cho em biết rằng, hồi trước cô là người không hiểu chuyện, không biết hạnh phúc là gì, đợi tới lúc hiểu được mọi thứ thì đã mất đi người đàn ông có thể vì cô mà đóng cửa sổ trong những ngày mưa lớn. Cô ấy nói quả không sai, hạnh phúc chính là khi tìm thấy một người đàn ông đóng cửa sổ cho mình trong những ngày mưa gió.”
Nói xong, hai tay cô níu chặt lấy cổ anh, kiễng chân rồi hôn lên môi anh như dùng một cách khác để thổ lộ sự an tâm trong lòng mình. Một nụ hôn nhẹ nhàng, kèm theo đó là sự tạo hứng của tiếng sấm chớp, dần dần thêm phần nồng thắm, cuồng nhiệt.
Có chút mất kiểm soát, Chu Minh vụng về nhìn dáng vẻ dịu dàng đón nhận của cô, thấy cô thở dốc, rồi cười mỉm, cứ ngỡ là lời mời, đang định cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô thì c lại nói, “Em còn chưa nói xong đó!”
Đêm xuân trong lòng anh là chuyện chắc như đinh đóng cột, mang theo nụ cười quyến rũ, “Em nói đi!” Anh có chút gì đó không thể chần chừ thêm được nữa.
“Anh nên về đi!”
Ngoài trời bắt đầu có tiếng gió rít rồi mưa kéo đến, xem ra mưa rất to. Trong căn phòng ấm áp, Chu Minh chỉ cảm thấy như có chậu nước tí tách tí tách, làm cho lòng anh nguội đi một nửa, ánh mắt có chút giận hờn, ngay cả khẩu khí cũng không tránh khỏi hờn dỗi, “Ngoài trời đang mưa to!”
“Lẽ nào nóc xe của anh bị dột?”
Mưa càng to, thật dễ khiến cho người ta cảm thấy có chút buồn bã.
Ngày tháng cứ thế, xuân qua hè tới, Tạ Anh Tư ngang bướng giữ chặt biên cương cuối cùng, còn Chu Minh thì bền lòng, âm thầm ăn mòn đường phòng thủ, sau đó chờ đợi một tín hiệu, tiến hành đổ bộ. Đây là một màn đấu tranh giữa ý chí và lý trí, không có người thua cuộc.
Thời gian này, độ nóng tin đồn buôn chuyện trong Sun Bird vẫn tăng nhanh như nhiệt độ ngoài phòng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thỏa thích. Sự việc là như thế này, chuyện Chu Minh – Kim Quy của Sun Bird có bạn gái, nguồn tin từ Lượng muội phát ra lúc đầu được truyền đi khắp nơi với tốc độ âm thanh, chỉ trong một ngày, tất cả những người phụ nữ chưa kết hôn ở hai mươi hai tầng lầu công ty đều biết tin xấu. Hôm đó, biểu đồ hiệu quả công việc của những nữ nhân viên trong nội bộ công ty
Sun Bird hoàn toàn hạ xuống thành đường thẳng.
Đến cả dì của Chu Minh, chủ tịch tập đoàn Sun Bird Tôn Giai Chi và cô em họ của anh Mạnh Tiêu Nhiên cũng biết chuyện, nóng lòng muốn gặp người “bạn gái” trong truyền thuyết đó. Chu Minh chỉ nhún vai cười, nói bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Con gái là như thế, những đồ thèm nhỏ dãi, cho dù mình không có được thì cũng nguyền rủa để đứa con gái khác không đạt được. Hoặc độc ác hơn, cho dù là đàn ông đạt được thì cũng không hi vọng đồng loại chiếm hữu thành trì của mình. Bi thương nhất, không ai bằng chính là bông hoa hàng đầu của tạp chí thời trang – Hàn Vân Tiếu. Lúc cô Hàn nghe sự thật được nói ra từ chính miệng Chu Minh, sau khi hoảng hốt thì đột nhiên vui mừng, cảm thấy bọn họ gặp nhau mười mấy lần, có lần nào không phải là thiên lôi kết hợp với địa hỏa, bởi vậy rất có khả năng cô ấy chính là
“bạn gái” trong lời nói của Chu Minh.
Niềm vui bắt nguồn từ sự đau khổ dễ làm người ta mất kiểm soát, cho dù đó là một mỹ nhân có đầu óc như Hàn Vân Tiếu. Có thể khẳng định rằng, đầu óc của mỹ nhân hôm đó đã đi Hawaii nghỉ mát mất rồi. Nhưng càng đáng sợ hơn là hôm đó, mỹ nhân đã quên mất đầu óc của mình đang đi du lịch không có ở nhà, vậy là tự tin tới mức táo tợn đứng chờ Chu Minh ở bãi để xe sau giờ làm việc, miệng lưỡi đã tính toán sẵn câu nói đầu tiên khi mở miệng, “Tổng biên tập, sao anh lại như thế chứ, người ta vẫn còn chưa đồng ý mà.”
Ôm cây đợi thỏ nửa tiếng đồng hồ, mỹ nhân bắt đầu dựa bên cạnh xe với tư thế vô cùng khêu gợi, nhìn đường cong hình chữ S hoàn mỹ của mình qua kính xe, sự tự tin cũng tăng thêm vạn phần. Từ xưa tới nay, lịch sử đã chứng minh, mỹ nhân thỏa hiệp với đàn ông thì mấy con muỗi đang nhảy múa xung quanh chân là cái quái gì cơ chứ? Không bỏ ra cái gì thì làm sao có thu hoạch chứ? Mỹ nhân Hàn đứng với tư thế người mẫu quảng cáo xe, đợi rất lâu để có thể phơi bày một cách toàn diện tư thế gợi cảm nhất trước mắt Chu Minh, sau khi cho lũ muỗi no nê thì cũng đợi được Chu Minh tới.
Khi cô nũng nịu gọi một tiếng “tổng biên tập Chu”, Chu Minh đang cầm chìa khóa để mở xe liền hồ nghi ngó nghiêng khoảng không tối om xung quanh, có hơi thở như của yêu tinh xổng chuồng. Quả nhiên, anh bắt gặp ngay đôi mắt hoa đào ngấn lệ đang hờn dỗi, nước mắt tuôn trào. Anh đọc rõ sự thôn tính trong đôi mắt cô ta. Đây đúng là một con hồ ly tinh.
Thế là mặt không chút biểu cảm, anh hỏi, “Cô Hàn, xin chào, sao lại chưa về?”
Hàn Vân Tiếu cười dịu dàng một tiếng, đứng thẳng lưng, cố ý cường điệu cái đường cong đáng tự hào của mình. Nghĩ ngợi vài giây, cuối cùng cô quyết định từ bỏ câu nói đã nghĩ kỹ từ bấy tới giờ, “Tôi đang định về thì thấy tổng biên, thật trùng hợp. Nghe nói tổng biên dạo gần đây rất bận, tôi biết một nhà hàng chuyên đồ ăn Tây, rất hợp để những người như dân văn phòng chúng ta thư giãn. Không biết anh có nhã hứng không?”
“Rất có nhã hứng, sau này phải nhờ cô Hàn thỉnh giáo nhiều rồi! Bạn gái suốt ngày trách móc tôi chẳng có sở thích gì cả, cứ ăn đi ăn lại toàn đồ truyền thống. Nhà hàng đó tên là gì thế?”
Mỹ nhân Hàn cố cười gượng, nói một cách bi thương, “Nước mắt của mây.”
Những tin tức về sau càng ngày càng náo động hơn. Mỹ nhân sau khi binh bại như núi đổ thì ý chí bị sa sút trong một thời gian dài, rất đáng thương. May mà từ trước tới giờ, mỹ nhân không hổ danh mỹ nhân, sau khi lấy lại tinh thần cô đã để ý đến trợ lý của chủ tịch, Ngô Khang, người được xưng là anh chàng Nhật Bản. Nhưng sự thực lại làm cho người ta hoảng sợ, công ty không biết vị phóng viên nào đã trà trộn vào quán bar gay phỏng vấn, trong lúc vô tình đã chụp được tấm ảnh Ngô Khang và một cậu thanh niên mặt nhỏ trắng muốt đứng hôn nhau ở một góc tối om.
Bức ảnh này dĩ nhiên đã bị tiêu hủy ngay tức khắc, nhưng cái tin anh chàng Nhật Bản là gay đã lọt ra ngoài. Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ nhà vệ sinh nữ của công ty ở vào trạng thái điên cuồng. Rất nhiều nữ đồng nghiệp vì vội vào nhà vệ sinh để nghe tin đồn mới nhất mà xông nhầm nhà vệ sinh nam, suýt chút nữa thì mọc lẹo mắt.
Bao nhiêu việc chồng chất lên nhau như thế, mấy vị đứng đầu các bộ phận hoặc nói rõ hoặc ngầm giáo huấn mấy lần, mới kiềm chế được tính buôn chuyện nhảm nhí vô cùng hăng của các cô. Tạ Anh Tư nghe được tin này không nhịn được cười. Xem ra, quả thật cô không phải là yếu tố trong câu chuyện ngụ ngôn bậc thầy, lúc đầu mấy người đàn ông độc thân đó cô đều xem là gay hết, hóa ra lại không phải vậy. Nhưng Ngô Khang – người không giống gay nhất, lại là gay chính hiệu. Không thể không thở dài một tiếng, cô thấy tiếc cho một vẻ ngoài đẹp như dao gọt kia của Ngô Khang, sao gien anh ta tốt thế cơ chứ.
Đêm hè đầy sao, tại khu náo nhiệt của thành phố, Tạ Anh Tư nơi lỏng cảnh giác kéo Chu Minh dạo chơi trong khu phồn hoa nhất, còn luôn miệng lải nhải không ngừng. “Em nói cho anh, theo một nguồn đáng tin cậy, trong tấm ảnh mà Vương béo chụp, Ngô Khang đang ôm một cậu và môi kề môi. Lúc đó, tên béo run lẩy bẩy chụp lại, hắn còn nói với em, gã công tử bột đó không phải trắng bình thường, mà là non tơ.” Cô đột nhiên quay lại chỉ vào Chu Minh đang đứng kề bên, “Với cái tính đó, Ngô Khang sẽ thích người như thế, em nói này, anh ta ngày ngày bên cạnh anh, anh cũng nên cẩn thận chút.” Cô ôm ngực và nói, “Trời ơi, sao anh lại không làm em bớt lo lắng chút nào thế? Mặt trắng tới mức kia, em không chỉ lo tình ý của mấy cô đối với anh mà còn phải đối mặt với cái anh chàng Nhật Bản đáng chết kia nữa.”
Chu Minh chỉ mỉm cười, nắm lấy đôi tay đang kích động khua loạn lên của Anh Tư, “Em lo lắng cái gì chứ, Ngô Khang là một người đàn ông.”
“Người đàn ông thích đàn ông mặt trắng.”
“Thế thì làm sao?”
“Mà anh thì trắng.”
“Cơ bản anh ta thích người đàn ông mặt trắng và lòng cũng trắng.”
“Hả?”
“Mặt anh trắng thì có hơi trắng một tý, cũng may lòng dạ thì không trắng lắm! Sợ cái gì chứ?”
“Ồ, em nhớ trong vở kinh kịch đó, Tào Tháo kiêu hùng một thời mặt cũng trắng. Trời ơi, trời ơi, Minh Minh, anh đúng là kiêu hùng một thời rồi!”
“Kiêu hùng hình như sinh được ba người con, bao giờ thì em chuẩn bị sinh cho anh?”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
220 chương
1078 chương