“Hì hì, tổng biên! Chuyện tối nay thật làm phiền anh quá!” Về đến xe của Chu Minh, Anh Tư móc tờ tiền ra trả lại cho anh, trong lòng cô thầm mong Chu Minh nhanh biến đi như kiểu đuổi lợn. “Không cần trả lại đâu.” Chu Minh vẫn đút tay túi quần, vẻ mặt uể oải nhìn Tạ Anh Tư, làn da trắng trẻo anh tuấn có thể mê hoặc chúng sinh nhưng không lừa được cô gái thô tục. Tạ Anh Tư tuyệt đối không thể quên, gã này có miệng lưỡi rất cay độc, sâu cay đến nỗi cô rất muốn phạm tội. “Sao có thể thế được!” Đặt tiền vào khoang xe của Chu Minh, Anh Tư kéo đồ đạc của mình ra một cách thô lỗ, rồi ôm hết vào lòng trông rất buồn cười, vừa xoay mông một cái đã muốn chạy ngay. “Hì hì, tổng biên, tôi đi trước đây, tạm biệt, hẹn gặp lại.” Đại lão gia không chịu rời đi thì cô đành chuồn trước vậy. “Lên xe đi, cô ôm đống đồ này muốn dụ người khác đến cướp sao?” Anh Tư ngoái đầu lại, ánh đèn mờ ảo trong đêm tối chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của Chu Minh, cô có chút sững sờ, nhìn thế nào mà gã ngụy quân tử này lại giống phường trộm cướp đến vậy? Hai chân yếu ớt, gió lạnh tàn phá mọi lỗ chân lông, trong lòng Tạ Anh Tư khẽ thở dài một tiếng, hiếm khi thấy Kim Quy độc ác kia có chút thiện chí, giúp anh ta tích đức một chút vậy. “Hì hì, vậy đành làm phiền tổng biên rồi!” Anh Tư lại cười hì hì, hà hà rồi nhảy phốc vào băng ghế sau. Khi cô vừa chạm đến cửa thì lập tức bị một câu mệnh lệnh chặn đứng lại. “Ngồi ghế trước.” Từng câu thốt ra đều là luồng khí lạnh thấu xương, khiến cô gà ngốc Tạ Anh Thư muốn hắt xì hơi. Nhân lúc cảnh sắc đêm mờ ảo, Anh Tư cúi đầu bĩu môi vẻ bất mãn, lại muốn lau nước mắt, nước mũi giàn giụa. Ngoan ngoãn như một đứa trẻ ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, mông dù có đau tê dại cũng không dám thay đổi tư thế. Suy cho cùng, đang ngồi trên chiếc tàu cướp biển sang trọng, cô ấy phải đề phòng lật thuyền, tránh bị đem làm mồi cho cá. Biển hiệu đèn xanh đỏ bên ngoài cửa sổ lướt qua tầm mắt, sáng lóa đến mức làm Anh Tư hoa mày chóng mặt. Nhớ lại những món ăn ngon lúc tối, đó đều là những món thượng hạng, vậy mà cô lại nôn thốc nôn tháo chẳng còn sót lại chút nào. Không kìm nén được, mặt Anh Tư buồn rười rượi, nghiêng đầu một cách vô thức, không ngờ Chu Minh đột ngột rẽ trái khiến cô va đầu vào kính xe. Vốn dĩ tâm trạng Chu Minh đang vui vẻ khoan khoái, thấy đầu Anh Tư bị va vào cửa kính, anh càng thêm vui. Nheo mắt lại, thậm chí anh còn gõ nhịp trên vô lăng, một khoang xe nhỏ thôi mà cũng Sở – Hán ngăn cách, một bên thiên đường, một bên địa ngục. Đêm khuya luôn có hai mặt, dịu dàng nhiệt tình nhưng lại không nhìn rõ diện mạo vốn có của nó. Hương hoa đêm thơm ngát tràn ngập khắp nơi, có một điều tốt đẹp đang lặng lẽ nảy mầm. Tạ Anh Tư rầu rĩ xoa xoa cái trán đau, cơn thịnh nộ bùng phát dữ dội, quay đầu lặng lẽ trừng mắt nhìn Chu Minh mặt mày nghiêm túc. Anh Tư nghĩ tối nay thật sự bị trúng tà rồi, lại một lần nữa ở bên cạnh tên yêu quái mặt trắng, cái thân thể và tâm hồn non nớt này sớm muộn cũng bị chết yểu mất thôi. Nhận thấy sắp về đến nhà, một bảng hiệu rực rỡ bất ngờ lọt vào tầm mắt, Anh Tư vội hét lên: “Tổng, tổng biên, cứ dừng lại ở đây đi, hì hì, phiền anh rồi, anh vất vả quá, cảm ơn ạ, vậy tạm biệt anh nhé!” Chưa bao giờ cô lại ăn nói đâu ra đấy như thế. Chu Minh chầm chậm dừng xe, đỗ ở bên đường, anh ngó nghiêng một hồi, bối rối nhướng mày hỏi: “Nhà cô ở đây?” “E hèm, tôi đi dạo quanh đây một chút.” Bê đống bảo vật của mình lên, Tạ Anh Tư chỉ đợi ông chủ tàu cướp biển lên tiếng, ngay đến cái mông đang tê dại cũng đã tỉnh lại, chuẩn bị rút êm. “Đi dạo ở đâu?” Cái đồ tiện nhân nhà anh có phiền không cơ chứ? Tôi dù có đi dạo trong nhà vệ sinh đi nữa, thì mông còn khỏe hơn so với việc ngồi gần kẻ lạnh lùng như anh. Làm nô lệ quen rồi, hoa lửa phản kháng của Anh Tư chỉ cháy trong vài giây ngắn ngủi, rồi lập tức lụi tàn, ngay đến hỏa tinh cũng không còn dấu vết. Cô thật thà chỉ vào quán ăn nhỏ bên ngoài: “Tôi muốn đi… ăn chút cháo.” Thực ra cô định đi ăn mỳ thịt. “Cô còn muốn ăn?” Cái giọng êm tai của Chu Minh tăng cao thêm tám độ, khẽ nhướn đôi mày, bắt đầu nghi ngờ IQ của cô gái ngồi cạnh. Anh Tư lúng túng cúi gằm mặt xuống, “Không phải tôi đã nôn sạch ra rồi sao?” Giọng cô nhỏ đến mức giống như muỗi đang vo ve hát, yếu ớt lãng đãng trong khoang xe tĩnh mịch nhưng Chu Minh vẫn nghe rõ mồn một. Nhìn Anh Tư, Chu Minh không nhịn được cười. Vờ quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài, anh khẽ nhếch môi cười. Từ trước đến nay, chưa bao giờ anh trải qua nhiều chuyện khóc dở mếu dở như thế này chỉ trong một buổi tối, hơn nữa lại còn bắt nguồn từ cùng một người. “Đi thôi! Tôi cũng đói rồi!” Màn kịch vui này khiến anh có cảm giác muốn đi đến tận cùng. Tạ Anh Tư mỏi mắt chờ Chu đại lão gia rời khỏi, nhưng đáp lại cô là câu trả lời kiểu này. Ủ dột gãi gãi mũi, Anh Tư hứng khởi, ăn thì ăn, lẽ nào ngồi ăn đối diện với anh ta thì Tạ Anh Tư sẽ nghẹn bị chết sao? Đi theo sau Chu Minh như cô con dâu nhỏ mới về nhà chồng. Ngày thường Tạ Anh Tư hay khệnh khạng bước vào “Quán ăn Hạnh Phúc”, nhưng trong buổi tối khíc ngút trời này, cô đã đổi tên thành Tạ ma cà bông rồi! “Ồ, phóng viên Tạ, hôm nay dẫn bạn trai đến à?” Bà chủ quán nhiệt tình nhắm thẳng vào đầu khiến Tạ Anh Tư lập tức muốn quay về nhà. Mẹ kiếp, tối nay đã là lần thứ hai rồi, món hàng đẳng cấp thế này, Tạ Anh Tư nào tiêu hóa nổi, thôi thì mời người khác hưởng thụ vậy,… dạ dày cô không được tốt. “Hê hê, cô chủ quán, xem cô nói kìa, đây là ông chủ của cháu… Cho cháu một bát… cháo trắng.” Thực ra Anh Tư rất muốn ăn một bát mỳ bò. “Ồ, phóng viên Tạ, không phải bữa đêm cô thường ăn mỳ bò sao?” Cô chủ quán cứ hễ nhiệt tình là lại mau mồm mau miệng, cô đã thay Anh Tư tiết lộ hết bí mật rồi. “Có điều, cháo trắng cũng tốt, thay đổi khẩu vị.” Tạ Anh Tư gật đầu lia lịa, dùng ánh mắt ngốc nghếch đáp lại cô chủ quán quá mức nhiệt tình. Tay đặt dưới gầm bàn, Anh Tư ra sức xoa xoa vào nhau, nhưng càng xoa càng nóng, khiến mặt cô cũng đỏ bừng lên, nóng đến nỗi có thể nướng một chiếc bánh. Ngồi đối diện, Anh Tư thầm đánh giá Chu Minh, anh mặt bộ vest sang trọng, chỉ một cử động nhỏ cũng toát lên vẻ cao quý, nho nhã. Tên tiện nam này, hơn một tiếng trước trong khách sạn năm sao vẫn đang tiếp mấy mỹ nhân hàng top, thế mà một tiếng sau lại ngồi đây ăn mỳ bò với cô gái thô tục này, thật đúng là lúc lên đại sảnh lúc xuống nhà tranh. Cuối cùng Anh Tư cũng hiểu, muốn làm một nhà tư bản xuất sắc cần phải có trình độ. “Vậy ngài đây ăn gì?” “Một bát mỳ bò.” Đôi mắt nhỏ dài đẹp đẽ của Chu Minh liếc Tạ Anh Tư một cái như có chút khiêu khích, anh chưa bao giờ mong một bát mỳ bò đến thế. Khéo miệng Tạ Anh Tư kín đáo giật giật, muốn nhảy lên, đập bàn hét lớn, tiện nhân, tiện nhân, anh cố tình làm vậy. Rồi cô cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ, cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng: “Tổng biên thật biết chọn đồ ăn, mỳ bò ở đây là món ngon số một đấy ạ. Đảm bảo anh sẽ không hối hận.” “Vậy sao, món mà do chính chuyên gia ẩm thực như cô Tạ đây giới thiệu, tôi tin là không thể chán được.” Chu Minh tựa lưng vào ghế, vẻ mặt mãn nguyện, đảo mắt một vòng nhìn cái quán ăn nhỏ mộc mạc, ấm áp, cảm thấy rất bình yên nhưng mặt mày lại tỏ ra nét ngạo mạn. Tạ Anh Tư đang thầm phỉ nhổ vào gã đàn ông trước mặt – Kim Quy đến nhân gian thị sát dân tình. Trong cái đầu gà bỗng hiện lên cảnh tượng hoàng đế xuống Giang Nam, ngay cả khi ông ta có ăn mặc giản dị, thì sự ung dung cao quý từ trong xương tủy cũng chẳng thể giấu được. Hơn nữa, bên cạnh vị hoàng đế này luôn có một tiểu thái giám lúc nào cũng khom lưng uốn gối, chân trước chân sau, hễ gọi là có mặt. Đôi mắt đan phượng nhìn chủ nhân ngồi ngay trước mắt, Anh Tư cúi đầu than vãn, tôi chính là tên tiểu thái giám đó rồi. Vâng vâng dạ dạ cùng Chu Minh ăn đêm, mùi mỡ quyện cùng mùi hành của bát mỳ bò chốc chốc lại quấy nhiễu Tạ Anh Tư. Ngao ngán húp bát cháo trắng, tuy thanh đạm nhưng cũng vô cùng ấm áp, có bát cháo an ủi, Tạ Anh Tư tạm thời quên đi lời hẹn với bát mỳ bò. Hai người họ lặng lẽ ngồi ăn, khí nóng tràn ngập khắp nơi. Ngoài cửa sổ, dưới đêm trăng lạnh lẽo có một cô gái yêu kiều dựa vào cánh tay bạn trai như con chim nhỏ dựa và người chủ của mình. Ánh trăng lạnh lẽo, nhưng nhân gian không thiếu sự ấm áp. Đêm đó, trước khi ngủ, Tạ Anh Tư hồi tưởng lại mỹ vị trong bữa tiệc, cô vỗ ngực liên hồi, hối hận đến mức cứ lăn qua lăn lại trên giường không ngừng âm thầm gào khóc. Sau đó, nhớ đến chiếc ví mất gần nửa tháng lương của mình, cô lại gào lên như thú dữ bị nhốt trong lồng, tổ tông của cô dù gì cũng là ông Gia Cát nổi tiếng hiển hách đấy. Sau đó, cô dành một lượng lớn thời gian để nhớ về Chu Minh, hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt. Làm ầm ĩ cả một buổi tối, cuối cùng do đêm khuya mà hạ màn, Tạ Anh Tư dần dần nhắm đôi mắt sáng long lanh lại, không ngờ trước mắt bỗng xuất hiện khuôn mặt anh tuấn nhưng tính khí cổ quái lúc nắng lúc mưa của Chu Minh. Trong cơn buồn ngủ, cô khẽ lẩm bẩm, cái đồ âm hồn không tan nhà anh, anh quyết không xong với lão nương đâu. Cứ như vậy, lần thứ ba tham dự bữa tiệc công ty, mở đầu trong hoa lệ, kết thúc trong thảm thương, cô gái kiên cường Tạ Anh Tư khổ sở chờ đợi trong hai năm, cuối cùng cũng chẳng ăn được gì.