Editor Hoa Trong Tuyết
Dây buộc ở ngực bị tuột ta, làn váy bị người vung lên.
Anh giống như phù thủy che giấu pháp lực, rốt cuộc đã dỡ bỏ lớp ngụy trang, đôi tay di chuyển trên vai cô, phát ra lửa nóng vô hình.
Lần đầu tiên, môi của anh chạm vào xương quai xanh của cô, chậm rãi hướng xuống phía dưới, dụ dỗ làm tim cô đập rộn lên, nghe như từng tiếng như trống đánh vào tai, giống như phát ra tiếng báo động khi gặp nguy hiểm, lại giống như một đứa trẻ nơi thôn quê chưa từng nhìn thấy thành phố, hưng phấn khi gặp được nhân vật lớn, đánh trống đón chào.
Chân Bảo bối rối đưa tay, lại bị anh phát hiện, nhanh tay nắm chặt, lòng bàn tay của anh nóng bỏng, muốn kéo cô trầm luân vào biển lửa.
Chân Bảo mở to mắt, nhìn thấy đèn thủy tinh trên đầu không được bật sáng, chỉ phản chiếu ánh nến trên bàn cơm.
Dung túng hay là cự tuyệt?
Anh giữ chặt tay cô, nếu như cô mở miệng, anh phỉa làm như thế nào?
Chân bảo không muốn, cũng có chút sợ hãi, cô cảm giác, cảm thấy, sau khi tốt nghiệp làm loại chuyện này mới thích hợp.
Phó Minh Thời nếu chờ đến lúc cô tốt nghiệp, anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, trước đây những lúc thân mật, hôn, Chân Bảo có thể cảm nhận được anh đều cố gắng kềm nén.
...
Chân Bảo nhắm mắt lại.
Nếu như anh thật sự muốn, cô cũng sẽ đồng ý.
Phó Minh Thời rất muốn, cằm chạm vào phần ngực trên lễ phục, anh nhẹ nhàng hôn một cái, lặng lẽ ngẩng đầu, muốn nhìn xem phản ứng của Chân Bảo để quyết định xem có nên tiếp tục hay không.
Những việc cần thiết đã chuẩn bị xong. Ánh nến mờ nhạt lãng mạn, cô nhắm chặt hai mắt, như lâm đại địch, nhưng nàng thật biết điều, tại ngầm đồng ý hắn càng tiến một bước.
Phó Minh Thời càng lúc càng nóng vội, anh nâng lên nửa người trên, một tay chống lên ghế sô pha, một tay vội vàng kéo nút áo sơ mi. Lộ ra lòng ngực cường trán, Phó Minh Thời nhìn vào mắt Chân Bảo, yết hầu chuyển động lên xuống, sau đấy quyết tâm choàng tay qua sau lưng Chân Bảo, ngây ngô tìm khóa kéo lễ phục.
Ý đồ, rất rõ ràng.
Chân Bảo nhịn không được phát run, không biết là khẩn trương hay là sợ hãi, cô không biết được.
Phó Minh Thời nhìn vị hôn thê đang run nhè nhẹ dưới thân, động tác càng ngày càng chậm. Tuổi cô còn rất trẻ, mới hai mươi, không thích ganh đua so sánh chưng diện, thời gian rảnh đều đi thư viện học bài, vẫn có suy nghĩ không việc gì quan trong bằng thành tích học tập tốt.
Thật sự là chưa chuẩn bị xong, nhưng vẫn suy nghĩ vì anh?
"Thực xin lỗi, đêm nay uống nhiều quá." Một lần nữa cúi người xuống, Phó Minh Thời nhìn cô cả người lẫn mặt đều đỏ, đồng thời kéo lại khóa áo.
Chân Bảo rất bất ngờ.
Phó Minh Thời cười chạm vào chóp mũi của cô, "Đi, đưa em đi xem quà giáng sinh."
Chân Bảo ngơ ra, ngơ ngác bị Phó Minh Thời ôm ngang lên, dép bông trên chân đã sớm rơi xuống đất.
Một hơi leo đến lầu ba, Phó Minh Thời ôm Chân Bảo vào phòng cô, đặt cô trên giường lớn trải gra hồng, lại hôn một lát, mới quay về lấy quà tặng. Anh vừa đi, Chân bảo lập tức ngồi dậy, cúi đầu nhìn ngực, xoa xoa dấu vết trên ngực, có một chút dấu vết mờ ám. Một chút hồng hồng.
Đó là nơi anh vừa chạm qua.
Cộc cộc cộc, có người gõ cửa.
Chân Bảo vội vàng chỉnh lại áo ngực, vừa muốn đi lại, Phó Minh Thời đã bước vào, trong tay cầm một hộp quà tặng xinh đẹp.
"Nghỉ đông chúng ta đi tắm suối nước nóng." Phó Minh Thời đưa hộp quà cho Chân Bảo, cúi đầu nhìn ánh mắt của cô, "Yên tâm, sẽ đi tắm suối nước nóng cực kỳ đơn thuần." Anh rất thích đi cùng với cô, rất thích thể hiện sự sở hữu của mình đối với cô, bất kể là lớn hay nhỏ, bất kể là bình thường hay đặc biệt.
Chân Bảo nhận hộp quà tặng, do dự mà gật gật đầu. Vừa rồi anh còn nhịn được, tắm suối nước nóng có lẽ cũng sẽ không có gì nguy hiểm.
"Đi ngủ sớm một chút." Phó Minh Thời cúi người, rất luu luyến hôn tạm biệt chúc cô ngủ ngon.
Chân Bảo tiễn anh ra ngoài, mặc lại áo ngủ bình thường, mới tò mò mở hộp quà ra, cũng là quần áo, nhưng hình như là dành cho mùa hè. Chân Bảo nghi ngờ, rốt cuộc nhìn rõ, là áo tắm, áo tắm liền thân, trong các loại kiểu áo tắm xem như là rất bảo thủ, nhưng dù có bảo thủ, thì cũng là áo tắm.
Mặt Chân Bảo giống như bốc hỏa, ngay cả áo tắm cũng chuẩn bị giúp cô, Phó Minh Thời quan tâm chăm sóc quá rồi?
~
Sau tết âm lịch, các sinh viên chuẩn bị cho thi cuối cùng.
Chân Bảo không sợ thi rớt, nhưng cô muốn được học bổng, vì vậy mỗi ngày đều cùng nhóm bạn đến phòng tự học chiếm chỗ, lúc này ngay cả Phó Minh Thời làm gì cũng không phải là quang tâm lớn nhất của cô.
Đến khi năm hai thi xong, Chân Bảo nhận được tin nhắn của Mạnh Kế Ninh, anh ta mời toàn bộ thành viên trong câu lạc bộ ăn cơm, thời gian là mười một giờ sáng thứ bảy.
Vì là hoạt động của câu lạc bộ, Chân Bảo đúng giờ đến nơi hẹn.
Có người đang nghỉ phép, còn những sinh viên năm ba năm tư chỉ xuất hiện khi có vấn đề cần hỗ trợ, rất ít tham gia các hoạt động vui chơi gặp mặt của câu lạc bộ, vì vậy những người có mặt tính luôn Chân Bảo, chỉ có sáu người
Chân Bảo ngồi bên cạnh một học tỷ.
"Hôm nay xem như là mình làm tiệc chia tay mọi người." Người đã đông đủ, Mạnh Kế Ninh đứng lên, trên mặt nở nụ cười, nhìn từng thành viên trong câu lạc bộ, ánh mắt roi vào trên mặt Chân Bảo, vẻ mặt tươi cười không biến mất, tiếp tục nói: "Mình đã làm xong thủ tục du học, năm sau sẽ trược tiếp qua bên kia nhập học..."
Chân Bảo lắp bắp kinh hãi, Mạnh Kế Ninh, muốn đi du học rồi sao? Phùng Nguyệt biết không?
"Mình ở trường đại học một năm rưỡi, quen biết rất nhiều người, nhưng những người được xem là thân thiết, cũng chỉ có những người trong câu lạc bộ và những người bạn cùng chí hướng... hy vọng mọi người tiếp tục giữ liên lạc, về sau có cơ hội còn có thể tụ họp." Toàn bộ những lời lẽ tình cảm sướt mướt chia tay đều được nói ra, Mạnh Kế Ninh cười nâng ly.
Chân Bảo nâng ly lên, chạm ly với những người khác, lại nhẹ nhàng chạm cốc với Mạnh Kế Ninh.
Mặc dù là bữa tiệc chia tay, nhưng Mạnh Kế Ninh rất biết cách làm sôi động bầu không khí, một bữa cơm trôi qua trong sự vui vẻ đầy tiếng cười.
"Chân Bảo, chúng ta là đồng hương, tôi đưa cậu trở về." Lúc rời đi, Mạnh Kế Ninh nói với Chân Bảo.
Cùng học một năm, lần này chia tay không biết khi nào mới gặp lại, Chân Bảo gật gật đầu.
Đi ngang qua quán trà sữa, Mạnh Kế Ninh mua hai ly trà sữa, hai người vừa đi vừa trò chuyện đi đến dưới lầu ký túc xá nữ, nói một chút chuyện về thời cấp ba, lại nói một chút về cuộc sống đại học, năm phút trôi qua, rất nhanh đã đi đến nơi. Chân Bảo dừng lại ngay nhà để xe, quay đầu nhìn Mạnh Kế Ninh, nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Mạnh Kế Ninh, trong lòng lại dâng lên cảm giác khi mới chia tay trường cấp ba, nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt.
"Chúc cậu đi du học thuận lợi." Trầm mặc trong chốc lát, Chân Bảo cười nói lời chúc phúc.
Vào đông ánh mặt trời ảm đạm, cô cười nhẹ nhàng, còn ấm hơn ánh mặt trời.
Đây là nữ sinh cấp ba duy nhất mà anh ấn tượng, là cô gái đầu tiên ở đại học làm anh động tâm, nhìn cô lộ ra dáng vẻ tươi cười quen thuộc, đột nhiên Mạnh Kế Ninh muốn nói chút gì đấy. Anh muốn Chân Bảo biết rõ, tuy rằng Anh ta không phải hổi ức tốt đẹp sau cùng trong thanh xuân của cô, nhưng cũng là một hồi ức rõ ràng trong lúc cô học đại học.
"Chân Bảo, nếu như năm đó cậu không có bỏ học, tớ nghĩ, tớ sẽ theo đuổi cậu."
Nhìn thẳng Chân Bảo, Mạnh Kế Ninh nở nụ cười, trong tươi cười có thẳng thắn thành khẩn, có tiếc nuối, rất nhanh lại trở nên bình tĩnh như thường.
Chân Bảo kinh ngạc há miệng.
Mạnh Kế Ninh bỏ hai tay vào túi, "Nhưng lại bại bởi Thời Minh, tớ tâm phục khẩu phục, chúc các cậu hạnh phúc."
Chân Bảo lúng túng không biết nên nói cái gì. Lúc trước khi Phó Minh Thời thổ lộ với cô, cô đã chuẩn bị tâm lý trước bao nhiêu ngày, nhưng nay Mạnh Kế Ninh thổ lộ cô không hể đoán trước, hoàn toàn bối rối.
Mạnh Kế Ninh nhìn cô thật sâu, sau đó chỉ về hướng nhà để xe: "Vào đi thôi."
Chân Bảo cúi đầu, vẫn còn lúng túng, cứng ngắc dắt xe đạp đi về phía trước, lựa chọn trốn tránh.
"Chân Bảo."
Đi ra năm sáu bước, sau lưng Mạnh Kế Ninh gọi tên cô.
Chân Bảo dừng lại, vốn định quay đầu lại nhìn Mạnh Kế Ninh, ánh mắt chuyển một cái, giật mình nhìn thấy bóng dáng trốn ở góc tường.
Cô lộ ra nửa đầu, Mạnh Kế Ninh nghĩ Chân Bảo không dám nhìn anh ta, anh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giống như trêu đùa nói, "Cậu nhớ viết thư cho tớ, khi nào người kia không đối xử tốt với cậu, các cậu chia tay rồi, nhớ kỹ phải nói cho tớ biết, nếu như khi đó tớ vẫn chưa có bạn gái, tớ nhất định sẽ về nước tìm cậu."
Một cô gái tốt như vậy, chỉ cần cô độc thân, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Lời trong lòng đã nói ra hết, Mạnh Kế Ninh nhìn lại Chân Bảo trước mặt, quay người rời đi, mặt nhìn ánh mặt trời, đáy lòng không có chút tiếc nuối nào.
Nghe được tiếng bước chân, chân bảo quay đầu, ga ra bên ngoài đã không còn mạnh kế yên tĩnh bóng dáng, nàng lại quay lại, nhìn Phùng Nguyệt.
Phùng Nguyệt tựa lưng vách tường, trên mặt toàn là nước mắt nhìn Chân Bảo không chớp.
Chân Bảo chưa từng gặp qua tình huống như vậy, đầu tiên cô dựng xe đạp qua một bên, từ từ mang túi xách, lúc này mới ôm tâm tình phức tạp mà đi an ủi Phùng Nguyệt: "Cậu, cậu không sao chứ?"
"Cậu ấy muốn đi du học hả? Sao các cậu lại về cùng nhau?" Phùng Nguyệt lau sạch nước mắt, âm thanh nghẹn ngào.
Chân Bảo nhỏ giọng giải thích tình hình.
"Vì sao không nói với tớ?" Phùng Nguyệt nhịn không được nước mắt, dứt khoát mặc kệ, nhìn chằm chằm vào Chân Bảo. Vừa rồi cô ta lên sân thượng phơi đồ, nhìn thấy Chân Bảo, Mạnh Kế Ninh cùng đi tới đây, nhanh chóng xuống lầu muốn giả vờ vô tình gặp được, lại không nghĩ rằng mới đi tới, lại nghe Chân Bảo chúc Mạnh Kế Ninh đi du học thuận lợi.
Anh đi du học rồi, cô còn vì anh học lại một năm, ngàn dặm xa xôi chạy đến thủ đô học lại, thậm chí vì Mạnh Kế Ninh cô ta còn chọn công việc mình không yêu thích đi chăm sóc những động vật lang thang dơ bẩn, mới gặp lại nửa năm, Mạnh Kế Ninh lại muốn đi?
Phùng Nguyệt khóc đến thương tâm, ngoại trừ việc Mạnh Kế Ninh phải đi, nguyên nhân còn lại chắc là do lời nói của Mạnh Kế Ninh, trong đầu Chân Bảo rất loạn, buông thỏng tầm mắt nói: "Tớ cũng vừa biết được thông tin lúc ăn cơm."
Phùng Nguyệt cười lạnh, "Chẳng phải cậu ta từ lúc học cấp ba đã thích cậu đuổi theo cậu tới đây?"
Chân Bảo nhíu mày phủ nhận, không thẹn với lương tâm nói: "Tớ và cậu ấy chẳng qua chỉ là bạn học chung một năm, không có quan hệ gì khác, trước hôm nay, tớ căn bản không biết hắn thích..."
Nói còn chưa dứt lời, Chân Bảo ngừng lại, không muốn làm cho Phùng Nguyệt càng khó chịu.
Nhưng Phùng Nguyệt hiểu ý của cô, là trong mắt người ta không có cô, Phùng Nguyệt chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, ô ô khóc lên.
"Phùng Nguyệt, cậu đừng như vậy..." Sợ bị người khác nhìn, Chân Bảo xoay người đỡ Phùng Nguyệt, "Chúng ta trở về phòng ngủ trước."
Phùng Nguyệt vẫn không nhúc nhích.
Chân Bảo không kéo nổi cô ta, cũng không thể vứt cô ta ngồi khóc ở đây, đành phải ngồi xổm xuống một bên tiếp tục khuyên.
Phùng Nguyệt khóc thật lâu, khóc khóc, bả vai cô ta không hề run run, hít hít mũi, vùi đầu nói: "Chân Bảo, cậu giúp tôi khuyên cậu ấy một chút, khuyên cậu ấy đừng đi du học, cậu ấy thích cậu, chỉ cần cậu khuyên, chắc chắn cậu ấy sẽ không đi." Hiện tại ước muốn duy nhất của cô ta, chính là Mạnh Kế Ninh không đi du học.
Chân Bảo khó xử: "Mọi thủ tục cậu ấy đã chuẩn bị xong rồi..."
Phùng Nguyệt mạnh mẽ ngẩng đàu, vành mắt đỏ hồng trừng cô: "Cậu ta bị bại bởi Thời Minh nên mới đi, cậu và Thời Minh tốt như vậy, cậu dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy? Nếu như lúc ấy Thời Minh không cố ý làm cho cậu ấy mất mặt, nếu như không phải tại các người đều mỗi ngày tình cảm ngọt ngào bên ngoài dãy phòng học, cậu nghĩ cậu ấy sẽ đi du học?"
Chân Bảo sửng sốt, không hiểu việc Mạnh Kế Ninh đi du học thì có quan hệ gì với Phó Minh Thời.
Phùng Nguyệt đột nhiên lại khóc, ôm lấy Chân Bảo khóc, "Cậu giúp tôi khuyên cậu ấy một chút đi, Chân Bảo, tôi thầm thích cậu ấy ba năm rồi..."
Chân Bảo không có lên tiếng.
Cô đồng tình Phùng Nguyệt, nhưng du học không phải là chuyện nhỏ, cô không có khả năng đi phá hoại cuộc sống đã được sắp xếp của Mạnh Kế Ninh.
Truyện khác cùng thể loại
189 chương
12 chương
839 chương
10 chương
49 chương
19 chương
57 chương