Editor: Tiểu Lăng
Beta: Nana Trang
Paris tháng tư tiết se se lạnh, trời sáng mây trong. Tây Mễ cởi đôi ủng đi tuyết ra, thay giày thường, cả người bỗng nhẹ đi bao nhiêu. Steven muốn dẫn Tây Mễ đi Bretagne* một chuyến, nghe nói bò ở đó có thể vắt được những dòng sữa tươi nhất để làm bánh kem.
(* Bretagne: bán đảo Tây Bắc của Pháp, nổi tiếng với các món hải sản và bánh crepe)
Bốn tiếng trước khi lên xe lửa, dì cả của Tây Mễ lại đến rất “đúng lúc”. Cô lăn qua lộn lại trên giường, đau đến chết đi sống lại. Trước kia cô chưa từng gặp phải tình huống này; nhưng vừa đến Pháp, không biết có phải công tác vất vả quá không, hay là do dinh dưỡng và ẩm thực không phù hợp, tháng nào đến kinh cũng đau bụng.
Cô bưng gương mặt tái xanh, kéo hành lý xuống tầng. Steven đã đang đợi cô ở đó, thấy sắc mặt cô như thế, kinh ngạc: “Rachel! Sắc mặt cô rất khó nhìn đó, cần đi bác sĩ không?”
Tây Mễ nhìn giờ, trì hoãn nữa chỉ e không kịp lên xe lửa, mím môi lắc đầu, nói: “Yên tâm đi Steven, chỉ là cảm vặt thôi.”
Ở Paris gần hai tháng, Tây Mễ học được không ít thứ từ Steven. Steven và Ứng Khúc Hòa vừa là địch vừa là bạn, theo Steven, Ứng Khúc Hòa tương đối biến thái.
Nhớ tới mình đã từng PK với Ứng khúc Hòa, Steven không nhịn được rơi lệ đầy mặt.
Tổng cộng có ba trận PK: điểm tâm, món chính, đồ ngọt. Đầu bếp Trung Quốc PK đầu bếp nước ngoài, đầu bếp Trung chiếm hầu hết ưu thế ở món chính, nhưng ở phương diện đồ ngọt, lại tuyệt đối không được thế trội.
Lần đó, dựa vào điểm tâm và món chính, Ứng Khúc Hòa đã vượt Steven hai điểm. Steven cứ chắc mẩm cho rằng chiến thắng đã nằm trong tầm tay rồi, dù sao anh ta cũng nghiên cứu rất sâu trong mảng đồ ngọt. Anh ta tuyệt không ngờ tới, Ứng Khúc Hòa lại dùng một món đồ ngọt kéo dài khoảng cách đang hết sức gần với anh.
Lần đó Steven thua khá thảm.
Nhắc đến lần đó, Steven che mặt cảm khái: “Bình sinh trong đời tôi, đó là lần tranh tài thảm nhất. Kevon là một người khiến tôi rất ngoài ý muốn, thiên phú và tiềm lực của cậu ấy rất khiến người ta thổn thức. Cô cũng có tiềm năng giống Kevon, tôi tin đến lúc cô tới tuổi cậu ấy, nhất định có thể vượt qua cậu ta.”
Kevon là tên tiếng Anh của Ứng Khúc Hòa.
Tây Mễ ôm bụng lắc đầu, sắc mặt hơi tái, “Tôi một lòng một dạ làm bếp, ở phương diện nấu ăn, có lẽ tôi sẽ vượt qua anh ấy. Nhưng so độ xuất sắc ở mặt tổng thể, cả đời này tôi vẫn sẽ thua Kevon. Anh ấy không chỉ là một đầu bếp ưu tú, còn là một nhà tư bản xuất sắc.”
Steven cười nói: “Loại người như Kevon đôi khi đáng sợ đến biến thái. Nhưng hẳn là ngoại trừ cái miệng không thân sĩ lắm ra, thì cậu ta vẫn rất hoàn hảo.”
Tây Mễ tựa đầu vào cửa sổ xe, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Ngoài trời bắt đầu hạ mưa nhỏ, lúc vào ga Tây Mễ ngấm ít mưa, lạnh run lên. Steven là một tên đàn ông Mỹ cẩu thả, phát hiện trạng thái của Tây Mễ không ổn lắm, cũng chỉ mua cho cô chai nước, lại còn là nước lạnh.
Mấy tháng ở Pháp, trừ công tác ra, cuộc sống của cô cũng khá là không tốt. Tuy đã học qua tiếng Pháp, trao đổi bình thường thì không thành vấn đề, nhưng vẫn có rất nhiều từ cô không biết. Điều này mang đến cho cô rất nhiều khó khăn.
Vì không để Ứng Khúc Hòa lo lắng, cô tốt khoe xấu che, có chuyện gì cũng chỉ tự cắn môi, gắng gượng vượt qua.
Lần cô vác bình nước lên tầng, ngã từ trên cầu thang xuống, động đến xương tay, đến giờ tay vẫn chưa cử động tự nhiên được. May mà đi theo Steven không phải xóc chảo, công việc hằng ngày của cô chỉ có nghe ballad Pháp lãng mạn và làm đồ ngọt.
Giờ phút này Tây Mễ bị dì tra tấn tới nỗi sụp đổ, không nhẫn nại nổi, mở khung wechat với Ứng Khúc Hòa, cầu an ủi: “Dì đau, hu hu hu… Cần an ủi, cần yêu thương.”
Ứng Khúc Hòa: “Còn đi được không?” Anh không biết “dì đau” trong lời Tây Mễ là gì, khiêm tốn lên mạng tra.
Thấy dân mạng đáp lại, tim rơi lộp độp.
Đan Thuần: “Đó là cảm giác dù có người ăn sh*t trước mặt thớt, thớt cũng không ngẩng đầu nhìn nổi.” izYYn: “Đau đến ngất đi cũng có thật, nên thuốc giảm đau không thể rời thân. Đau đến choáng cũng có, không khác gì sắp chết như trên. Đau đến nôn mửa thì lên cấp độ ba rồi. Thế mới bảo dì đến thì đau cỡ nào. Tôi từng có hai lần không muốn sống nữa, hai lần trong đó là khi dì tới. Cảm giác ngay lúc đó đúng là: Tráng sĩ, vung một đao giết tôi cho thống khoái đi!”
Clytze: “Đang nghe câu trả lời của nạn nhân. Toàn thân là một hiện trường án mạng di động. Nhưng nạn nhân lại không chết được, mà chỉ có thể trải qua quá trình chết đi chết lại.”
Limin: “Đâu chỉ là không còn gì luyến tiếc trên đời nữa, quả thực là bị phanh thây xé xác còn không thể đánh trả, đau đến nỗi một nữ hào kiệt đội trời đạp đất như tôi chỉ trong chốc lát đã biến thành một cô gái yếu đuối co rúc trên giường thở không ra hơi, ngồi xổm trên bồn cầu mà người phát run, đầu đầy mồ hôi, cứ như kiểu máy đào đất trộn vữa đang không ngừng tăng mã lực dưới bụng ấy, tuyệt vọng đến không còn thuốc cứu chữa, chỉ có thể buông tay nhân gian.”
Xem hết mấy bình luận này, Ứng Khúc Hòa vừa xuống máy bay im lặng, không dám chậm trễ thêm giây nào mà chạy tới ga.
Tây Mễ và Steven đã đến ga được hai tiếng, thời gian chờ tàu này quả thực là sống không bằng chết đối với cô. Cô muốn mau chóng lên tàu, ngồi xuống ghế êm, ôm một cái áo dày mà nằm.
Đợi gần hai tiếng, cuối cùng Tây Mễ cũng ngồi lên tàu đi Rennes*.
(* Rennes: thủ phủ vùng Bretagne)
Tìm được chỗ ngồi, Tây Mễ nhanh chóng trùm áo lên đầu, ôm ba lô ngủ. Đang mơ màng, đầu cô va sang trái, cô dùng nghị lực yếu ớt điều khiển đầu mình quay lại, tựa vào cửa sổ tàu.
Tàu xóc nhẹ, đầu cô sắp va vào cửa kính, bỗng có một bàn tay lớn cực nóng vươn ra, đỡ đầu cô lại, đặt dựa vào vai mình.
Còn tiện thể cầm luôn tay cô.
Tây Mễ lập tức sợ tới tỉnh cả ngủ.
Đm, Steven dám thừa dịp cô đang đau mà ăn đậu hủ của cô!
Tây Mễ đẩy người đàn ông bên cạnh ra theo phản xạ có điều kiện, nhưng vừa giương mắt lên, trông thấy gương mặt quen thuộc, cô bèn sửng sốt.
Sau đó cô dụi mắt, vỗ vỗ mặt mình, dựa vào ghế, “Xong rồi, đau đến nỗi gặp cả ảo giác, Steven biến thành ba ba tôn đạo…”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn gì luyến tiếc. Ứng Khúc Hòa nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên, một nụ hôn đã rơi xuống môi cô, khẽ chạm đã buông: “Có thể ngồi chung tàu với tiểu thư xinh đẹp đây, thật sự là duyên phận.”
“…” Bờ môi ướt át của anh chạm vào, xúc cảm như ăn trái cây đông lạnh này thật đến không thể thật hơn!!
Tây Mễ khiếp sợ nhìn anh: “Ba ba tôn đạo, anh có dị năng à? Sao có thể đến Pháp trong hai tiếng ngắn ngủi như thế? Anh đi tên lửa tới ư?”
Ứng Khúc Hòa nghiêm trang nhìn cô: “Đến Pháp công tác, đang định đi Rennes, không ngờ lại em trên tàu.”
Não Tây Mễ đơ, cô vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy tất cả quá ảo.
Nhất định là do dì của cô quá đau, dẫn đến ảo giác!
Canh lòng dê trên bàn đã nguội bớt, Ứng Khúc Hòa mở màng bọc canh ra, mục vào bát sạch luôn mang theo, đưa cho cô: “Uống ít canh lòng dê đi, ấm bụng có lẽ sẽ dễ chịu hơn.”
Tây Mễ bưng bát, uống một hợp canh ấm, nhìn anh: “Ứng Khúc Hòa, anh là Doraemon à? Sao lại mang được cả canh lòng dê lên tàu thế? Anh mang canh vượt qua cả Đại Tây Dương sao?”
“Đây là canh Quỷ Yên Thương ninh riêng cho em, dặn anh mang tới đấy.” Ứng Khúc Hòa ngừng một lát, nói tiếp: “Quỷ Yên Thương đã về hưu, vị trí bếp trưởng còn trống. Công ty quyết định đề bạt em tiếp nhận vị trí của Quỷ Yên Thương.”
Hơi ấm và vị cay tươi nồng trong canh lòng dê lập tức khơi thông máu huyết cho cô, bụng dưới thật sự thoải mái hơn không ít, “Em với Lưu Dương thực lực ngang nhau, chẳng lẽ bọn em không cần cạnh tranh à?”
Ứng Khúc Hòa giải thích: “Bởi vì hai người thực lực ngang nhau, nên công ty mới chọn em. Công ty tính dùng vị trí bếp trưởng ký em thêm mười năm nữa.”
Tây Mễ: “…” Nhà tư bản quả nhiên là hố cha!
Ứng Khúc Hòa lấy một tờ khăn giấy, lau sạch dầu đỏ trên khóe miệng cô, nói thêm: “Đương nhiên, làm chồng em, anh càng hy vọng em có thể hủy hợp đồng, kinh doanh nhà hàng của chính mình, làm nên thương hiệu của chính mình.”
Tây Mễ cảm động. Xem ra ông xã tư bản vẫn hướng về phía cô.
Steven ngồi ghế sau thật sự không nghe nổi nữa, vươn lên dùng tiếng Trung sứt sẹo xen mồm: “Kevon, không ngờ cậu lại là loại người không biết phân biệt công tư như thế. Cậu là ông chủ, không phải nên nghĩ cách giữ công nhân lại à?”
Ứng Khúc Hòa không thèm quay đầu, đáp: “Nhưng giờ tôi là chồng của Tây Mễ.”
Steven độc thân bị bạo kích, trái tim đàn ông bằng sắt bị thương tổn sâu sắc.
Trên đoàn tàu nơi dị quốc, Tây Mễ uống canh lòng dê, vừa cảm động lại vừa ấm áp. Cô hỏi anh: “Anh đến Rennes làm gì thế? Sao bỗng dưng lại tới Rennes công tác?”
Ha ha. Steven cười lạnh, Rachel ngây thơ, thật sự cho cậu ta đi công tác kia.
Mặt mày Ứng Khúc Hòa nghiêm túc: “Ồ, chồng đến Rennes công tác để làm gì à? Đương nhiên là tìm vợ đã rời nhà hai tháng rồi.”
Tây Mễ suýt sặc.
Giờ cả cô cũng bị bạo kích, cảm động đến nỗi suýt phun canh ra. Ứng Khúc Hòa đi cả vạn dặm xa xôi tới Pháp, chỉ để ở cùng cô thôi sao?
Tây Mễ đặt bát canh xuống, nắm lấy hai vai Ứng Khúc Hòa, cọ vào lòng anh.
Steven che mặt tỏ vẻ đau đớn.
Trung Quốc có một từ riêng để chỉ hành vi âu yếm công khai này, đó là ngược cẩu.
Steven cảm thấy mình lúc này đúng là một con chó đang nghiêng đầu với vẻ mặt không có gì luyến tiếc trên đời nữa.
Steven nói: “Rachel, tôi quên nói với cô, nhiệm vụ duy nhất trong chuyến công tác ở Rennes này của cô là chụp ảnh cưới với chồng.”
“??” Tây Mễ không hiểu gì cả, bối rối nhìn Ứng Khúc Hòa.
Ứng Khúc Hòa nói: “Mấy tháng nữa là em tròn hai mươi, anh định đi chụp ảnh cưới với em trước, đi chụp ở Bretagne, rồi về Paris. Sau đó đến lúc công tác của em ở đây kết thúc, anh sẽ dẫn em đi Mĩ, về Carmel chỗ em sinh ra, chụp ảnh ở đó; cuối cùng về trấn cổ Trung Quốc, chụp bộ ảnh cưới cuối.”
Kế hoạch chụp ảnh cưới của Ứng Khúc Hòa vừa nghe đã rất tuyệt vời, nhưng cũng tiêu phí không ít…
Cô muốn nói tất cả cứ đơn giản thôi, nhưng lại nghĩ, cả đời có một lần như vậy, vì sao không thể chụp những tấm ảnh cưới hoàn hảo nhất chứ?
Biển trời Bretagne đẹp một màu phóng khoáng.
Tây Mễ hóa trang, đội tóc giả thẳng dài mà Ứng Khúc Hòa chuẩn bị cho cô. Mái tóc suôn mượt chảy tới eo, làm mềm đi ngũ quan tinh tế, khiến chúng càng đẹp hơn. Tây Mễ mặc áo cưới hoàn toàn khiến Ứng Khúc Hòa kinh diễm.
Tiểu Tây Qua xinh đẹp tới nỗi khiến anh ngạt thở.
Tây Mễ luôn nhắc mãi với anh, lúc kết hôn nhất định phải để cô đội tóc giả đen dài thẳng. Anh cho là Tây Mễ tóc ngắn đã đẹp lắm rồi, tóc dài chỉ là vướng víu; nhưng vừa thấy cô tóc dài, anh đã bị kinh diễm tới trợn mắt há mồm.
Nếu Tây Mễ tóc ngắn mang loại linh khí đáng yêu; thì Tây Mễ tóc dài lại có loại tiên khí của một tiên nữ xuống trần.
Tây Mễ và Ứng Khúc Hòa trong bộ tây trang đứng chụp ảnh trên một bãi đá ngầm, sau lưng là biển rộng trời cao xanh thẳm. Vì để bức ảnh có kết cấu hoàn mỹ, nhiếp ảnh gia phải nằm trên đá cứng, bị cạnh sắc của đá hành hạ vô cùng thê thảm.
Từ phần ngực áo cưới của Tây Mễ trở lên là lụa mỏng trong suốt, để lộ nước da; trên thêu hoa lace trắng tôn lên màu da, như thể những dây leo quấn quanh cánh tay trắng nhỏ bé mà nở rộ những đóa hoa trắng bé nhỏ.
Áo cưới siết lại vòng eo nhỏ uyển chuyển của cô, xuống chút nữa, vạt váy để nửa người dưới của cô gợi cảm như một mỹ nhân ngư. Trên áo cưới thêu nhiều đóa hoa nở rộ, dưới ánh mặt trời, dướng như mỗi một đóa đều nhuộm một sắc sáng vàng.
Cô đứng trên đá bên bờ biển, như một cô công chúa nhân ngư quẫy đươi đi ra từ biển xanh.
Chụp ảnh cưới ở Bretagne xong, trở lại Paris, Ứng Khúc Hòa dẫn Tây Mễ đi từng kiến trúc đặc sắc chụp ảnh. Sau lại cũng không về nước, mà ở lại Pháp cùng Tây Mễ, tất cả buổi họp ở công ty đều đổi thành họp qua video, toàn bộ hợp đồng đều do Chu Minh gửi qua để xét duyệt.
Mỗi tối, anh và Tây Mễ cùng chen trên một chiếc giường mét năm, làm loại vận động không thể tả bằng lời.
Mỗi tối Tây Mễ đều bị Ứng Khúc Hòa ôm chặt, nhiều lần mơ ngủ đạp anh xuống giường… Cô đề nghị Ứng Khúc Hòa mua một chiếc giường lớn hơn, nhưng Ứng Khúc Hòa luôn nói là sẽ mua, nhưng vẫn chẳng hành động.
Thay giường lớn hơn thì sao ôm vợ ngủ được…
Đến tháng bảy, Tây Mễ kết thúc huấn luyện, lại được Ứng Khúc Hòa đưa qua Mĩ, đi Carmel chụp nốt bộ ảnh cưới. Chụp xong, về nước một cái là lĩnh giấy hôn thú, ngay hôm sau liền tới trấn cổ Gia Lăng và Đường Tây.
Lúc chụp ảnh ở khách sạn Tê Giác tại trấn cổ Đường Tây, Ứng Khúc Hòa đặc biệt sắp xếp cảnh chụp mang tính tình huống.
Tây Mễ mặc áo cưới, ngồi trong căn phòng cô đã từng ở dưới lầu một, cửa sổ gỗ khắc hoa mở ra, cằm cô tựa trên bệ cửa sổ, dùng di động chụp lại tòa lầu nhỏ đối diện.
Hình ảnh này dường như đã từng xuất hiện, nhưng khác là, lần này cô không mở cửa sổ vì hóng mát, cũng không vì trốn hôn mà vào ở đây.
Lầu nhỏ là tòa lầu mà Ứng Khúc Hòa đã từng ở.
Lúc ấy Tây Mễ ngồi đúng ở đây, chụp một tấm ảnh của tòa lầu nhỏ đăng lên blog, mới bị Ứng Khúc Hòa nhận ra.
Ứng Khúc Hòa không nhớ rõ lắm tâm tình lúc đó của mình, nhưng vẫn nhớ mình cầm điện thoại, đứng ngây ra trên ban công những nửa giờ.
Anh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Anh lại đang ở cùng một khách sạn với Tây Tây Tây Mễ, hơn nữa rất trùng hợp, người ta còn đang chụp lầu nhỏ của anh.
Chút tà dương đáp xuống giữa mày Tây Mễ, phủ lên mặt cô một màn sáng dịu, trông cô yên lặng lại bình an.
Cảnh này được nhiếp ảnh gia giữ lại.
Mà tương ứng với nó, là Ứng Khúc Hòa mặc âu phục, đứng trên ban công của tòa lầu nhỏ đối diện, nhíu chặt mày cầm điện thoại.
Cô dâu ở trong căn phòng đơn sơ, nhàm chám dùng di động chụp lại tòa lầu nhỏ phục cổ đối diện. Cô không biết rằng, trong tấm hình mình chụp ấy, lại có cả chú rể.
Chẳng qua là quá xa, chú rể chỉ còn là một điểm nhỏ.
Duyên phận của họ vượt qua cả thế giới ảo.
Vượt qua cả một thành phố và hai thị trấn cổ.
Ứng Khúc Hòa vốn cho rằng cả đời mình cũng sẽ không kết hôn, không ngờ lại cưới một cô gái như Tây Mễ.
Hẳn rằng, mỗi người, mỗi món ăn, đều có công thức tình yêu riêng, lại cộng trừ nhân chia các vị ngọt bùi cay đắng, luôn sẽ có một công thức thuộc về riêng họ.
HOÀN CHÍNH VĂN
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
6 chương
24 chương
23 chương
64 chương
118 chương
11 chương