Editor: Nana Trang Ứng Khúc Hòa treo áo lên giá xong xoay người lại nhìn thấy Tây Mễ cúi đầu nhìn bánh sandwich sững sờ. Nhìn mái tóc ngắn rối tung của cô, anh thật muốn đưa tay qua xoa xoa đầu cô. Vì không muốn cô ngượng ngùng, Ứng Khúc Hòa đi kéo rèm cửa sổ phòng khách ra, nhìn không xót ngọn đèn nào trong thị trấn. Tây Mễ lén nhìn anh, chỉ là một bóng lứng thôi nhưng đã đủ khiến gò má của cô hồng lên. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng khiến cô cảm thấy căng thẳng, mãi đến khi Ứng Khúc Hòa bật ti vi, có thêm âm thanh khách mới từ từ tán được bầu không khí khẩn trương này. Tây Mễ cắn một miếng bánh sandwich sữa, mùi vị không hề ngọt ngán chút nào. Hình ảnh Ứng Khúc Hòa làm thức ăn nhất định càng sống động hơn Mỹ Thực Đạo, đáy lòng ngọt ngào mềm mại, lúc này cả người như ngâm ở trong chè đậu hũ. Điện thoại trong phòng reo lên, Ứng Khúc Hòa cầm ống nghe lên thấp giọng "Alo" một tiếng. Âm thanh xuyên qua không khí truyền đến trong tai Tây Mễ, giọng nói mát lạnh khiến người ta cảm thấy thoải mái. "Ừ, được." Ứng Khúc Hòa hơi nhíu mày, "Không sao, chúng tôi sẽ nghĩ cách, tôi cũng sẽ dựa trên nguyên tắc khiếu nại mấy người." "Bộp" một tiếng cúp điện thoại. Trong giọng nói rõ ràng có xen lẫn tức giận, nhưng ánh mắt của anh lại bình thản, không hề lắt léo chút nào. Anh quay đầu nói với Tây Mễ: "Khách sạn không còn phòng trống, tối nay cô ngủ trong phòng tôi, tôi sẽ sang phòng cô ngủ." Ứng Khúc Hòa đi đến cửa, lấy áo khoác tây trang treo trên giá xuống: "Hẳn cô đã thấy thông tin bên ban tổ chức thông báo rồi chứ? Trận tiếp theo là nhóm truyền thống và nhóm nổi tiếng trên mạng đấu với nhau, 100 chọn 50, địa điểm ở Cẩm Dương, thời gian cách trận đấu còn một tuần, ban tổ chức không sắp xếp chỗ ăn chỗ ở, cho nên tối nay cô nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm ngày mai quay về khách điếm thu dọn đi theo chúng tôi cùng trở về Cẩm Dương, dọc đường đi có thể giúp đỡ lẫn nhau." Anh nghĩ đến cái gì đó, khựng chút lại nói tiếp: "Nếu cùng đến Cẩm Dương, có lẽ Điềm Giản sẽ rất vui vẻ." Tây Mễ thấy anh sắp đi, nhìn căn phòng trống trải lập tức bối rối. Người đàn ông vừa đi, dường như dương khí cũng sẽ đi theo, không hiểu sao cả căn phòng lại trở nên âm u. "Sao vậy?" Ứng Khúc Hòa xách áo khoác hỏi cô. Tây Mễ khó mở miệng, kéo áo anh nói: "Tôi... Hôm nay chiến thắng trận đấu, muốn ăn mừng một phen." "Cô muốn ăn mừng thế nào?" Ứng Khúc Hòa cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt hồi hộp. Tây Mễ cúi đầu nhìn tay mình, ấp úng không biết nên nói ăn mừng như thế nào. Trong lòng cô bé này rõ là có chuyện gì đó, thế nhưng cô không muốn nói, Ứng Khúc Hòa cũng không hỏi, gật đầu đồng ý: "Được, tôi ăn mừng cũng cô, tôi sai người mang một chai rượu vang lên." "Đợi một chút!" Tây Mễ đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Bốn bình rượu Ngọc Mễ, một con vịt quay, vậy là đủ ăn mừng rồi!" Ứng Khúc Hòa khẽ nhíu mày, "Rượu Ngọc Mễ?" "Đúng, rượu Ngọc Mễ, đặc sản của thị trấn cổ Đường Tây, vịt quay nơi này cũng không tệ." Nói tới rượu mạnh cùng vịt quay, hai mắt Tây Mễ sáng lên, bất giác nuốt nước miếng một cái. Hai mươi phút sau. Nhân viên phục vụ mang bốn bình rượu Ngọc Mễ đến, bình rượu bằng gốm sứ đầy phong cách cổ xưa, một tờ giấy tỏ dán ở thân bình, dùng bút lông viết: Rượu Ngọc Mễ Đường Tây. Vịt quay được bọc bằng lá sen tươi mới, vừa ra lò liền khóa chặt mùi hương. Mở bình rượu ra, sự tinh khiết trong rượu và hương thơm của Ngọc Mễ lan tỏa ra. (* Ngọc Mễ là ngô, bắp) Hương vị vô cùng gay mũi, Ứng Khúc Hòa ghét bỏ quay đầu đi. Tây Mễ lại ôm bình rượu thỏa thích hít hương rượu, cảm khái nói: "Rượu này thơm quá đi! Mùi vị cực kỳ thuần!" Cô uống ừng ực một ngụm lớn ngay trước mặt Ứng Khúc Hòa. Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa lo lắng nhìn Tây Mễ, cô bé này uống xong một ngụm lớn rượu mạnh thì không hề có việc gì, còn xé một đùi vịt quay đưa cho anh: "Ngài Ứng, anh nếm thử đi, mùi vị vịt quay nơi này rất chính tông, ngoài giòn trong mềm, miếng thịt rất chất." Ứng Khúc Hòa nhận lấy đùi vịt, cắn một miếng nhỏ, quả thực không tệ, da giòn mà không cháy, thịt nhẵn mịn, ăn một miếng thì được, ăn miếng thứ hai thì không khỏi có hơi béo ngậy. Tây Mễ rất muốn biết cảm giác của anh, đưa một bình rượu qua: "Này, ăn vịt quay sao có thể không có rượu Ngọc Mễ được? Giải béo đấy." Ứng Khúc Hòa không thích rượu mạnh Trung Quốc, chuộng nghiên cứu rượu vang hơn. Thấy Tây Mễ uống rượu như uống nước, anh cho rằng rượu này không gắt, học theo Tây Mễ ôm bình rượu uống một ngụm lớn. Uống xong ngụm này, cổ họng như nổi lửa, nóng bỏng đánh thẳng vào lồng ngực, anh bị sặc đến tim phổi gần như nổ tung, vịn tường bắt đầu ho kịch liệt. Tây Mễ hoảng sợ, lau bàn tay đầy mỡ nhảy qua vút vút lưng cho anh, khuyên anh: "Uống rượu mạnh sao có thể uống như vậy? Rất cay phải không? Ừ, ăn thêm miếng thịt nữa đi, là tốt ngay thôi." Ứng Khúc Hòa ho một trận xong, quay đầu nhìn Tây Mễ. Trong đôi mắt giăng đầy tơ đỏ, hơi thở ướt át tràn ra, hai má bắt đầu phiếm hồng. Tây Mễ thấy thế thì có hơi giật mình, người đàn ông cương nghị như vậy đột nhiên lột bỏ lớp mặt nạ xuống, để lộ ra mặt mềm mại nhất trước mặt cô, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp này... giống như một con sói nhỏ bị mưa to xối ướt, bộ dáng yếu ớt khiến cô rất muốn ôm một phen. Người đàn ông cũng phát giác được mình khác thường, bèn vội quay mặt đi, quay lưng lại ho nhẹ thêm một trận nữa, rượu mạnh không chỉ thiêu đốt tim phổi của anh, mà còn tựa như thiêu đốt thần kinh não của anh. Đây là cảm giác sau khi uống một chai rượu đỏ cũng không lĩnh hội được. Một trận cay nóng đi qua, đầu lưỡi còn xót lại mùi vị tự nhiên thuần phác, hương vị nồng đậm khiến cổ họng cay nóng do rượu mạnh để lại này làm cho Ứng Khúc Hòa còn muốn nếm thêm một ngụm nữa. Ứng Khúc Hòa đột nhiên xoay người, khuôn mặt Tây Mễ đụng vào lồng ngực anh, cô vô thức lùi về phía sau. "Rượu đó, cho tôi nếm thêm chút nữa." Tây Mễ ôm chặt bình rượu, không đưa cho anh: "Anh đã như vậy rồi, còn uống được nữa sao? Đừng cậy mạnh đấy. Người thành phố các anh chuộng rượu tây hơn, không quen uống rượu mạnh kiểu này tôi có thể hiểu được, nhưng cũng không thể vì mặt mũi mà chà đạp mình chứ? Không thể uống thì đừng uống nữa, tôi không chê cười anh đâu." Ánh mắt Ứng Khúc Hòa phức tạp, lấy bình rượu kia ra khỏi ngực cô, "Cho nên cô có thể nói cho tôi biết, cô làm sao uống được rượu mạnh này như uống nước không?" Tây Mễ nhếch miệng cười, "Từ nhỏ tôi thích lén xuống hầm rượu của ông nội uống trộm rượu, rượu lương thực của Trung Quốc là càng uống càng thơm, sẽ thành nghiện, còn có thể giải béo của vịt quay." "Ừ, đúng là sẽ nghiện." Ứng Khúc Hòa ôm bình rượu, ngửa đầu uống thêm một ngụm, tư thái phóng khoáng giống như hiệp khách trên lưng ngựa, nước rượu tràn ra chảy từ khóe môi xuống cổ, sau cùng tích tụ ở lõm xương đòn vai khêu gợi. Sau khi Ứng Khúc Hòa cố gắng nếm thử loại rượu mạnh này một lần nữa, hương vị nồng đậm vẫn còn sót lại ở đầu lưỡi. Tây Mễ đắm chìm trong hào khí uống rượu của Ứng Khúc Hòa. Dường như lúc này Ứng Khúc Hòa hóa thân thành tướng quân cổ đại, xải bước lên trên, một tay nhấc kiếm, một tay xách theo bình rượu, ngửa đầu uống hả hê, chiến bào sau lưng bị gió thổi bay phất phới, khí thế hùng hồn. Ngay sau đó tướng quân oai phong lẫm liệt này buông bình rượu ra, như một tòa núi lớn ngã về phía Tây Mễ. Ứng Khúc Hòa ngã bất ngờ, bình rượu rơi xuống đất đập vào mu bàn chân Tây Mễ, cô đau đến mức hít sâu một hơi. Thân hình Ứng Khúc Hòa như hòn đá nặng, thân thể nhỏ gầy của Tây Mễ không chịu nổi sức nặng của đàn ông trưởng thành, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thẳng đến khi sau lưng chạm vào bức tường, cô mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể. Ứng Khúc Hòa đã say đến bất tỉnh nhân sự, thân thể nhão như bùn xụi lơ ở trên người Tây Mễ. Trong lòng Tây Mễ tan vỡ, kéo Ứng Khúc Hòa nằm trên thảm của phòng khách. Mu bàn chân bị bình rượu nện trúng bị bầm tím một mảng, quay đầu liếc nhìn Ứng Khúc Hòa ngủ mê không tỉnh, vỗ vào trán anh một cái, chọt chọt đầu mũi của anh dạy dỗ: "Bảo anh đừng uống nhiều rượu rồi còn cứng đầu cứng cổ không nghe, say rồi đấy, ngã rồi đấy? Anh như vậy tôi rất đau đầu nha..." Tây Mễ chống cùi chỏ trên thảm, hai tay bưng mặt, quan sát Ứng Khúc Hòa yên tĩnh ngủ say. Lông mi Ứng Khúc Hòa dày rậm vểnh lên, cô không nhịn được nhổ một cọng, lại nhổ một cọng lông mi của mình xuống so. Chiều dài của hai cọng lông mi không kém bao nhiêu, nhưng lông mi của người đàn ông đậm màu hơn, thô hơn, cứng hơn cọng của cô. Tây Mễ dùng một ngón tay chọt chọt sống mũi cao ngất của anh, xúc cảm rất tốt, tâm tư nghịch ngợm nổi lên, cô bóp mũi của anh lại để anh không thể hô hấp được. Người đàn ông trong cơn ngủ say hé miệng hít thở, để lộ ra hai hàm răng trắng tinh. Bình thường cảm thấy Ứng Khúc Hòa rất nghiêm túc, lúc này Tây Mễ cảm thấy anh như một con rối vải được làm một cách tinh tế, tùy do cô thao túng. Cô ngồi xếp bằng lại, dùng hai ngón tay đè hai khóe môi của anh, khẽ kéo ra một đường cong, cô thì thầm: "Đúng rồi, cười như vậy mới đẹp." Dường như Tây Mễ chưa từng thấy dáng vẻ khi cười của Ứng Khúc Hòa. Ứng Khúc Hòa lại ho một tiếng, Tây Mễ sợ tới mức vội vàng rút tay về. Cô cẩn thận nhìn chằm chằm anh một hồi, thấy anh không có dấu hiệu tỉnh dậy thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại vỗ vào trán anh một cái: "Đại lão gia anh đấy, say rượu rồi có thể đàng hoàng một chút không? Làm tôi sợ muốn chết à." Ứng Khúc Hòa ngủ mê man dường như có thể nghe thấy cô nói chuyện, lông mày nhíu chặt lại một chỗ. Tây Mễ thật sự không thích nhìn bộ dạng nhíu mày của anh, bèn dùng hai ngón tay kéo giãn lông mày của anh ra, vỗ vỗ gương mặt của anh: "Như vậy bình thản hơn nhiều, nhìu mày nhiều cẩn thận có nếp nhăn đấy." --- ------ ------ --- Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu sau đó Ứng Khúc Hòa tỉnh lại? Tây Mễ: "Sao có thể tỉnh lại!!" Ứng Khúc Hòa: "Tôi sẽ nằm im không nói gì cả.:)"