Trong ký ức của Vu Yên Nhi, khi còn bé cô và Kiến Nhất được hai mẹ tắm chung, cô đã nhìn thấy thứ được gọi là trái ớt nhỏ của Kiến Nhất, nó quả thật rất giống ớt nhưng không phải màu đỏ hay xanh lá mà cô thường thấy. Đến tận hiện tại Vu Yên Nhi vẫn còn nhớ mẹ Kiến còn dặn cô sau này lớn lên phải giúp Kiến Nhất bảo vệ "nó" thật tốt, tuyệt đối không được cho người khác chạm vào. Thời gian ở Úc, Vu Yên Nhi từng học qua tiết Giáo dục giới tính, những hình vẽ về giới tính vốn từ lâu không còn tồn tại trong trí nhớ của cô. Dù sao đâu phải Vu Yên Nhi chưa từng thấy qua, Kiến Nhất cứ nhất quyết không cho cô xem khiến máu tò mò trong người cô sắp trào ra ngoài. Mặc kệ sự phản đối từ chính chủ, Vu Yên Nhi vẫn nhào đến trước mặt Kiến Nhất, nụ cười tươi rói trên môi cô tắt lịm, ánh mắt nhìn chăm chăm vào "trái ớt khi xưa" không chớp. Mặt cô đỏ bừng bừng như trái cà chua chín mọng, biểu cảm vô cùng sốc. Mặt Kiến Nhất đơ ra, anh nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo, vừa định lên tiếng thì Vu Yên Nhi đã chạy ào ra ngoài đóng ầm cửa lại. Kiến Nhất khổ tâm không còn lời nào để miêu tả tâm trạng rối bời của anh lúc này. Khi Kiến Nhất ra khỏi phòng tắm, Vu Yên Nhi nằm ở trên giường trùm chăn kín mít, không để lộ bất cứ thứ gì, kể cả một sợi tóc cũng không. Anh bước vòng qua mép giường bên kia, chậm rãi kéo chăn thấp xuống, dưới lớp chăn Vu Yên Nhi tóc tai rũ rượi, khóc đến mặt mày ướt mem. Mắt Vu Yên Nhi nhắm chặt, khóc nấc không ngừng, nét sợ hãi hiện lên, e là sẽ ám ảnh vào tâm trí cô. Kiến Nhất ôn nhu tém những sợi tóc bết dính trên mặt Vu Yên Nhi ra sau, ngón tay cái vuốt nhẹ qua mắt cô, lau đi dòng nước nóng hổi đang tuôn ra. Anh ngay giây phút này khổ sở từ trong ra ngoài, đều tại cô nhất định đòi xem, xem rồi lại phản ứng như thế này thì bắt anh phải làm thế nào? "Anh đã nói là đừng, em lại không nghe" Vu Yên Nhi mở mắt, bộ dạng ấm ức khóc lớn tiếng hơn: "Em không biết... A... Nó đã lớn như vậy" Kiến Nhất khóc không được, cười cũng chẳng xong, cơ thể khi phát triển thay đổi là lẽ đương nhiên, anh không thể khống chế tự nhiên. Có điều Vu Yên Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn những thứ có hình dạng khác lạ chắc chắn khiến cô không thể chấp nhận ngay hiện thực, anh vuốt đầu cô nhẹ nhàng trấn an: "Được rồi, đừng khóc, em đừng nhớ tới nữa" Tiếng thút thít nhỏ dần, nước mắt cũng không còn chảy, Vu Yên Nhi nhìn anh, vẻ mặt lẫn giọng nói cực kỳ nghiêm túc: "Em muốn sờ" Hai mắt Kiến Nhất trợn tròn, bên tai ù ù, vội vã lắc đầu từ chối, dứt khoát nói: "Không được!" Vu Yên Nhi lập tức mếu máo, chân giãy đành đạch trên đệm với thái độ không cam tâm. "Nhi Nhi, đây không phải chuyện giỡn chơi" Kiến Nhất ra sức khuyên ngăn, còn nhỏ không biết gì không sao nhưng cả hai đã lớn, anh lại là thanh niên có phản ứng sinh lý như bao nhiêu người khác. Lời nói của Kiến Nhất giờ đây không còn lọt vào tai Vu Yên Nhi, cô lăn lộn trên giường ăn vạ. Kiến Nhất là của cô, những thứ trên người anh cũng là của cô, mẹ Kiến ngày trước cũng đã nói "trái ớt" của anh là của cô. Chuyện khác đều có thể, chuyện này tuyệt đối không được, Kiến Nhất hít thở bình tâm trở lại, mới lúc nãy Vu Yên Nhi còn sợ hãi, giờ lại muốn sờ vào. Thấy Vu Yên Nhi ăn vạ mãi không ngừng, Kiến Nhất không thể từ chối cũng không thể đồng ý, anh kéo giữ người cô yên lại, bình tĩnh truyền đạt suy nghĩ: "Nhi Nhi, anh không đùa đâu, đến khi chúng ta đủ mười tám tuổi, anh sẽ không ngăn cấm" Vu Yên Nhi bị sự nghiêm nghị của Kiến Nhất làm cho khuất phục nhưng vẻ mặt vẫn còn sự uất ức: "Chẳng phải anh từng nói bất kỳ thứ gì cũng là của em sao?" "Anh nhớ, nhưng đây là vấn đề nhạy cảm, cũng giống như em cũng có chổ riêng tư không muốn cho ai chạm vào, đúng không?" Kiến Nhất kiên nhẫn giải thích cho Vu Yên Nhi hiểu, trong lòng không ngừng phập phồng lo lắng. Biểu cảm Vu Yên Nhi cuối cùng cũng thông suốt tươi tỉnh trở lại, cô gật gù tán thành lời nói của Kiến Nhất, đưa ra lời thỏa thuận: "Vậy anh phải hứa đủ mười tám tuổi phải cho em sờ vào?" "Anh hứa" Kiến Nhất cười khổ, xem ra vẫn nên giáo dục giới tính cho Vu Yên Nhi lại từ đầu. Kiến Nhất chăm chú nhìn Vu Yên Nhi mi mắt lúc mở lúc khép hờ nằm yên trên giường, anh dịu dàng lần nữa mang những sợi tóc bám trên mặt và cổ cô tém về phía sau. Trông Vu Yên Nhi như có tâm sự, Kiến Nhất bất an lên tiếng hỏi: "Em sao vậy?" Vu Yên Nhi ngước mắt nhìn Kiến Nhất, trên mặt thoáng lên nét rối rắm, cẩn trọng hỏi anh: "Ông xã, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó sao? Bạn em bên Úc có người đã từng trải qua rồi" "Nhi Nhi, cho dù anh có nghĩ anh cũng sẽ không làm, đối với người con trai khác việc lên giường chứng minh tình cảm, anh thì không, bởi những gì anh làm là đang bảo vệ em. Anh là con trai sẽ không phải chịu thiệt thòi nhiều, nhỡ như vì một chút ham muốn lại dẫn đến trường hợp không tốt thì người bị ảnh hưởng nhiều nhất là em" Nghe những lời nói chân thành của Kiến Nhất, cảm xúc trong lòng Vu Yên Nhi dâng trào, mang bí mật kể cho anh biết. "Ông xã, thật ra cách đây khoảng một năm rưỡi, có người từng mỗi ngày đều nói với em những lời rất tình cảm nhưng em lại không có cảm giác, trong khi anh có nhiều sự nghiêm khắc em lại không thể thôi nghĩ về anh" Kiến Nhất biết Vu Yên Nhi đã cố ý nói tránh đến việc bị gạ tình, anh mỉm cười, trầm ổn cất lời: "Người khác có thể nói với em những lời hoa mỹ vì họ muốn chinh phục được em, anh sẽ không nói những lời đó bởi em vốn là vợ của anh rồi" Qua vài giây, Kiến Nhất nhìn thẳng vào mắt Vu Yên Nhi, thật lòng bày tỏ: "Anh cũng giống như em, anh muốn tất cả những gì của em thuộc về riêng anh, kể cả tâm trí lẫn thể xác, nhưng so với dục vọng ở độ tuổi tò mò này, anh muốn tình cảm của chúng ta luôn được giữ ở mức thuần khiết đáng nhớ nhất" Vu Yên Nhi mỉm cười hạnh phúc trong xúc động, cô vừa vươn tay Kiến Nhất đã cúi người ôm lấy cô. Trong không gian đầm ấm tĩnh lặng đó, Kiến Nhất khẽ thì thầm bên tai cô: "Nhi Nhi, tiên nữ thì phải giữ trái tim trong sáng, nhớ không?" Vu Yên Nhi lập tức bật cười vui vẻ, tay đang ôm Kiến Nhất siết chặt không muốn tách rời.