Em là ánh nắng đời anh

Chương 37 : Hiểu từng nấc

Từ thư viện về đến nhà đã thấy mẹ Kiến, Kiến Nhật Nguyệt và Thanh Mai ngồi ở phòng khách xem tivi. Vu Yên Nhi đi đến ngồi kế Kiến Nhật Nguyệt, buông lời trêu chọc: "Chị, ra ngoài đi, ở trong nhà ế đó" "Cái con bé này!" Kiến Nhật Nguyệt chậc lưỡi tức giận đánh vào bả vai Vu Yên Nhi vang cả tiếng bốp. "A!" Vu Yên Nhi hét lên một tiếng, giả vờ ôm vai nhăn nhó đau đớn: "Ông xã, chị ấy đánh em" Kiến Nhất đến ngồi xuống xoa xoa vai Vu Yên Nhi trước vẻ mặt phẫn nộ của Kiến Nhật Nguyệt. Người chị đáng thương nhìn hai đứa em thân mật liền gằng giọng đe dọa: "Đợi đi, không có Kiến Nhất ở nhà, chị xử mày đến không nhìn ra hình dạng" "Ông xã, chị ấy hăm dọa em kìa, em sợ quá" Vu Yên Nhi mếu máo ôm lấy Kiến Nhất vùi đầu vào ngực anh, giọng đầy sự thách thức Kiến Nhật Nguyệt. Đường đường là chị nhưng hết lần này đến lần khác bị châm chọc vẫn không cãi thắng, Kiến Nhật Nguyệt trừng mắt nhìn, vừa giơ tay lên định đánh cho Vu Yên Nhi thêm một cái hả dạ, nào ngờ ngay khi cô giơ tay lên thì Kiến Nhất cũng đưa tay ngăn lại. Mẹ Kiến ngồi cười thích thú, tuy từ lúc Vu Yên Nhi trở về thường xuyên cùng Kiến Nhật Nguyệt chọc tức nhau, nhưng nhờ vậy cả nhà liền trở nên náo nhiệt. Chả bù cho lúc trước mẹ Kiến phải luôn tự tạo niềm vui cho chính mình, nhất là khoảng thời gian Kiến Nhật Nguyệt học ở Mỹ, hai bố con Kiến Nhất ít nói đến mức trong nhà chỉ nghe mỗi tiếng mẹ Kiến. Buổi trưa ra ngoài ăn như đã hẹn trước, ở quầy gọi đồ ăn trong quán, Vu Yên Nhi, Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý trong lúc chọn món tụm lại một chổ bàn chuyện. Hải Lý thận trọng xoay đầu nhìn đảm bảo không có ai sau lưng mới thì thầm hỏi nhỏ Vu Yên Nhi: "Cậu thấy bình luận của Loser trong ảnh của Kiến Nhất chưa?" "Thấy rồi" Vu Yên Nhi thong thả gật đầu. "Cậu có biết là ai không?" Mạc Nhiên Nhiên hiếu kỳ hỏi. "Ngốc! Người nói chuyện kiểu đó chỉ có mỗi Lý Nhược mà thôi" Hải Lý thông thái nắm bắt hết mọi chuyện dù chỉ là người ngoài cuộc. Mạc Nhiên Nhiên quay đầu lén nhìn Lý Nhược đang ngồi cùng Kiến Nhất và Từ Tuấn Vỹ ở bàn, thương thay cho Lý Nhược: "Hẳn là Lý Nhược thích Kiến Nhất lắm, nhưng mà cứ nhắm mắt đâm đầu vào thật không phải chuyện hay" Vu Yên Nhi nhếch môi cười, dáng vẻ vô cùng điềm thản, ẩn ý nói: "Khả năng chịu đựng của cậu ta cao lắm" Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý nhìn nhau e dè, với tính tình nóng nãy như Vu Yên Nhi thì sớm muộn gì cũng có cuộc chiến nổ ra, đến lúc đó chỉ sợ Lý Nhược hối hận cũng đã muộn. Trở về bàn, Vu Yên Nhi thẳng thừng chen giữa Lý Nhược đang càng lúc càng nhích gần đến Kiến Nhất. Hải Lý nhanh mắt nhận ra, bóng gió nói: "Tối qua hai cậu nói chuyện trên mạng, sáng nay đứng đầu bảng tin diễn đàn trường mình rồi kìa" "Tối qua mỗi đứa một nơi hay sao cảm xúc dạt dào vậy?" Từ Tuấn Vỹ cười gian, kể từ lúc Vu Yên Nhi xuất hiện thì đời sống Kiến Nhất phong phú hơn hẳn. Vu Yên Nhi đắc ý nhìn Từ Tuấn Vỹ, nói một cách rõ ràng rành mạch: "Mình ở trên giường phòng Kiến Nhất, cậu nói thế nào?" Những biểu cảm kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn vào Vu Yên Nhi không chớp mắt, riêng Lý Nhược cầm cốc nước uống cạn một hơi. Hạ gục đối thủ bằng một câu nói, Vu Yên Nhi ngã lưng vào ghế, tay đặt lên bàn tay Kiến Nhất đang để trên đùi, tay anh nắm lại liền có thể bao bọc cả bàn tay cô. Vu Yên Nhi chăm chú nhìn vào tay đang lồng vào nhau, những việc cô từng ao ước qua màn hình máy tính đang dần trở thành hiện thực. Theo quy tắc được đặt ra Vu Yên Nhi không được uống nước ngọt, giờ lại thêm không được uống nước đá, biểu cảm cô vô tội nhìn Kiến Nhất đang đổi nước ấm, cô liền không vui làm nũng: "Ông xã, em muốn nước lạnh" "Không được, cổ em đang đau mà còn muốn nước lạnh" Cả người Vu Yên Nhi sững sờ, cô đưa tay chạm vào cổ mình, quả thật mấy ngày uống nước lạnh liên tục cổ cô có chút đau, nhưng chuyện này cô chưa từng nói cho anh nghe, cô nghi hoặc nhìn anh: "Ông xã, sao anh biết em đau cổ?" "Nhìn cách em nuốt nước bọt" Tiếng Từ Tuấn Vỹ ho sặc sụa một tràng dài, ho xong mặt tái đi, anh thở hồng hộc khó tin: "Chuyện đó mà mày cũng để ý nữa?" "Kỳ lạ lắm à?" Kiến Nhất bình thản hỏi, ngay chính bản thân anh cũng không hề biết thói quen quan sát Vu Yên Nhi kỹ lưỡng hình thành và trở thành điều hiển nhiên từ khi nào. Từ Tuấn Vỹ quay qua nhìn Mạc Nhiên Nhiên, cả hai đều chung một ý nghĩ không ngờ có một ngày Kiến Nhất luôn mang dáng vẻ thanh cao trở nên thế này. Lý Nhược lấy hơi lên, trong lòng khó chịu vô cùng, mỗi một lần cô ta quyết tâm giành lấy Kiến Nhất, không phải Vu Yên Nhi thì chính Kiến Nhất làm cô ta nhục chí. Một người con trai đứng trên đỉnh cao, được vô số người ngưỡng mộ, giờ đây vì một Vu Yên Nhi mà Kiến Nhất sẵn sàng hạ mình, để tâm từng thứ nhỏ nhặt nhất về một cô gái vốn không hề xứng với anh. Ngay chính bố mẹ đẻ cũng chưa từng quan tâm Vu Yên Nhi nhiều như anh, cô mỉm cười, từ ánh mắt đến nét mặt đều hiện rõ sự hạnh phúc. Không chỉ là thanh xuân mà cả kiếp này của cô thật may mắn vì gặp được anh. Ra về sau khi xong bữa trưa, vừa đi đến cửa quán Lý Nhược bất ngờ khuỵu người bám lấy tay Kiến Nhất đang đi gần bên cạnh, anh cũng theo phản xạ mà đưa tay ra đỡ cô ta đứng lên, gương mặt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, thuận miệng hỏi: "Cậu không sao chứ?" "Không được, hình như chân mình bị trật rồi" Lý Nhược nhăn nhó lắc đầu khổ sở. Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý không hẹn cùng nhau nhìn Vu Yên Nhi, môi cô đang cong nhẹ, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Mang đôi giày ba phân lại có thể trẹo chân nặng như vậy quả là một diễn viên giỏi. "Ông xã" Vu Yên Nhi gỡ tay Lý Nhược đang nắm cánh tay Kiến Nhất ra, cô đỡ tay Lý Nhược, cong môi cười lạnh lẽo nói với cô ta: "Để tôi đỡ cậu" Trên mặt Lý Nhược thoáng lên bối rối, cô ta cười gượng gạo không có ý muốn để Vu Yên Nhi giúp đỡ: "Mình không đi được, cậu đỡ sẽ không nổi" "Không sao, còn có Hải Lý" Vu Yên Nhi luôn giữ nụ cười mỉm, ánh mắt mang theo sự chán ghét. Nghe Vu Yên Nhi nhắc, Hải Lý lập tức đến đỡ tay còn lại của Lý Nhược một cách vô cùng nhiệt tình: "Phải, còn mình mà, cậu đừng lo" Sắc mặt Lý Nhược tối lại, không thể từ chối đành phải để Vu Yên Nhi và Hải Lý đỡ. "Ông xã, Lý Nhược không đi bộ được, chúng ta gọi taxi đi" Vu Yên Nhi quay sang Kiến Nhất liền thay đổi thái độ, giọng nói trở nên ngọt ngào. Kiến Nhất gật đầu đồng ý bước ra sát vỉa hè đón taxi, Từ Tuấn Vỹ cũng đi sau anh. Buổi trưa giờ nghỉ nên xe qua lại rất ít, chỉ có vài chiếc xe cá nhân chạy qua, muốn bắt xe cũng khó.