Em là ánh nắng đời anh
Chương 27 : Chân ái
Im lặng một lúc lâu, Từ Tuấn Vỹ không nhịn được nữa quay sang hỏi Mạc Nhiên Nhiên, biểu cảm anh không tốt: "Nhiên Nhiên, cậu có bị thương không?"
Mạc Nhiên Nhiên mệt mỏi lắc đầu: "Có Yên Nhi với Hải Lý bảo vệ, mình không sao"
"Chỉ có Yên Nhi bị thương nặng nhất thôi, một mình xử lý ba thằng con trai to cao" Hải Lý lo lắng đưa mắt nhìn Vu Yên Nhi đang ngồi trong lòng Kiến Nhất, cô mỉm cười tự hào: "Thật tốt vì có Yên Nhi"
"Phải, cậu ấy đã hết lần này đến lần khác bảo vệ mình mà để bản thân bị thương" Mạc Nhiên Nhiên không kiềm được nước mắt vì tội lỗi, quả thật không có Vu Yên Nhi, cô đã gặp nhiều rắc rối với Dư An Ny.
Từ Tuấn Vỹ đặt tay lên bàn tay Mạc Nhiên Nhiên an ủi, cất giọng nói trầm ổn khẳng định: "Từ giờ, mình sẽ bảo vệ cậu"
Hải Lý quay đầu sang bắt gặp Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên đang nhìn nhau không chớp mắt, cô khẽ thở dài tự thương cho số phận cẩu độc thân.
Lý Nhược đứng nhìn Kiến Nhất và Vu Yên Nhi rất lâu nhưng chẳng ai để ý đến, cô mất kiên nhẫn lần nữa lên tiếng thu hút sự chú ý: "Kiến Nhất, hay là đưa Yên Nhi đến phòng y tế xem thế nào, trông sắc mặt cậu ấy không tốt lắm"
"Không sao, đợi thêm một lúc nữa" Kiến Nhất ánh mắt không rời Vu Yên Nhi đang ngủ trong lòng anh, ngón tay cái vuốt trên gò má cô âu yếm.
Hải Lý thấy Lý Nhược có vẻ cố chấp muốn tách Kiến Nhất và Vu Yên Nhi ra, cô bóng gió nói: "Lý Nhược, Yên Nhi có Kiến Nhất chăm sóc nên cậu không cần lo, nói về chăm vợ không ai qua mặt Kiến Nhất được đâu"
"Phải đó, tình trạng Yên Nhi thế nào Kiến Nhất là người rõ nhất" Mạc Nhiên Nhiên cũng nhanh chóng nói thêm vào.
"Mình chỉ cảm thấy thân mật ở đây không hay lắm" Lý Nhược vì ghen tức mà lỡ lời nói thẳng, trước những ánh mắt nhìn dò xét kỳ hoặc, Lý Nhược lo ngại vội cứu chữa lại: "Ý mình là giáo viên nhìn thấy sẽ không hay"
Kiến Nhất nhìn Lý Nhược, cảm thấy cô ta rất kỳ lạ, bình thường chẳng quan tâm nhưng hôm nay lại nói ra những lời như vậy, huống chi trong nhà kho chỉ có sáu người chơi thân với nhau.
Tâm mi Vu Yên Nhi khẽ động, cô không hề ngủ, từ cuộc hội thoại của Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên đến lời Lý Nhược nói cô đều nghe thấy hết.
"Mình thấy bình thường mà, ai mà chẳng biết Kiến Nhất với Yên Nhi là vợ chồng chưa cưới. Lần trước Kiến Nhất cũng đã nói thẳng với thầy hiệu phó còn gì" Hải Lý ngoài mặt bình thản, bên trong bức xúc thay cho Vu Yên Nhi.
"Lý Nhược, sao đột nhiên cậu lại để ý đến chuyện này?" Mạc Nhiên Nhiên hỏi thẳng, đánh vào suy nghĩ của Lý Nhược.
"Cậu quản hai người bọn họ làm gì, giờ hai người họ có hôn nhau trước mặt toàn thể giáo viên cũng chẳng ai nói gì đâu" Từ Tuấn Vỹ lên tiếng, đứng về phe Kiến Nhất và Vu Yên Nhi dù bình thường rất chán ghét cảnh tình cảm của hai người họ, nhưng anh chỉ có thể thừa nhận sự thật.
Lý Nhược bị nói đến chột dạ liền bày ra vẻ mặt ngại ngùng hối hận: "Mình xin lỗi, mình chỉ vô tình nói vậy, tại trước giờ mình chưa từng chứng kiến ngoài đời"
Vu Yên Nhi nhếch nhẹ môi, chậm rãi mở mắt, dùng giọng điệu nhắc khéo nói với Lý Nhược: "Cậu thấy khó chịu như vậy, sau này đừng ở cùng một chổ với bọn tôi là được rồi"
Kiến Nhất không có ý phản bác ý Vu Yên Nhi, ánh mắt anh ôn nhu nhìn cô không rời. Người khác nghĩ thế nào anh không quan tâm, anh đưa Vu Yên Nhi về là để chăm sóc, không phải để người khác áp đặt anh phải đối xử hay làm thế nào với cô.
Nghe đến đừng ở chung chổ, Lý Nhược lo lắng ruột gan cồn cào, vội lên tiếng: "Mình xin lỗi, mình sẽ chú ý lời nói"
Vu Yên Nhi cười lạnh trong lòng, dù Lý Nhược có hoàn hảo đến đâu cô ta cũng chẳng có khả năng đấu với cô, bởi trong tim Kiến Nhất chỉ có duy nhất một vị trí hoàn toàn thuộc về cô.
Tạm thời bỏ qua chuyện Lý Nhược, Từ Tuấn Vỹ muốn cảm ơn Vu Yên Nhi vì đã bảo vệ Mạc Nhiên Nhiên thay anh, anh hạ mình tỏ ra biết ơn: "Yên Nhi, cậu đã giúp Nhiên Nhiên hai lần, cậu muốn tôi làm gì cho cậu?"
Vu Yên Nhi dựa đầu ở vai Kiến Nhất, hai chân đung đưa suy nghĩ, cô nhìn Từ Tuấn Vỹ với ánh mắt sắc bén: "Ngay cả cô gái bên cạnh cậu còn không bảo vệ tốt, cậu còn dám mở miệng ra nói?"
Bị Vu Yên Nhi chỉ trích, Từ Tuấn Vỹ không còn đường chối cãi, anh biện minh: "Tôi đâu phải lúc nào cũng có thể theo sát Nhiên Nhiên hai bốn trên hai bốn"
"Cậu dẹp mấy cô gái xung quanh cậu là đã bảo vệ được Nhiên Nhiên rồi"
Từ Tuấn Vỹ cười hắt ra, thách thức ngược lại: "Nói thì dễ, xung quanh Kiến Nhất cũng có hàng tá người, cậu chắc gì dẹp được hết"
Vu Yên Nhi ngước nhìn Kiến Nhất, anh vẫn dịu dàng nhìn cô, có một người chồng chưa cưới quá mức xuất sắc thỉnh thoảng cũng khiến cô rất khổ tâm. Vu Yên Nhi mỉm cười ẩn ý nhìn Từ Tuấn Vỹ, cố ý nói thật rõ ám chỉ Lý Nhược.
"Tôi không cần phí sức làm gì, sáu năm không ở cạnh nhau cũng đủ thấy rằng giữa chúng tôi... không ai có tư cách xen vào"
Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý đồng thanh "Ồ" lên thích thú. Từ Tuấn Vỹ thua tâm phục khẩu phục, anh phải thừa nhận từ lúc làm bạn với Kiến Nhất, Kiến Nhất chưa từng thân thiết với một bạn nữ nào, huống chi để cơ hội cho người khác phá hoại tình cảm với Vu Yên Nhi.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
101 chương
76 chương
20 chương
20 chương
331 chương