Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt
Chương 17 : Trước hủy đi cơ hội của cô ta
Edit by Sơ Nặc
_______________________________
Mục Vân Chu ánh mắt thanh lãnh, lúc trước tiểu tứ có đề cập qua, "Đời trước" Hạ Tư Vũ khi rời đi Viện phúc lợi dưỡng dục cô ta từ nhỏ, liền không quay lại dù chỉ một lần.
Hắn không thích người vô ơn không cảm ơn tấm lòng của người khác.
Tiếp theo hắn nói," Theo tôi được biết mấy năm nay suất nhận nuôi vẫn luôn cao, Hạ Tư Vũ thân thể khỏe mạnh, ngoan ngoãn hiểu chuyện, học tập lại giỏi, là một đứa bé lớn lên không tệ, người muốn nhận nuôi nhất định không phải ít, vì sao Hạ Tư Vũ vẫn luôn không được ai nhận nuôi? Cô bé cũng đã chín tuổi."
Viện trưởng gật đầu," Lúc trước người muốn nhận nuôi con bé quả thật không ít, nhưng con bé đều không chấp nhận, phương diện này chủ yếu vẫn là do con bé tự mình nguyện ý, con bé không chịu, chúng tôi cũng sẽ không cưỡng bách con bé chấp nhận, có lẽ là không có duyên phận."
Mục Vân Phong không nhịn được," Chó má duyên phận, bất quá là do những người trước đó so với Mục gia tiền không nhiều bằng, cô ta đương nhiên không muốn, tuổi còn nhỏ nhưng đôi mắt thật lanh lợi, có thể là thứ tốt mới là lạ! Lâm viện trưởng, bà đem tư liệu của loại người này đưa đến Mục gia, là có thù oán với Mục gia sao!?"
"Tiểu tứ!"
Thấy tam ca nhíu mày, Mục Vân Phong chỉ có thể lần nữa im miệng.
Viện trưởng cười cười, muốn giải thích, bỗng nhiên phát hiện không biết giải thích như thế nào.
Những người trước kia muốn nhận nuôi Tư Vũ, xác thật không phải người giàu có, điều kiện tốt nhất cũng chỉ là tư nhân mà thôi, cùng hào môn như Mục thị quả thật không thể so sánh.
Trước kia, đứa bé Tư Vũ đều cự tuyệt bị nhận nuôi, bà cho tới nay đều chỉ nghĩ là không có duyên phận, hơn nữa mỗi lần như vậy đứa bé kia đều nói luyến tiếc mẹ viện trưởng, không nghĩ rời đi, cũng không muốn rời đi, bà vừa cao hứng lại mềm lòng, cũng liền theo con bé.
Lần này đứa bé kia bị Mục gia lựa chọn, con bé rốt cuộc cũng gật đầu nói nguyện ý, đứa bé bản thân tự mình nuôi dưỡng có thể có một gia đình hạnh phúc, bà đương nhiên vì con bé mà cao hứng.
Nhưng hôm nay nghe tứ thiếu nói, viện trưởng lần đầu tiên sinh ra hoài nghi.
Đứa bé tuổi không lớn, thật sự có thể nghĩ nhiều như vậy sao?
"Vân Phong nghĩ sao nói vậy, viện trưởng đừng để ý nó, nó cũng không phải nhằm vào bà, đứa bé trước đó đã chuẩn bị, thật vất vả mới tới một lần, tôi cùng tiểu tứ quyết định đi dạo xung quanh." Mục Vân Chu lễ phép mà tạ lỗi.
Viện trưởng vội vàng gậy đầu," Vậy đi, tôi mang tam thiếu cùng tứ thiếu đi dạo xung quanh, lần đến đây cuối cùng của tam thiếu là bốn năm trước đi."
Mục Vân Chu gật gật đầu," Xác thật là bốn năm trước, viện trưởng trí nhớ không tồi, ngài vẫn là cùng bốn năm trước giống nhau, còn rất trẻ."
Viện trưởng đã đầu 50 được khen đến cười ha hả.
"Già rồi, một năm so với một năm càng già thêm, mấy năm nay nơi này của chúng tôi biến hóa rất lớn, rất nhiều phương tiện lại một lần nữa đổi mới, bọn nhỏ đều đặc biệt thích."
Mục Vân Chu một bên nghe viện trưởng giới thiệu, một bên đánh giá xung quanh, so với bốn năm trước quả thật biến hóa lớn.
Mọi người đi đi liền đến nơi của bọn nhỏ tụ tập.
Trong đó một bé gái nhỏ mặc váy công chúa màu hồng nhạt thu hút chú ý mọi người nhất.
Đứa bé ở Viện phúc lợi đa số đều là bị vứt bỏ, những đứa bé vô luận ít nhiều bên ngoài đều có một chút không "Hoàn mỹ", trong một đám trẻ không "Hoàn mỹ", xuất hiện một cô bé thân thể không khuyết tật mà diện mạo còn rất thanh tú đáng yêu, rất dễ thấy được.
Mục Vân Chu tự nhiên cũng chú ý tới.
"Hạ Tư Vũ!" Mục Vân Phong cắn răng, nhất thời không nhịn được mà đi lên phía trước hai bước.
Mục Vân Chu đè hắn lại, thấp giọng nói," Tiểu tứ, cô ta hiện tại mới chín tuổi, yêu cầu em bình tĩnh, hiện giờ cái gì cũng chưa phát sinh, cái gì cũng đều kịp thời thay đổi, những thứ trong đầu em có thể xem nó trở thành một giấc mơ, giấc mơ vĩnh viễn sẽ không trở thành sự thật."
Mục Vân Phong nắm tay.
Không! Không phải mơ! Hắn biết rõ kia không phải là mơ!
Mục Vân Chu nhìn về phía cô bé ánh mắt nóng bỏng, có lẽ là bị em trai ảnh hưởng, hắn theo bản năng đối cô ta không thích nổi.
Đã tự tin lại tự ti, nội tâm không cứng cỏi thường không khống chế được mâu thuẫn tính cách, người có được loại tính cách này đặc biệt ích kỉ.
"Cô ta xem Mục gia như bát cơm, như thang bắc lên trời, như vậy liền không cho cô ta có cơ hội qua cầu rút ván."
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
11 chương
121 chương
24 chương
81 chương
19 chương