Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt

Chương 18 : Tự hỏi nhân sinh

Edit: Sơ Thuần Beta: Sơ Nặc, Sơ Bạch __________________________ Mục Vân Phong chớp mắt một cái, sau đó cười. Đời trước Hạ Tư Vũ hưởng thụ vô số chỗ tốt từ thân phận tiểu thư Mục gia, từ sau khi cùng Mục gia cãi nhau liền trở mặt, luôn miệng nói không thèm bồi dưỡng của Mục gia, hối hận vì gặp người của Mục gia, vì vậy triệt để khiến cho cô ta bỏ mặc Mục gia! Hạ Tư Vũ trong miệng hai người, lúc này đang trông mong mà nhìn bọn họ. Cô ta biết rõ hai anh trai đặc biệt đẹp mắt này nhất định là tới đón cô ta, về sau bọn họ sẽ là anh trai của cô ta, chỉ có điều một anh trai trong đó bộ dáng giống như rất hung dữ. Hạ Tư Vũ có chút sợ hãi. Khi cô ta còn do dự có nên tiến đến chào hỏi hay không, mẹ viện trưởng lại để cô ta về phòng trước. Hạ Tư Vũ nghi hoặc, “Mẹ viện trưởng, đó là anh trai con, phải không, anh trai cũng đã tới đón con rồi, vì sao còn đưa con về phòng?” Viện trưởng sờ sờ đỉnh đầu cô ta, “Tư Vũ ngoan, về phòng trước, đợi chút nữa mẹ viện trưởng lại giải thích cho con.” Trong lòng viện trưởng rất sầu, nhìn bộ dáng tam thiếu là chuẩn bị một lần nữa chọn một đứa bé để nhận nuôi, Tư Vũ nếu tiếp tục ở lại đây, đợi lát nữa sẽ thương tâm. Bà cho rằng đứa bé tuổi còn nhỏ, sẽ không hiểu nhiều như vậy, nhưng mà bà xem nhẹ trình độ trưởng thành sớm của bọn nhỏ. Có đứa bé tại chỗ liền đặt câu hỏi. “Mẹ viện trưởng, hai anh trai đẹp mắt này có phải không muốn nhận nuôi Tư Vũ hay không, vậy bọn họ nhận nuôi con được không, con sẽ rất nghe lời, quét nhà rửa bát giặt quần áo, con cái gì cũng sẽ làm, con muốn có ba mẹ.” “Con cũng muốn, con còn muốn anh trai.” “……” Một đám trẻ liền tranh cãi, Hạ Tư Vũ sửng sốt trong chốc lát, hốc mắt chậm rãi đỏ lên. “Các cậu thật quá đáng, anh trai là tới đón tớ, anh ấy là anh trai tớ, không phải của các cậu.” Cô bé Hạ Tư Vũ vốn đang chần chờ không chịu về phòng, nghe vậy liền nhất quyết không về, còn khóc hỏi anh trai khi nào sẽ đưa cô ta về nhà. Viện trưởng đau sọ não, đứa bé dù có ngoan đến đâu khi náo lên, cũng không dễ dàng dỗ dành, bà còn phải chú ý từng thời khắc, liền sợ cô bé đột nhiên phá phòng tuyến chạy tới trước mặt Tam thiếu, đến lúc đó thì không tốt. Phó viện trưởng cũng xấu hổ, “Kỳ thật bọn nhỏ ngày thường đều rất ngoan, những đứa bé này từ nhỏ không cha không mẹ, đều hy vọng chính mình có thể có nhà có cha mẹ.” “Có thể lý giải.” Mục Vân Chu xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên phát hiện trong góc có một đứa bé thập phần đặc biệt, ăn mặc một thân áo choàng nhỏ màu bạc thời xưa, an an tĩnh tĩnh mà ngồi trên ghế nhỏ xem phim hoạt hình, hai bàn tay nhỏ bé quy quy củ củ mà đặt ở đầu gối, eo đặc biệt thẳng tắp. Ầm ĩ bên này tựa hồ một chút cũng không khiến cho tiểu gia hỏa chú ý. “Đứa bé kia tên là gì?” Phó viện trưởng nhìn theo ánh mắt Mục Vân Chu, liền biết người hắn hỏi là ai. “Đứa bé kia tên Y Y, vừa mới tới không lâu, hình như thân thể không tốt lắm, sắc mặt thường xuyên trắng bệch, đến khi kiểm tra thì không phát hiện ra cái gì, đúng rồi, đứa bé kia không quá hòa hợp với tập thể, thích phát ngốc, một mình có thể ngây ngốc một ngày.” Mục Vân Phong nói thầm, không phải là trí lực có vấn đề chứ. Mục Vân Chu chậm rãi đến gần cô bé tên Y Y kia. Nói là cô bé phát ngốc không bằng nói là như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, nhìn từ xa cũng đã thật xinh đẹp, lúc sau đến gần nhìn Mục Vân Chu liền phát hiện ra đứa bé càng đẹp mắt, ngũ quan tinh xảo không mất đáng yêu, làn da cùng thạch trái cây giống nhau óng ánh, làm cho người ta nhịn không được muốn chọc một cái. Đứa nhỏ này tựa hồ có một loại ma lực, có thể làm người ta nhịn không được từ đáy lòng sinh ra yêu thích. “Bạn nhỏ Y Y, em đang suy nghĩ cái gì vậy?” “Tự hỏi nhân sinh.” Y Y hoàn hồn, bị đánh gãy đi vào cõi thần tiên cũng không tức giận, đặc biệt nghiêm túc mà trả lời. Mục Vân Chu nhịn không được cười, nụ cười tuy quá mức thanh đạm, nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra tâm tình hắn không tồi. “Vậy em tự hỏi thế nào?” Y Y lắc đầu, “Tự hỏi nhân sinh thật sự quá hao phí thể lực, em đói bụng.”