Lúc này Phương Tử Ngôn đã có thể hiểu làm tình là cái gì, nhìn thấy hai người trong bếp đang giao hoan, liền giơ tay bịt mắt Phương Hân Ngữ lại.
" Anh, bọn họ đang làm cái gì thế?"
Bé Hân Ngữ tò mò thắc mắc hỏi, kết quả làm hai người ở trong bếp giật mình.
Người đàn ông lớn tiếng quát " Ai đứng ở đó?"
Cô bảo mẫu trẻ tuổi nói " Chắc là hai đứa nhóc xấu xa "
" Con của vị chủ nhân khu nhà cao cấp này sao"
Cô bảo mẫu trẻ ngạo mạn vuốt vuốt mái tóc " Hiện tại trong nhà này em làm chủ "
" Ha hả, vậy anh là tình nhân của em, đây chẳng phải cũng là chủ căn nhà này"
" Hừ, anh đừng đắc ý vội..."
Phương Tử Ngôn lôi kéo bé Hân Ngữ trở về phòng, nghiêm mặt hỏi bé " Cái bảo mẫu kia có cho em ăn cơm không?"
Bé Hân Ngữ cắn móng tay, ngây thơ lắc lắc đầu.
Sắc mặt Phương Tử Ngôn càng thêm ngưng trọng, trong con ngươi ẩn giấu tia lửa giận, từ trong lòng móc ra hộp bánh quy, xé mở đút vào miệng em gái.
Bé Hân Ngữ miệng đầy bánh quy, lời nói phát ra càng khó hiểu " Anh cái này từ chỗ nào mà có?"
" Vừa bước lên lầu thì thấy trên bàn có hộp bánh, tiện tay cầm theo cho em ăn "
Hai mắt Bé Hân Ngữ loé sáng nhìn Phương Tử Ngôn " Anh đối với em là tốt nhất"
Ở độ tuổi này các bé trai đều rất kiêu ngạo, Phương Tử Ngôn cũng không ngoại lệ, anh ghét bỏ xoa bóp hai má của Hân Ngữ nói " Anh cũng rất thích khi dễ em, ăn xong rồi cút nhanh lên giường ngủ "
Bé Hân Ngữ nghe lời ăn bánh xong, ngoan ngoãn bò lên giường, kéo chăn đắp lại. Giường của Phương Tử Ngôn là giường đôi, đặc biệt rộng lớn, nên anh cố gắng cách Hân Ngữ một khoảng rất xa.
Nhưng nằm một hồi lại cảm thấy thân thể ấm áp nhỏ bé nhích dần tới, Phương Tử Ngôn cảnh giác nói
" Em lăn sang đây làm gì?"
" Anh, em muốn hỏi một vấn đề, dì cùng chú dính mông vào nhau làm cái gì?"
Bé Hân Ngữ nhỏ tuổi ngây thơ, lời nói làm anh trai lúng túng không thôi
Phương Tử Ngôn im lặng một hồi lâu, rồi lên tiếng
" Hai người đó làm chuyện ân ái, trưởng thành mới được làm "
" Em cùng anh khi trưởng thành có thể làm sao?"
Phương Tử Ngôn cả kinh, nổi giận nói " Không thể, ngủ đi! "
Bé Hân Ngữ không nói thêm gì, chỉ chốc lát liền ngủ say, đêm khuya tịch mịch chỉ mình Phương Tử Ngôn thao thức, trong đầu cậu không ngừng hiện lên quan cảnh ở phòng bếp, lông tơ xanh đen, xuyên qua khe thịt đỏ hồng, cặp mông tuyết trắng, còn những âm thanh va chạm, tiếng rên rĩ. Mà bé Hân Ngữ vẫn đang kề sát anh trai thương yêu nhất say giấc nồng, không biết bản thân rơi vào cặp mắt nóng rực của anh trai, thân thể bé mềm mại nhỏ nhắn dụ dỗ Phương Tử Ngôn muốn đưa tay vuốt ve, cậu nghĩ tới dáng vẻ hồn nhiên lúc em gái ăn bánh, lè lưỡi liếm vòng quanh đôi môi.
Cậu cảm thấy dưới thân có cái gì đó cứng rắn phồng lớn lên, một cổ nóng rực chạy khắp toàn thân thiêu đốt mọi suy nghĩ của cậu, cuối cùng cậu phải áp chế xung động, cắn răng xiết chăn thật chặt kéo lý trí quay trở về, ép mình tiến vào giấc ngủ.
Nhưng giấc mộng của cậu đâu còn thuần khiết hoàn mỹ nữa...
Ngày hôm sau Phương Tử Ngôn tỉnh lại, mặt đỏ như tôm luộc, đứng dậy tay để dưới đệm giường.
" Anh hai buổi sáng tốt lành!"
Bé Hân Ngữ duỗi người, yết ớt nói, tay bé đột nhiên chạm đến lớp đệm, kinh hách ngồi dậy.
" Em đái dầm " Phương Tử Ngôn trừng mắt nhìn em gái, ngôn ngữ có một tia tức giận nói.
" Không có, em không có..." Bé Hân Ngữ khoát tay, vô lực giải thích.
" Vậy thì sao đệm ướt, trời sáng rồi, trở về phòng của em đi "
Phương Tử Ngôn mở cửa phòng, đem bé đẩy ra ngoài, gõ lên chiếc mũi nhỏ khả ái của em gái, cảnh cáo nói " Sau này đừng ngủ với anh, vua đái dầm "
Cửa đóng lại xong, bên ngoài truyền đến tiếng oa oa khóc lớn, Phương Tử Ngôn nghe đến khó chịu cả người, vừa muốn mở cửa ra an ủi em gái, bé Hân Ngữ đã lau nước mắt trở về phòng mình.
Phương Tử Ngôn thở dài, nhìn vết tích ướt nhẹp trên giường, trong lòng ảo não không thôi, tại sao làm ra cái loại mộng tinh này, đối tượng còn là em gái của mình.
Cái giường này nhìn đã không còn đơn thuần, vết tích đó không phải chỉ giặt đi là có thể sạch được ...
Truyện khác cùng thể loại
154 chương
252 chương
28 chương
63 chương