Em Gái, Anh Yêu Em
Chương 36
Edit: Thố Lạt
Beta: hoa hồng
“Nghiêm tiên sinh, hi vọng chúng ta còn cơ hội hợp tác.”
Trong sân bay, Doãn Trạm mặc một chiếc áo khoác đen, dáng người thon dài thẳng tắp, tóc chải gọn sau gáy, để lộ cái trán cao, nhìn rất sáng sủa đẹp trai. Đối diện anh là một chàng trai cũng xuất sắc không kém, để tóc ngắn, ngũ quan góc cạnh, cảm giác có chút như con lai, anh khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc bén, không nói cười tùy tiện, nghiêm túc lại có khí chất.
“Đương nhiên rồi.” Giọng nói của chàng trai trầm thấp hơn Doãn Trạm, “Tôi rất mong được hợp tác cùng Doãn Thị.”
“Có cơ hội, chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm, chắc là Nghiêm tiên sinh sẽ ở lại thành phố H một thời gian đúng không.”
Chàng trai khẽ gật đầu, “Tôi sẽ không về Ý trong thời gian tới.”
...
“Anh--”
Hai người bắt tay chuẩn bị tạm biệt, Doãn Trạm lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh lập tức nở nụ cười, vừa quay đầu, đã thấy ngay bóng dáng của Doãn Mạt.
Doãn Mạt nhanh chóng chạy đến gần, ôm chặt cánh tay anh không buông, “Cuối cùng anh cũng trở lại, nhớ chết em rồi.”
Doãn Trạm yêu chiều xoa đầu cô, cười tạ lỗi với chàng trai, “Ngại quá, đây là bạn gái tôi -- Doãn Mạt.”
Chàng trai nhìn Doãn Mạt vài lần, sau đó vuốt cằm, “Xin chào.” Lời chào hỏi này rất ngắn gọn rành mạch.
Doãn Mạt lập tức nới lỏng tay, đứng thẳng người, bối rối trả lời: “Xin chào”.
--
“Anh, người khi nãy là ai vậy? Nhìn có vẻ rất nghiêm túc.” Ngồi trên xe, Doãn Mạt tò mò hỏi.
Doãn Trạm cười, “Anh ấy tên là Nghiêm Túc.”
“Hả? Tên này thật sự xứng với anh ấy.”
“Anh ấy là con lai, tên tiếng Trung là Nghiêm Túc, bọn anh có hợp tác vài lần, anh ấy là một người quản lý xí nghiệp ưu tú, anh rất xem trọng anh ấy.”
“Biết ngay là nhân vật lợi hại mà.”
Doãn Trạm ghé vào tai Doãn Mạt, thấp giọng nói: “Bảo bối, không được khen người đàn ông khác.”
Doãn Mạt bất đắc dĩ nhìn anh, “Em nói vậy cũng tính là khen à? Là ăn ngay nói thật chứ.”
...
Hai người trở về nhà, trong nhà không có ai, Doãn Trạm cởi áo khoác, hỏi: “Ba mẹ đâu?”
“Bọn họ đi tham gia một buổi gặp mặt, nói là chiều sẽ về.” Doãn Mạt rót một ly nước ấm cho anh, hỏi: “Muốn về phòng nghỉ một chút không?”
Doãn Trạm một hơi uống hết nước, sau đó chăm chú nhìn cô, sóng trong đáy mắt ngày càng thâm trầm, anh bế bổng cô lên, chạy nhanh lên lầu, “Đúng vậy, chúng ta cần ngủ một giấc đã.”
Doãn Mạt bỗng đỏ mặt, hai tay đập nhẹ vào anh, “Anh ngồi máy bay lâu như vậy không thấy mệt à?”
“Có một chút, nhưng làm một lần vẫn dư sức.”
Doãn Trạm ôm cô về phòng mình, không nhịn được cúi đầu hôn cô.
“Đóng cửa --”
“Lát đóng sau.” Doãn Trạm vội vã hôn cô, xa nhau gần một tháng, nỗi nhớ hừng hực như lửa lớn, vừa chạm lên đã khó lòng dập tắt, chỉ muốn đè cô dưới thân, cùng cô hợp lại thành một thật chặt.
...
Một lần, đương nhiên không thể thỏa mãn, sau khi đại chiến ba hiệp, hai người đều mệt mỏi thiếp đi, quên cả chuyện cửa đã đóng hay chưa.
“Em sẽ không bao giờ tham gia họp mặt kiểu này nữa, chơi bời gì chứ? Rõ ràng đã ngần này tuổi đầu, mà ai nấy đều trang điểm như quỷ, mấy bà già đó nghĩ mình đang tham gia vũ hội hóa trang à? Còn cả mấy lời họ nói nữa...” Giang Tình Liên vừa đi vào trong nhà, vừa lắc đầu than vãn.
Doãn Thiên Khánh cười an ủi bà xã, “Được rồi, không thích thì sau này đừng tham gia, dù sao cũng chả có ý nghĩa gì, cũng chỉ là đi khoe của thôi.”
Giang Tình Liên chun mũi gật đầu, tuy trong công việc bà có thể được mệnh danh là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng trước mặt chồng, mãi mãi là một cô gái nhỏ.
“Em mà còn nán lại, chỉ sợ sẽ làm ra chuyện đắc tội với người ta. Ấy? Mấy bảo bối đã về rồi à?”
Giang Tình Liên thấy hành lí và áo khoác của Doãn Trạm và Doãn Mạt trên ghế sa lon, lại không thấy bóng dáng họ đâu. “Bọn chúng đâu cả rồi?”
“Chắc là ở trong phòng?” Doãn Thiên Khánh vừa cởi cà vạt vừa nói. “Về phòng thay quần áo trước đã.”
Hai vợ chồng không nghĩ ngợi nhiều, đi lên lầu, kết quả là khi đi qua phòng của Doãn Trạm, bọn họ cùng dừng bước.
Lúc này, cửa phòng Doãn Trạm hơi mở, mặc dù không nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng quần áo nam nữ bị ném ở cửa vẫn khiến người ta phải chú ý.
Hai vợ chồng nhìn nhau, Giang Tình Liên khẽ đẩy cửa, cảnh tượng đập vào mắt càng khiến họ khiếp sợ.
Chỉ thấy đồ lót nam nữ ném loạn xạ lẫn vào chung một chỗ, cảnh tượng này còn gì là không đoán được nữa?
Doãn Thiên Khánh giật giật khóe miệng, “A Trạm đưa bạn gái về rồi à? Nhưng cũng không thể làm càn như vậy được.”
Giang Tình Liên không nghĩ giống chồng bà, bà sững sờ nhìn áo ngực dưới đất, đây không phải là cái bà mua cho con gái bảo bối sao? Nghĩ đến chuyện gì đó, bà đột nhiên ngẩng đầu nhìn hai người đang đắp chăn trên giường, vội đi tới, sau khi xốc chăn ra...
“Bà xã, em...” Doãn Thiên Khánh đang định cản lại, lại nhìn thấy gương mặt của cô gái dưới chăn, “Tiểu Mạt..?”
Tuy Doãn Trạm ngủ khá sâu, nhưng động tĩnh lúc này vẫn đánh thức người vốn ít ngủ như anh. Anh mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy mặt của Giang Tình Liên, hốt hoảng, anh tỉnh hẳn, cũng thu hình ảnh trước mặt vào mắt, lập tức hiểu ra tình huống hiện tại.
“Ba mẹ...”
Giang Tình Liên nhíu mày, còn sắc mặt Doãn Thiên Khánh từ xanh, rồi lại thành đen, ông tức giận, chỉ tay vào Doãn Trạm, giận đến không nói nên lời.
“Con... con...”
Doãn Trạm đã bình tĩnh lại từ trong hoảng hốt lúc đầu, anh lấy áo ngủ khoác lên người, sau đó nói khẽ: “Để Tiểu Mạt ngủ đi ạ, chúng ta ra ngoài nói chuyện, con sẽ nói rõ tất cả với ba mẹ.”
--
Ba người đến phòng sách, Giang Tình Yên im lặng ngồi trên sa lon, Doãn Thiên Khánh chắp tay đi đến bên cửa sổ, còn Doãn Trạm thì đứng ngay ngắn bên cạnh.
Anh mở miệng phá tan sự im lặng, “Bọn con đã qua lại một thời gian rồi, vốn định tìm cơ hội nói với ba mẹ, kết quả... lại bị bắt gặp trước.” Doãn Trạm dừng một lát, sau đó tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, “Chúng con thật lòng yêu nhau, xin ba mẹ thành toàn, con nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Mạt thật tốt.”
Doãn Thiên Khánh xoay người, nhìn thẳng vào Doãn Trạm, ánh mắt sắc bén, “Cậu có dám thề mình không có mục đích không? Doãn thị, tài sản, quyền thừa kế, đó không phải mục địch cậu tiếp cận con gái tôi sao?”
“À.” Doãn Trạm bỗng nở nụ cười, anh nhìn thẳng vào ánh mắt của Doãn Thiên Khánh, không hề né tránh, “Con luôn hiểu rõ, suy cho cùng con chỉ là người ngoài, hai người nói đối xử với con như con trai ruột, cũng chỉ vì thương hại con mà thôi.”
“Cậu...”
“Nhưng Tiểu Mạt không như vậy.” Anh chặn ngang lời Doãn Thiên Khánh định nói, “Chỉ có cô ấy, mới thật sự yêu con, cho con hơi ấm gia đình, cho con tình thân và tình yêu. Vậy nên, ai con cũng có thể lợi dụng, chỉ có cô ấy, con sẽ toàn tâm toàn ý trân trọng.”
“Cậu lấy gì để chứng minh?” Giang Tình Liên mở miệng, “Tôi không phản đối lời nói của cậu, để đứa con mình sinh ra được hạnh phúc, làm ba mẹ thật sự có thể buông bỏ tất cả.”
“Con sẽ rời khỏi Doãn thị.” Gương mặt anh vẫn như cũ không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ kiên định khác thường, “Con sẽ không lấy bất cứ thứ gì từ nhà họ Doãn, con sẽ dựa vào bản thân để Tiểu Mạt hạnh phúc, mong ba mẹ có thể cho con một cơ hội.”
“Được.” Giang Tình Liên đồng ý, thấy chồng còn muốn nói gì đó, bà khẽ lắc đầu với ông, Doãn Thiên Khánh bày vẻ mặt phức tạp nhìn Doãn Trạm, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Doãn Trạm vừa mở cửa, đã thấy Doãn Mạt đứng trước cửa, mặt dàn dụa nước mắt. Anh lập tức trở nên dịu dàng, vươn tay lau nước mắt của cô.
“Khóc gì chứ? Đâu phải chúng ta phải chia tay đâu.”
“Nhưng mà...” Doãn Mạt kéo tay anh, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cô biết một khi anh trai đã hạ quyết tâm, sẽ không dễ dàng thay đổi, hơn nữa cô cũng tin anh, nhưng trong lòng vẫn có chút đau, tuy hiểu cách làm của ba mẹ, nhưng vẫn giận cách làm của họ, rõ ràng anh luôn nỗ lực như vậy, vì sao phải nói khó nghe như vậy? Bọn họ chỉ yêu nhau thôi, không phải ba đã nói tin vào nhân phẩm của anh trai hay sao?
“Không sao đâu.” Doãn Trạm khẽ xoa đầu cô, “Chờ em tốt nghiệp rồi, chuẩn bị gả cho anh đi là vừa.”
Vì lời nói của anh, cuối cùng Doãn Mạt cũng nín khóc mỉm cười, gật đầu liên tục.
“Được!”
-- Sau khi tốt nghiệp, gả cho anh.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
26 chương
47 chương
16 chương
9 chương
90 chương
14 chương