Editor: Hàn Băng Tâm Beta: Minh Đã hai tuần rồi Doãn Mạt chưa về nhà, mỗi lần gọi điện cho bố mẹ đều nói trường học có việc, nhưng thật ra là ru rú ở trong ổ nhỏ với Doãn Trạm làm một chút vận động gì đó. Về nhà sẽ không được tự tại như vậy, ân ái cũng phải đề phòng không cho cha mẹ phát hiện. Lại một tuần lễ nữa, cuối cùng Doãn Mạt cũng nhớ đến tình mẹ, bảo Tiểu Từ đến đón cô về nhà sớm một chút. "Bảo bối, con cũng nhớ được phải về rối à?" Ánh mắt Giang Tình Liên ai oán nhìn con gái. Doãn Mạt "ha ha" cười gượng hai tiếng, ôm mẹ làm nũng, "Còn không phải do hoạt động ở trường học nhiều quá sao, hai ngày nghỉ vẫn còn bận rộn mà." "Aiz, gần đây các con người nào cũng đều bận bịu, chỉ có mẹ rảnh rỗi nhất thôi." "Rảnh rỗi không tốt sao? Được rồi, mẹ, sau này con sẽ về nhà với mẹ nhiều hơn được chưa?" "Được, chỉ sợ con không muốn trở lại thôi." Giang Tình Liên cười nói, lại cảm khái, "Về sau con lập gia đình thì phải làm sao đây? Lập gia đình sẽ bận chuyện nhà chồng, cũng không biết khi nào mới có thể về nhà một lần đấy......" "Mẹ, mẹ xem mẹ rảnh rỗi đến mức ngồi đoán mò linh tinh kìa." Doãn Mạt nhìn như tùy ý thật ra thì có ngụ ý mà nói: "Về sau con nhất định sẽ tìm một người chồng tốt, luôn luôn chăm sóc mẹ, yên tâm đi." —— Buổi tối, Doãn Mạt thoải mái tắm rửa sạch sẽ, vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm thì thấy Doãn Trạm đang ngồi trên giường mình. "Tới đây." Anh đưa tay về phía cô. Doãn Mạt ngoan ngoãn đi tới, bị Doãn Trạm kéo ngồi lên trên đùi anh. Anh ôm eo cô, cúi đầu dán lên môi cô liếm vài cái, sau đó cầm lấy khăn lông trong tay cô lau tóc cho cô. Doãn Mạt híp mắt lại, rất hưởng thụ bàn tay của anh xoa nắn trên đầu mình. "Định lúc nào thì nói thật với ba mẹ?" Doãn Mạt lập tức mở mắt, do dự một lúc nói: "Nếu không thì chờ qua một thời gian ngắn nữa?" Doãn Trạm nhìn cô một cái, không nói lời nào. Doãn Mạt lập tức ôm lấy eo anh, lấy lòng nói: "Anh, em khẩn trương mà." "Lần trước là người nào cầm chìa khóa xông vào phòng của anh, nghĩa vô phản cố (*) nói muốn nói cho ba mẹ nhỉ?" (*): làm việc nghĩa không được chùn bước Doãn Mạt chột dạ cười hai tiếng, dúi đầu vào trong lòng Doãn Trạm dụi dụi mấy cái, ăn vạ nói: "Ah? Là ai?" Doãn Trạm nhìn dáng vẻ kia của cô, trực tiếp đẩy ngã cô xuống giường, lại gần bên tai cô nói: "Nhanh như vậy đã quên  sao rồi?" Tay còn không ngừng vuốt ve qua lại dọc theo phần eo, nơi đó là điểm mẫn cảm của Doãn Mạt, vừa chạm vào là có thể làm cho cô nhột cười ha ha không ngừng. Doãn Mạt hết tránh sang bên trái lại né sang bên phải, nhưng vẫn trốn không thoát lòng bàn tay của Doãn Trạm, cô cầu xin tha: "Anh, được rồi, người nọ là em còn không được sao? Em sai rồi, qua một thời gian ngắn nữa chắc chắn sẽ nói cho ba mẹ, tha cho em đi......" Cuối cùng Doãn Trạm cũng bỏ qua cho cô, tay không hề quấy nhiễu eo cô nữa, mà là từ từ dời xuống, sau đó chui vào trong áo ngủ...... (......) Ở nhà, tất nhiên hai người sẽ không dám làm gì, sau khi hôn một trận, Doãn Trạm mới dừng lại. "Được rồi, anh trở về phòng, đi ngủ sớm một chút." Doãn Mạt đỏ mặt gật đầu một cái, lại hôn một cái lên mặt anh, "Ngủ ngon." "Ngủ ngon." Doãn Trạm nâng mặt cô, hôn trả lại một cái lên trán. Sáng ngày hôm sau, lúc Doãn Mạt thức dậy, Doãn Trạm đã đến công ty. Cô vừa xuống lầu, chỉ thấy cha vừa uống trà vừa nhìn tờ báo, không nhịn được oán trách thay Doãn Trạm: "Cha, cha có hai ngày nghỉ, tại sao anh lại không có?" "Anh con bây giờ quản lý công ty càng ngày càng lên tay, tuổi cha cũng lớn, tính từ từ giao công ty cho nó, về sau nó càng ngày càng bận, làm gì có thời gian nghỉ ngơi chứ?" Doãn Mạt ngồi xuống bên cạnh cha, dáng vẻ rầu rĩ không vui. Doãn Thiên Khánh nhìn con gái một cái, nói: "Thế nào? Đau lòng anh con? Nếu không thì cha sắp xếp một chức vụ trong công ty cho con, chia sẻ công việc với nó?" "Cha cũng không phải không biết, con đối với chuyện của công ty một chữ cũng không biết." Doãn Thiên Khánh cười lắc lắc đầu, "Thật may là có A Trạm, bằng không sự nghiệp cha gây dựng hơn nửa đời chỉ sợ bị hủy trong tay con?" "Cha ——" Doãn Mạt ra vẻ tức giận lắc lắc cánh tay cha, "Làm gì có ai nói con gái mình như vậy chứ?" Doãn Thiên Khánh vỗ vỗ tay con gái, vẻ mặt nghiêm túc, "Con gái à, ba ba đã thương lượng với A Trạm, nó là một người có ơn sẽ báo, cho dù cha với mẹ con có một ngày đi rồi, nó cũng sẽ chăm sóc con thật tốt, sẽ không độc chiếm sản nghiệp của nhà họ Doãn, cha biết con đã biết nó không phải anh ruột của con rồi, nhưng cha và mẹ con nhìn nó lớn lên, không khác gì ruột thịt, chúng ta đều tin tưởng nó, cho nên con gái à, tương lai không nên cảm thấy A Trạm đoạt đồ của con, không nên cảm thấy nó là người ngoài." "Cha, hai người yên tâm đi, con với anh tốt lắm." Thật ra thì Doãn Mạt rất tò mò, ba mẹ chưa từng nghĩ tới muốn tác hợp cho cô với anh trai thành một cặp hay sao? Như vậy chẳng phải chuyện gì cũng giải quyết xong sao? Vấn đề tài sản  thừa kế gì đó, đâu cần phải suy tính nhiều như vậy, tương lai bọn họ có đứa bé, chẳng phải vẫn là dòng máu nhà họ Doãn sao? —— Doãn Mạt đột nhiên có ý nghĩ, buổi trưa mang cơm cho Doãn Trạm, cũng không biết anh bận rộn như vậy có thể quên ăn cơm hay không. Cô bảo dì làm món Doãn Trạm thích ăn nhất, mang theo phần của hai người đến công ty. Doãn Mạt không thường đến công ty nhà mình, cũng không báo trước cho Doãn Trạm, cho nên bị ngăn lại ở cửa lớn. Tiểu thư trước sảnh nở nụ cười tiêu chuẩn làm lộ ra tám cái răng, lễ phép hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi ngài tìm ai?" Doãn Mạt cũng dằn lòng nói: "Tôi tìm Tổng giám đốc các người —— Doãn Trạm." "Xin hỏi có hẹn trước không?" "Không có, chẳng qua tôi là em gái anh ấy." Doãn Mạt ăn ngay nói thật, cảm thấy không cần thiết thừa nước đục thả câu, nhưng người đẹp trước mắt hiển nhiên không tin. Đầu tiên cô ấy che miệng cười cười, Doãn Mạt nhìn thấy rõ ràng vẻ không kiên nhẫn trong mắt cô ấy, sau đó nghe cô ấy nói: "Tiểu thư, nếu như ngài muốn gặp Tổng giám đốc xin hẹn trước, không nên nói đùa không có ý mới như vậy." "Tại sao cô lại cảm thấy tôi đang nói đùa?" Doãn Mạt chớp mắt to tò mò hỏi. "Bởi vì đã có nhiều người mến mộ Tổng giám đốc giống như ngài, giả vờ là em gái của Tổng giám đốc, chạy đến công ty, trước kia có một tiếp tân cũng vì để người đi vào, kết quả đã tạo thành rắc rối cho Tổng giám đốc mà bị sa thải, cho nên xin ngài không nên làm khó tôi." Doãn Mạt sau khi nghe rất là kinh ngạc, thì ra anh trai đào hoa như vậy nha, thế nhưng lại còn người vì gặp anh trai mà giả mạo cô?  "Cô làm vô cùng tốt." Doãn Mạt một bộ nghiêm trang nói với người đẹp, "Về sau lại gặp phải phụ nữ muốn gặp anh ấy, đừng cho qua như vậy." Doãn Mạt không để ý vẻ mặt khó hiểu của người đẹp, lấy điện thoại di động ra bấm số Doãn Trạm. "Anh, em đang ở sảnh chính của công ty này, làm ơn cho qua." Rất nhanh, người đẹp tiếp tân nhận được điện thoại của cấp trên, sắc mặt thay đổi, sau đó cúp điện thoại vẻ mặt sợ hãi, nói xin lỗi với Doãn Mạt, Doãn Mạt lại nói không sao, nói cô ấy làm đúng, cô ấy mới ngượng ngùng cười cười, sau đó tự mình đưa cô đến thang máy. Doãn Mạt ra khỏi thang máy, thì có thư ký chờ ở ngoài thang máy, thấy cô thì mỉm cười mời cô vào phòng làm việc của Tổng giám đốc. Lúc này Doãn Trạm vẫn còn đang bận rộn, trên bàn làm việc còn để vài phần tài liệu, Doãn Mạt đi vào, anh cũng không ngẩng đầu. "Em ngồi trước một lúc, anh làm xong ngay đây." "Không sao, anh từ từ là được rồi." Doãn Mạt thấy anh khổ cực như vậy cũng không đành lòng quấy rầy anh, yên lặng ngồi trên ghế sa lon đánh giá chung quanh. Khoảng chừng nửa giờ sau, cuối cùng Doãn Trạm cũng làm xong công việc trong tay, anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy bảo bối của anh đang nhìn anh chăm chú mắt cũng không nháy một cái. "Xong rồi?" Doãn Mạt cười hỏi. Doãn Trạm "ừ" một tiếng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đến bên cạnh cô ngồi xuống, sau đó ôm cô ngồi ở trên đùi mình, hôn dọc theo gương mặt cô. Doãn Mạt vuốt tóc của anh hỏi: "Mệt không?" Doãn Trạm kề đầu vào bên cổ cô, "Nhìn thấy em sẽ không mệt." Nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra mỏi mệt. Doãn Mạt thương tiếc hôn xuống đỉnh đầu anh, thay anh xoa bóp một lúc, sau đó đẩy anh một cái nói: "Trước tiên ăn cơm đã." Sau khi ăn xong, Doãn Mạt không vội vã trở về, Doãn Trạm cũng tùy cô. Uống ly cà phê mà thư ký bưng tới, Doãn Mạt ngồi trên ghế sa lon yên lặng đọc sách, cũng không cảm thấy nhàm chán. "Bảo bối, tới đây." Doãn Mạt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Doãn Trạm tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút tối sầm. Cô cho là anh mệt mỏi, để sách xuống, đi về phía anh, "Sao thế?" Kết quả cô vừa đến gần, một tay Doãn Trạm kéo cô vào trong lòng, để cô giạng chân trên đùi của mình. Tay của anh đặt tại eo cô, dán chặt thân thể cô với mình, môi không ngừng di chuyển ở gò má cần của cô.  Khuôn mặt Doãn Mạt lập tức đỏ bừng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, đây hoàn toàn là cung cấp tiện lợi cho Doãn Trạm, tay của anh rất thuận lợi duỗi vào bên trong theo làn váy...... Doãn Mạt lập tức đè cánh tay đang làm loạn của anh lại, xấu hổ nói: "Làm ơn, đây là phòng làm việc, anh đừng làm loạn." "Sẽ bị người nhìn thấy......" "Sẽ không, không có lệnh của anh, không ai dám xông vào." ...... Sau đó, Doãn Mạt không dám mạng dáng vẻ bị người ** đi ra ngoài, dứt khoát ngủ một giấc trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc. Lúc tỉnh dậy đã năm giờ, cô ghé đầu nhìn về phía Doãn Trạm, thấy anh vẫn còn bận, trong lòng có chút hả hê. Hừ, để xem sau này anh còn dám tuyên dâm lúc làm việc hay không! Không, sau này không nên tới công ty cùng anh!