Em cứ việc quẹt thẻ, kiếm tiền để anh lo
Chương 2 : cô vợ nhỏ bị gọi vào nhà họ đường
Sáng hôm sau, Lộ Vãng Ý liền tới trước cửa nhà hàng xóm đối diện, nhà họ Đường! Đứng tựa vào gốc mai già, đưa mắt nhìn xa xăm, dưới trời mùa đông tuyết phủ trắng xóa, cô trông mới lẻ loi thảm thương làm sao!
Cửa chính vừa hé ra, cụ ông nhà họ Đường đang chuẩn bị dắt chó ra ngoại dạo đang mở rộng cửa, cũng nhờ vậy mà thấy một thân ảnh nhỏ đứng một mình ngoài trời đông giá! Nếu không phải cha nghiêm khắc bắt ăn mặc kín đáo, hay ông cụ tinh mắt phát hiện thấy, có khi cô đứng đó cả nửa ngày cũng chẳng ai phát hiện ra! Bên này đường, ông cụ đang dắt con chó nhỏ đi đến!
Ngó kỹ cô bé đứng cạnh cửa nhà đối diện một hồi, ông cụ nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Lộ Vãng Ý!
Lúng túng ấp úng, Lộ Vãng Ý dấu mặt sau lớp khẩu trang và cái áo lông dày, cúi đầu chào ông cụ, "Ông nội Đường mạnh khỏe!"
"Ồ, hóa ra là Vãng Ý!" Ông cụ cười hiền, lúc này ngó cô kỹ hơn, chớp mắt, trên gương mặt già nua bày ra ý vui mừng, thấu hiểu, "Có phải con tới tìm Gia An không? Vậy mau vào nhà, anh con còn đang nghỉ ngơi trên lầu, nó tối qua chừng mười một, mười hai giờ đêm mới về tới, nói không chừng lúc này còn chưa dậy!" Ông cụ vừa nói vừa không quên dắt Lộ Vãng Ý tới phòng thằng cháu nội, với thằng cháu nội yêu quý xem ra lão chỉ có thể tự mình bức ép thế này may ra mới có cơ hội có được cháu dâu!
Ông cụ một tay lôi kéo Lộ Vãng Ý, tay còn lại dắt con chó, hai vị quản gia ngó thấy ông cụ lôi lôi kéo kéo chẳng ra bộ dạng chủ nhân cũng chỉ cười trừ như thể đó là chuyện thường ngày! Lộ Vãng Ý không dám phản kháng, chỉ có thể ông cụ vừa lôi kéo vừa ép buộc theo ông vào phòng!
Trong phòng có máy sưởi, ấm hơn hẳn, thoải mái ghê gớm, có thể thấy được nhà họ Đường cũng thật là biết hưởng thụ!
Lộ Vãng Ý dù có thân thiết, vẫn là lần đầu vào nhà họ Đường, ngày thường những lúc có bà Đường ở nhà, ông cụ muốn dẫn con chó cưng vào nhà cũng là chuyện không thể nha! Hôm nay nhờ dẫn cô vào mới có cơ hội, ông cụ mừng tới nỗi miệng cười không khép lại được, vừa dẫn đường cho Lộ Vãng Ý vừa cười nói, "Coi coi nào, Vãng Ý của chúng ta quả thực là đứa nhỏ ngoan khó có được nha, anh Gia An của con vừa trở về tối qua, sáng sớm nay con đã tới thăm rồi, thật sự là có lòng nha!"
Xấu hổ gượng gạo nhếch miệng cười, Lộ Vãng Ý đầu đầy hắc tuyến, ông ơi, nếu ông biết lần nào con tới tìm anh ấy cũng đều có mục đích tìm người đỡ đạn, chắc ông sẽ không nói con có tâm đâu! Nghĩ như vậy, Lộ Vãng Ý lần đầu tiên nảy sinh cảm giác áy náy, không được tự nhiên, hóa ra chính mình sao có thể có kiểu không hiểu chuyện thế này, bề ngoài thì lễ phép mà thực chất lại đang lợi dụng nhà người ta, làm như vậy phải chăng không đúng lắm? Quả nhiên, đạo lý gần mực thì đen, gần đèn thì rạng cũng có nguyên nhân!
Xấu hổ đỏ ửng cả vành tai, Lộ Vãng Ý ngó ông cụ bày ra bộ mặt cười cười ngượng ngùng! Nhìn thoáng qua thấy sao giống hệt Lộ Vãng Tây những lúc phạm lỗi thế!
Nghe ngoài cửa có tiếng động, bà cụ nhanh chóng ra coi, nhác thấy ông lão nhà mình dẫn theo bạn nhỏ Lộ Vãng Ý bước vào, vừa thấy cô bà mừng cười ra mặt, lão cụ thích cô thích ghê gớm! Liền lôi kéo Lộ Vãng Ý thẳng vào trong phòng khách, nhiệt tình của bà dành cho cô so với ông cụ chỉ có hơn chứ không có kém nha!
Lão gia tử vốn cũng định vào cùng, ngó lại thấy bà cụ liếc xéo ý đuổi khéo, ông đành biết ý ôm con chó cưng giả bộ vui vẻ cẩn thận bước lùi ra ngoài, rút lui có trật tự! Xem biểu hiện nghe lời của ông so với thằng cháu nội cũng không có gì sai biệt!
Nhìn ông lão nhà mình bày ra bộ mặt cười giả bộ ngây ngô, bà cụ dứt khoát phớt lờ, chỉ quay qua cười với Lộ Vãng Ý, "Vãng Ý lại đây, con ăn chưa? Bà nội vừa làm bánh rán hành, ngon lắm!"
"Cám ơn bà nội, dạ con ăn rồi." Lộ Vãng Ý cười dịu dàng, lễ phép đáp! Phải công nhận, cô rất lễ phép, hiểu chuyện, ở thành phố Bắc Kinh này, nếu cô tự nhận mình chỉ đứng hàng thứ hai, thì thật đúng là không ai còn dám tự xưng mình đứng thứ nhất!
Ở thành phố Bắc Kinh này, nhà họ Lộ nổi tiếng là dạy con tốt, biết cư xử đúng mực, tiếng dạ thưa kia của cô nghe thật êm tai!
Càng nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, bà cụ càng vừa lòng nở nụ cười, "Không ăn vậy thì uống chút canh điểm tâm đi, bà nội vừa nấu canh hạt ý dĩ, uống vào sáng mắt tốt lắm đó!" Nhìn vẻ mặt nhiệt tình của bà cụ , Lộ Vãng Ý khóe miệng run rẩy! Nghe câu này, cô nhớ lúc trước có lần anh cũng dùng cách này rủ cô lại chơi, nhưng khi ấy những lời từ miệng anh nói ra so với biểu hiện trên mặt của bà cụ lúc này có vẻ chút không giống lắm, cô lẩn thẩn nghĩ, không biết liệu có khi nào anh cũng sẽ nói với cô những lời ngọt ngào và lúc đó bày ra bộ mặt như bà cụ không!
Nghĩ tới Đường Gia An một năm 365 ngày đầu bày ra bộ mặt lạnh tanh, băng giá, lại nhìn bà cụ trước mặt luôn tươi cười vui vẻ như trẻ nhỏ, Lộ Vãng Ý trong lòng lén lút nghĩ sao lại có sự khác biệt nhiều như vậy, nếu Gia An cũng tười cười thế thì bộ dạng sẽ thế nào nhỉ! Nghĩ đến đó cô đột nhiên khắp người nổi da gà, quả thật, ai kia thích hợp nhất vẫn chỉ là bộ mặt lạnh lùng băng lãnh thôi!
Thấy bà cụ nhiệt tình mời, Lộ Vãng Ý cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể dịu dàng cười, "Vậy cám ơn bà nội!" Vừa dứt lời, không quên nói thêm một câu, "Bà nội cho con một chút lấy thảo thôi ạ."
"Bà nội biết!" Bà cụ cười, gọi vọng xuống bếp, tiếng gọi thoáng đã truyền vang khắp nhà họ Đường, Lộ Vãng Ý nghe thế, ngẩng đầu ngó lên trên lầu, cô có cảm giác bà cụ mà gọi thêm một hai tiếng nữa, khéo không cần cô phải đi lên đánh thức ai kia anh nhất định có thể tự mình đi xuống!
Thấy mình cũng chẳng có chuyện gì để tham gia, ông cụ vừa quay lại liền quay qua ôm con chó yêu chuẩn bị ra ngoài đi dạo! Vừa mở cửa thả chó ra, người chưa bước hẳn ra tới ngoài, ông cụ quay đầu lại mặt lộ ý cười vui vẻ nhìn Lộ Vãng Ý nói, "Hai đứa tụi con, cảm tình thật sự tốt nha!"
Nói rồi, ông cụ còn không quên quay qua ngó gốc mai trước cửa, cảm thán đọc hai câu thơ
Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì,
Tha tại tùng trung tiếu![1] lúc ngâm nga hai câu này, ông cụ còn dùng ánh mắt mơ màng để dò ý tứ Lộ Vãng Ý, dọa cô sợ đến run rẩy! Thiếu chút nữa không đỡ kịp cái chén nhỏ mà bà cụ đưa cho!
Cảm thán chán nản, Lộ Vãng Ý cúi đầu ngó tới ngó lui cái chén nhỏ, thấy nó thật quá tinh xảo, áng chừng đắt giá, nếu vỡ có khi đem cô bán đi chắc cũng không đền nổi? Huống hồ chi cô cũng chẳng đáng giá!
Cầm bát nhỏ trên tay, Lộ Vãng Ý quay qua cười với bà cụ, "Bà nội, bà cũng cưng chiều con quá! Chỗ này nhiều lắm, con sợ không uống hết được!"
"Uống không hết thì để Gia An uống phụ!" Lão cụ phất tay, vẻ mặt cười gian!
"Hả?" Lộ Vãng Ý nghe xong đảo mắt choáng váng, xấu hổ nhìn bà, "Chuyện này... không hay lắm!"
"Có gì không được!" Bà cụ trừng mắt, "Hai đứa bây nha! Không có chuyện gì chứ!"
Lộ Vãng Ý khóe miệng thoáng cứng đờ, đỉnh đầu nhất thời quạ đen bay vòng vòng, khóc không ra nước mắt ngó bà cụ, cô lúc này xấu hổ thật chỉ muốn chết phứt đi cho xong, như thế nào lại khiến hai ông bà hiểu lầm, đem gán ghép cô với vị Diêm Vương mặt lạnh kia, anh a, chính là có cho cô thêm tiền cũng không dám! Bà nội Đường ơi, hai đứa bọn con thật sự không có quan hệ gì nha, thật mà! Bà nhất định phải tin con, con và cháu trai bảo bối của bà hoàn toàn trong sáng minh bạch nha!
"Bà nội." Đường Gia An xuống lầu đúng lúc trông thấy mặt Lộ Vãng Ý đang cười so với khóc còn khó coi hơn, liếc mắt ngó qua thấy bà nội đang mủm mỉm cười.
Nghe tiếng động, Lộ Vãng Ý vội vã ngẩng đầu lên nhìn, Đường Gia An liền đứng lại đầu cầu thang, cúi đầu ngó cô, ánh mắt thản nhiên, tối đen không biểu hiện gì, như thể sóng yên biển lặng trước cơn giông bão, khiến cô biết rõ nếu anh đi xuống thì chuyện cô tới đây là tự tìm đường chết, nhưng trước mắt tạm tha để đó!
Loại cảm nhận này khiến cô bất giác hoảng hốt.
"Gia An dậy rồi?" Bà cụ ngẩng đầu ngó thằng cháu cưng, cười vui vẻ.
"Dạ." Đường Gia An gật đầu, lúc này mới chậm rãi bước xuống dưới, tuy đi chậm nhưng dáng đi vẫn thẳng tắp, anh lại càng nổi bật trong bộ vest đen, sinh ra một loại khi thế lạnh lùng xa cách.
Ngó thấy Đường Gia An như vậy, Lộ Vãng Ý càng không dám nhìn thẳng, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cái chén nhoe ngẩn ngơ.
Lại bàn ăn ngồi xuống ngay bên cạnh, Đường Gia An liếc mắt ngó cô, miệng khẽ nhếch lên cười, "Bà nội, bên trong bát của cô ấy có dấu vàng sao?"
"Hả?" Lộ Vãng Ý chớp mắt, ngạc nhiên, hiển nhiên là còn chưa kịp định thần.
Nhướn mắt nhìn cô, lấy tay chỉ vào cái bát cô đang cầm, Đường Gia An nhịn cười giải thích, "Nếu không thì sao em nhìn cắm mặt vào trong bát vậy?"
Lộ Vãng Ý mặt ửng hồng, xấu hổ buông bát xuống, cười ra nước mắt, mở miệng lắp bắp nói!"Em …em …" quen nhau dễ cũng đã tám năm, nhưng mỗi lần đối mặt với Đường Gia An, Lộ Vãng Ý đều sẽ như vậy lúng túng, lắp bắp không nói nên lời, xem ra cô phải đấu tranh tư tưởng dữ lắm trước khi tới! Cô là vậy, nói chuyện trên điện thoại thì mồm năm miệng mười, đến khi gặp mặt trực tiếp thì cạy răng cũng chẳng thốt nổi một từ!
[1] Đây là hai câu thơ trích trong bài “Bốc toán tử - Vịnh mai” của Mao Trạch Đông, được dịch ra thế này:
“Tưng bừng đợi khắp sơn khê
Hoa này trong đám hoa kia cùng cười” – (Xuân Thủy dịch)
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
9 chương
64 chương
196 chương
264 chương
25 chương