Em có rất nhiều tiền nha

Chương 42 : Em có rất nhiều tiền nha

Trên bàn ăn ngoài Quan Chi Nghi ra thì còn hai cô gái nữa. So với việc cô yên tĩnh ăn cơm, thì hai người kia nói rất nhiều cũng có thể tham gia vào vấn đề của đàn ông. Quan Chi Nghi đã hơi no tốc độ ăn cũng chậm lại, Tề Thừa Ân cũng chú ý đến, nghiêng đầu nói: “Chờ anh một lúc?” Quan Chi Nghi a một tiếng, thuận miệng nói: “Cứ từ từ em không vội.” “Ừ.” “Chi Nghi, em có chán thì qua bên kia mà chơi, hát hò gì đó cũng có thể.” Tống Lê nói với cô gái bên cạnh anh, “Cô đi chơi với em ấy” Cô gái này cũng rất nghe lời, nhiệt tình nói với Quan Chi Nghi: “em gái, chúng ta qua bên kia hát karaoke đi.” Quan Chi Nghi không biết nói chuyện với người lạ, hơn nữa còn là chị gái nhỏ nhiệt tình như vậy, cô sợ cô không chống đỡ được. Lúc cô không biết từ chối thế nào, cửa phòng bao bị mở ra. Mọi người đều nghe được tiếng vang, toàn bộ đều quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy từ cửa một cô gái mặc áo khoác trắng đi vào, mắt ngọc mày ngài, dáng người yểu điệu, chân mang đôi giày cao gót khoảng mười centimet, mắt nhìn thẳng tiến lên phía trước. Cô vừa đi vừa nghe điện thoại, vừa nói chuyện với người ở đầu bên kia một tay tùy tiện ném chiếc túi xách lên người Tống Lê. Sau đó vẫy vẫy tay với Tống Lê, ý bảo anh đứng lên. Tống Lê cầm lấy chiếc túi xách bị vị đại tiểu thư kia ném tới rất tự nhiên đứng lên nhường chỗ cho cô “Đại tiểu thư, sao cậu lại đến đây?.” “Được, tôi biết rồi lát nữa nói với cậu sau……” Cô gái này căn bản không th]èm để ý đến anh, sau khi ngồi xuống nhìn thấy Quan Chi Nghi cuối cùng "trong mắt cũng có người". “Tiểu Ngũ? Sao em lại ở đây?” Khi thấy Quan Hề đi vào, Quan Chi Nghi cũng bất ngờ, nhưng nghĩ lại Giang Tùy Châu ở đây, chị ấy tới cũng không lạ “Em đến ăn cơm.” Quan Hề tắt điện thoại, sau đó nhìn thoáng qua người bên cạnh Quan Chi Nghi: “Tề Thừa Ân?” Tề Thừa Ân gật đầu với cô, xem như chào hỏi. Quan Hề cười : “Chị biết ngay sao tự nhiên em ở đây được, thì ra là đi cùng vị này.” “Chị, chị đến ăn cơm à?” “Ăn cơm?” Quan Hề lắc lắc đầu, hất cằm về phía Giang Tùy Châu, tươi cười xán lạn nói “Chị tới bắt gian.” “……” Giang Tùy Châu bình tĩnh mà buông xuống chiếc đũa, đáy mắt hiện lên ý cười. Quan Hề tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ lại không thấy, trùng hợp không?.” Giang Tùy Châu nhìn cô một cái, hỏi: “Sao em biết anh ở đây?.” “Đẻ biết anh ở đâu cũng dễ thôi, tai mắt của em nhiều lắm.” Quan Hề nói xong trên môi cười đầy thiện ý nhìn cô gái bên cạnh Giang Tùy Châu hỏi “Đây là……” “Đây là bạn gái tớ!” Tống Lê lập tức nói “Lửa đạn của em đừng có khai bắn lung tung.” “Tớ chỉ hỏi một chút, cậu hoảng cái gì.” Quan Hề nhìn Tống Lê bằng ánh mắt ghét bỏ “Thật đúng là sợ khi tớ rảnh rỗi đến điều tra hộ khẩu à?” Tống Lê lộ ra biểu cảm nịnh nọt. Quan Hề cũng lười để ý đến anh, ngoắc ngoắc tay với Quan Chi Nghi “Tiểu Ngũ, đi, chúng ta quan bên kia tâm sự, không để ý tới những người này.” Quan Chi Nghi đang cảm thấy nhàm chán, Quan Hề tới thật đúng lúc. “Em qua bên kia ngồi.” Cô theo thói quen nói với Tề Thừa Ân một tiếng. Tề Thừa Ân gật đầu: “Đi đi.” Chờ Quan Hề và Quan Chi Nghi đi sang khu giải trí, Tống Lê mới nhẹ nhàng thở ra, “Cmn, tớ còn tưởng vị đại tiểu thư này muốn lật cả cái bàn lên.” Giang Tùy Châu buồn bã nói: “Ban đầu đúng là muốn đến lật bàn.” Anh còn chưa dứt lời, nhưng mọi người đều hiểu, chắc là nhìn thấy em gái nhà mình ở đây, thu liễm. Tống Lê: “Cậu đắc tội cậu ấy?” Giang Tùy Châu nghĩ nghĩ: “Chắc vậy?” Tống Lê cười mắng: “Mẹ nó, không nhớ nổi bản thân chọc cậu ấy cái gì à?.” Giang Tùy Châu không cho ý kiến. Tống Lê cảm khái: “Còn may hôm nay tiểu Ngũ ở đây, bằng không vị đại tiểu thư này lại dỗi hơn một tuần mất.” “Nhìn không ra em gái nhỏ có sức uy hiếp lớn vậy nha?” Cô gái theo Tống Lê đến cười nói. “Vậy cô không biết rồi mấy vị tiểu thư thiếu gia của Quan gia này ai ở bên ngoài mà không dỗi trời dỗi đất thật bá cmn đạo, nhưng đối với người nhà, đặc biệt là nhóc con này, nhưng mà cũng vì, tiểu Ngũ lớn lên đáng yêu, từ nhỏ đã làm cho người ta thích, ai mà chả thích, đúng không Thừa Ân?.” Tề Thừa Ân không nói chuyện, ánh mắt còn đặt trên người cô gái nhỏ phía xa xa kia. Lúc này không biết cô đang nói cái gì mà đôi mắt nhấp nháy linh động, tràn đầy vui mừng…… Đột nhiên, anh có chút hối hận khi để cô qua đó. “Thừa Ân?” “Hử?.” “Lúc trước tớ nghe nói tiêu Ngũ và em họ cậu yêu đương à? Như thế nào, nhà cậu muốn kết thông gia với Quan gia à." Tề Thừa Ân không trả lời, đôi mắt chứ chút men say như lớp sưng mù, làm người ta có chút thấy không rõ ý  gì trong mắt anh. Thật lâu sau, anh nói, “Là rất muốn.” Quan Chi Nghi và Quan Hề rất lâu chưa gặp, nhưng mà thường ngày hai người có liên lạc qua WeChat. Về những tin đồn về Quan Chi Nghi cô là người biết đầu tiên cũng là người biết rõ mọi việc. “Tiêu Nhiên lớn lên nhfin  không tồi, hai người không yêu nhau quả thực có chút đáng tiếc.” Nói chuyện nửa ngày, Quan Hề tổng kết lại nói. Quan Chi Nghi: “…… Nga.” “Nhưng chị thấy Tề Thừa Ân lớn lên không kém Tiêu Nhiên đâu, đúng rồi, lần trước chị có xem ảnh em họ của cậu ấy, chị bảo này sao ánh mắt em kém vậy, nhìn Tề Thừa Ân kia mà em có thể cùng em họ cậu ấy yêu đương?” Quan Chi Nghi lập tức duỗi tay bịt miệng cô ấy: “Chị nói bé thôi.” Quan Hề nhìn ánh mắt vội vàng của em gái mình, cầm tay cô bỏ ra: “Đừng cọ vào son môi của chị.” “……” “Chị chỉ nói sự thật.” Quan Hề cầm lấy vật có thể soi lên, thấy son môi không bị nhoen mới tiếp tục nói, “Em tiếp xúc với cậu ấy nhiều như vậy, không thích cậu ấy sao?” Khuôn mặt của Quan Chi Nghi lập tức khó coi, rầu rĩ nói: “Không thích.” Quan Hề hơi hơi nhướng mày: “Tốt nhất em nên nói thật với chị.” “Em nói thật!” “À được được chị tin.” “……” Quan Chi Nghi không nghĩ đến rằng ở ngay dưới mí mắt của Tề Thừa Ân nói vấn đề này, vội vàng đổi sang chuyện kháci. Hai người ở sô pha nói chuyện hơn nửa tiếng, Giang Tùy Châu đi qua: “Đithôi.” Quan Hề nhìn anh một cái, quay sang nói với Quan Chi Nghi: “Tiểu Ngũ, chị đi trước, mấy ngày nữa đến nhà tìm em sau.” “Vâng.” Quan Hề đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Tùy Châu: “Túi của em đâu?.” “Không phải vừa rồi em ném cho Tống Lê sao?.” “Em không nói cái đó, em nói cái mà anh đã dồng ý với em, nói là mua cho em ——” “Cái nào?” “Giang Tùy Châu! Quả nhiên anh quên rồi!” Một tiếng cười khẽ, sau đó nghe thấy giọng người đàn ông nói: “Được rồi, mua, ở nhà anh.” “Thật hay giả?” “Chúng ta về nhà là biết ngay.” …… Sau khi hai người rời khỏi phòng bao, cũng không thấy giọng nói nữa. Mọi người trong phòng bao đều giải tán, Quan Chi Nghi đứng dậy đi đến bàn ăn, mọi người kéo nhau đi ra cửa. “Tiểu Ngũ à, về sau thường xuyên tụ tập nha, lần tới gọi theo anh trai e nha.” Tống Lê ôm lấy bạn gái anh, say đến nỗi đứng không vững. Quan Chi Nghi gật gật đầu, tầm mắt hướng về phía trước tìm Tề Thừa Ân. Lúc này anh vẫn ngồi ở đó, nhưng anh hơi cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm. Quan Chi Nghi thấy mọi người đều đi rồi, nên đi đến bên cạnh anh, duỗi tay chạm chạm bờ vai của anh. “Chúng ta cũng đi thôi.” Tề Thừa Ân ừ một tiếng,duỗi tay cầm lấy cổ tay của cô. Quan Chi Nghi giật mình, “anh……” “Đỡ anh một lúc.” Trong phòng bao chỉ còn hai người họ, lúc anh ngẩng đầu, Quan Chi Nghi mới chú ý anh có chút men say. Anh uống nhiều sao?” Tề Thừa Ân vịn vào tay cô đứng lên: “Chắc vậy.” Cái gì mà chắc vậy, là chắc chắn. Quan Chi Nghi thấy anh đứng không vững, cô vội vàng đỡ lấy anh “Em còn cho rằng tửu lượng của anh rất tốt.” “Rượu này của Tống Lê có tác dụng chậm.” Tề Thừa Ân cười khẽ “Hơn nữa, tửu lượng của anh cũng không tốt lắm.” Lúc này anh còn nắm cổ tay cô, mà vừa rồi cô sợ anh ngã, một tay khác nắm lấy quần áo anh. Cho nên hai nguoif dựa rất gần, cô có thể cảm nhận được dộ ấm trên cơ thể anh. “Em thấy anh uống rất nhiều……” Lúc nói chuyện Quan Chi Nghi lùi một bước, tay cũng lỏng. Kết quả cô vừa mới buông ra anh đã đứng không vững nghiêng người đổ về phía cô. “Cẩn thận — —” cô sợ tới mức duỗi tay chống vào ngực anh, nhưng mà cô không thể đỡ nổi trọng lượng của anh, một lúc đã bị áp về sau. Cũng may phía sau chính là tường, cô dựa lưng vào tường, chóp mũi cọ vào cổ áo anh. Mùi hương nhà nhạt, trộn lẫn mùi rượu vang tinh khiết mà thơm, hun đến lòng người cũng có chút say. Quan Chi Nghi giật mình, tai đỏ ửng: “Anh, anh không sao chứ, bằng không em gọi chị với anh Tùy Châu quay lại, em đỡ không nổi anh ——” “Tiểu Ngũ.” “……Dạ?” “Có phải rất lâu rồi em chưa gọi anh hay không?.” Cánh tay của Tề Thừa Ân chống trên tường, hơi hơi cong eo, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô. Dựa vào quá gần, gần đến nỗi cô cảm thấy cử động là có thể chạm vào anh. “Cái, cái gì?” Quan Chi Nghi muốn động cũng không dám động. “Thích người khác rồi, có phải không cần anh nữa không?.” Quan Chi Nghi ngẩn ra: “Em không có.” “Phải không…… Vậy gọi cho anh nghe một chút.” Anh say…… Quan Chi Nghi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt anh dừng trên người cô, đáy mắt lạnh nhạt, nhưng biểu hiện lúc này của anh lại làm cho tim người ta đập nhanh, anh không biết rằng booh dạng bây giờ của anh có bao nhiêu mê người đâu. Quan Chi Nghi có chút buồn bực, cúi đầu không muốn nhìn anh nữa: “Gọi là cái gì ?.” “Gọi là cái gì cũng không biết sao.” Tề Thừa Ân nắm lấy cằm cô, khiến cho cô phải ngẩng đầu. Sắc mặt anh có chút kém, Quan Chi Nghi ngây người: “Anh uống say phát điên với em sao?.” “Gọi anh trai.” “……” “Nhanh lên.” “Em không muốn.” “Vậy em cũng đừng có nghĩ đến đi.” Quan Chi Nghi lập tức không biết nói gì, cô chưa thấy qua bộ dạng uống nhiều làm càn của Tề Thừa Ân, cho nên chưa bao giờ biết anh còn càn quấy đến mức này. “Anh……” Vừa muốn nói cái gì, cửa phòng bị người ta đẩy ra, là người phục vụ. Người ta cho rằng chắc kacsh đã đi hết cho nên tới dọn dẹp, ai biết vừa vào cửa nhìn thấy còn đôi nam nữ ở bên trong. Quan Chi Nghi quay đầu nhìn lại, tthấy người phục vụ hoảng sợ, rồi sau đó bày ra vẻ mặt ái muội mà đi ra ngoài. Quan Chi Nghi: “…………” “Còn không gọi, không muốn đi phải không?.” Tề Thừa Ân nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của cô, thấp giọng nói. Quan Chi Nghi không nghĩ lại bị người phục vụ nhìn thấy, nắm lấy vạt áo ở ngực anh nói: “Anh, anh trai anh trai, được rồi, anh đừng náo loạn……” Lúc này Tề Thừa Ân mới hài lòng, hơi hơi đứng dậy, thả cô ra. “Anh trai đi dường không được, em đỡ anh đi.” Quan Chi Nghi cmr thấy mình không nên lăn lộn với con ma men này, vì thếlúc anh duỗi tay đặt lên vai cô, cô cũng dứt khoát ôm eo anh: “Tự anh nhìn đường……” Tề Thừa Ân nhìn cô một cái, lúc cô không nhìn thấy cười một cái: “Ừ, được.” Lúc này rõ ràng nửa điểm say cũng không có.