Em có rất nhiều tiền nha

Chương 4 : Em có rất nhiều tiền nha

Edit : Ngư Mộng Đại Hải. Đúng là nhân vật lớn nha. Bằng không, sẽ không ngồi chờ lâu như vậy cũng không có món nào ngoài các món nguội. Nhưng Quan Chi Nghi cũng không quản được nhiều việc như vậy, cô theo ý của Lưu Vân, gật đầu với người ta, ngoan ngoãn chào hỏi một vòng, sau đó chỉ yên lặng ngồi nghe người ta nói chuyện. Lúc họ nói chuyện cô nghe được rằng nam chính của bộ phim 《 Vương Triều 》 này đã được chọn, nam chính là Lý Huyền nổi tiếng dựa vào kĩ năng diễn xuất, anh ta ở trong giới được xem như tiền bối, nhưng nói là tiền bối, Lý Huyền năm nay mới 30 tuổi, anh ta xuất đạo năm 17, 18 tuổi, trình độ tương đối giỏi. Ngoài Lý Huyền có kĩ thuật diễn cao siêu ra thì Tiêu Nhiên lưu lượng mới nổi lên hai năm nay cũng gia nhập đoàn phim 《 Vương Triều 》. Đội ngũ như thế, bộ này cũng coi như đã hot một nửa, vì thế tự nhiên có rất nhiều nghệ sĩ tranh nhau tham gia vào đoàn. "Nhìn dáng vẻ Trịnh Diệc Đồng hình như là muốn tranh vai Hoàng Hậu." Lưu Vân nói. Quan Chi Nghi gật đầu, ngẩng mặt lên nhìn cô ta. Bởi vì ≪ Vương Triều ≫ là bộ phim lấy nam làm chính, không có nữ chính, nhưng trong tiểu thuyết lại có ba nhân vật nữ xuất hiện tương đối nhiều. Một là Hoàng Hậu của nam chính, một là muội muội ruột của nam chính, còn lại là nữ quan. Trong ấn tượng của Quan Chi Nghi, trong tiểu thuyết tần suất Hoàng Hậu xuất hiện tương đối nhiều, hơn nữa đây là một nhân vật có khí thế đặc biệt. Khó trách Trịnh Diệc Đồng muốn. "Ý của chị là để em đi tranh cái vai muội muội của nam chính Chiêu Dương công chúa, em thấy sao." Lưu Vân nói. Quan Chi Nghi: "Đương nhiên là có thể." Lưu Vân giật mình nhìn cô một cái: " Chị cho rằng hiện tại em sẽ bài xích cái nhân vật theo hình tượng ngốc bạch ngọt." Bởi vì đang bị rất nhiều người nói rằng bán thảm theo hình tượng ngốc bạch ngọt. Quan Chi Nghi cười một chút: "Sẽ không, em rất thích nhân vật này." Chiêu Dương công chúa xác thật là đáng yêu nghịch ngợm, nhưng nếu xem qua tiểu thuyết người ta sẽ biết, Chiêu Dương cũng không phải chỉ là như vậy. "Cô cũng là người của Nghệ Tinh? Trước kia hình như chưa nhìn thấy cô bao giờ, người mới à?" Quan Chi Nghi đang định cầm ly nước lên thì đột nhiên có người hỏi. Quan Chi Nghi vội vàng đặt cái ly xuống, nhìn về phía bên cạnh Hoàng tổng Hoàng Chí An: "Tôi không phải người mới, chỉ là không thường đi diễn cho nên có khả năng Hoàng tổng không có ấn tượng." " Một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy thì nào sợ thiếu phim diễn, mới xuất đạo không lâu hả." Hoàng tổng mặt đầy ý cười nhìn cô. Quan Chi Nghi có chút lúng túng nói: "Kia kỳ thật cũng đã 4-5 năm." "Lâu như vậy?" Hoàng tổng nói, "Cô là ngôi sao nhí à." "Không không không, tôi bắt đầu đi diễn từ năm nhất đại học, hiện tại đã tốt nghiệp một năm chứ không phải ngôi sao nhí." Hoàng tổng vẻ mặt ngoài ý muốn, kín đáo mà vỗ vãi Quan Chi Nghi "Nhìn nhỏ như vậy, còn tưởng rằng chưa đến 18 ha ha ha." Quan Chi Nghi cười gượng, ngồi dịch sang bên phía Lưu Vân. Nhưng sau đó, Hoàng Chí An vẫn túm được cô, Quan Chi Nghi nghĩ bao giờ mới có thể kết thúc được câu chuyện thiếu dinh dưỡng này đây, phía sau vang lên âm thanh mở cửa. Tiếp theo, Quan Chi Nghi thấy Triệu Chí Huy đứng lên, đi đến phía cửa. Truyện được đăng tải duy nhất trên lustaveland.com, truyện do Ngư Mộng Đại Hải edit mong không copy. Rất ít thấyTriệu Chí Huy có bộ dáng ân cần như vậy, là vị nào tới vậy? Quan Chi Nghi quay đầu nhìn ra phía cửa, khi vừa nhìn thấy người ngoài đó, cô ngẩn cả người. Vào cửa là một người mặc chiếc áo khoác đen, thân thể đĩnh bạt, trên mặt mang ý cười khách sáo xa cách. Anh không tới một mình, phía sau còn có người, người đó giúp anh cầm áo khoác rồi lui ra ngoài. Cởi áo khoác ngoài bên trong là một thân tây trang xanh đen đậm, bên trong vẫn là áo sơ mi. Nhưng lần này khác với lần trước, lần này anh thắt cà vạt, cả người mang vê nghiêm nghị người sống chớ lại gần, nhìn cực kì có hương vị. Anh không chú ý tới cô, Triệu Chí Huy đi qua bắt tay anh, anh khẽ gật đầu, gương mặt tuấn lãng kia làm cho người ta cảm thấy thân thiết. Vài giây sau, ánh mắt của anh nhìn sang phía bên này, nháy mắt Quan Chi Nghi quay phắt đầu đi. Ánh mắt cô ghim chặt vào mặt bàn, đáy lòng chấn động, cô thế nào cũng không nghĩ rằng có thể đụng phải Tề Thừa Ân tại bữa tiệc. Hơn nữa nhìn bộ dáng của Triệu Chí Huy, hình như rất quen thuộc với anh. Anh tới làm gì? Quan Chi Nghi bình tĩnh lại, nhưng sau khi bình tĩnh lại cảm thấy có gì không đúng. Ở vị trí bây giờ của Tề Thừa Ân thì làm nhà đầu tư không có gì kì lạ. Mà cô là nghệ sĩ của Nghệ Tinh, xuất hiện ở đây càng không kì lạ. Chỉ cần hai người giả vờ không quen biết nhau là được. Nghĩ thế Quan Chi Nghi, vội vàng lấy di động ra nhắn tin cho anh, nhưng WeChat còn chưa kịp mở, đã bị Lưu Vân giữ lại. "Không được chơi di động! Chuyên tâm vào." Lưu Vân đè thấp giọng nói, "Vậy mà lại là Tề Thừa Ân, khó trách......" Quan Chi Nghi cúi đầu: "Chị Vân, chị quen à?" "Lần trước chị có nghe nói Tề thị có ý đầu tư vào giới giải trí, không nghĩ tới nhanh như vậy có thể thấy được Tề Thừa Ân, cậu ta mới từ nước ngoài trở về chắc em không biết thôu. Người này, ở trên thương trường thanh danh rất lớn, lợi hại thật sự. Cmn...... Cậu ta hôm nay xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là muốn đầu tư bộ phim《 Vương Triều 》 ?" Quan Chi Nghi không hay để ý những chuyện này, cho nên đâu biết những tin này, hơn nữa lần trước gặp mặt cũng không thấy Tề Thừa Ân nhắc đến. Lưu Vân: "Buông di động ra, đợi lát nữa có cơ hội em cũng nói mấy câu đi, lưu lại ấn tượng tốt là được." "...... Vâng." Tề Thừa Ân ngồi vào chỗ chủ trì trước sự chú ý của mọi người, lúc này, Triệu Chí Huy mới gọi người đem đồ ăn lên. "Thật ngại quá có chút việc bận, để các vị chờ lâu." Tề Thừa Ân mở miệng, thong thả ung dung. Anh thật sự đâu cảm thấy ngại, nhưng khi nghe giọng của anh con người ta cảm thấy rất thoải mái. Triệu Chí Huy lập tức nói: "Không sao hết, chúng tôi cũng vừa mới đến, chờ không lâu." Tề Thừa Ân cười cười: "Triệu tổng ngồi đi, đừng đứng." "À được." Triệu Chí Huy ngồi xuống, lập tức đẩy một người ra giới thiệu cho anh "Tề tổng, đây là nghệ sĩ của Nghệ Tinh chúng tôi tên là Trịnh Diệc Đồng." Truyện được đăng tải duy nhất trên lustaveland.com, truyện do Ngư Mộng Đại Hải edit mong không copy. Triệu Chí Huy cố ý cho Trịnh Diệc Đồng ngồi cạnh Tề Thừa Ân, Trịnh Diệc Đồng cũng đáp ứng, lúc trước vẫn luôn yên lặng không trao đổi với ai, sau khi Triệu Chí Huy giới thiệu xong, cô ta giơ tay lên cười xán lạn nói "Chào Tề tổng, tôi là Trịnh Diệc Đồng." Một câu nói một ánh mắt, so với lúc giới thiệu với người khác hoàn toàn không giống nhau. Xem như đã hiểu ra, đây là mục tiêu khiến cho cô ta đến vào tối nay. Nhưng Tề Thừa Ân cũng chỉ khẽ gật đầu, nói xin chào. Triệu Chí Huy cùng Trịnh Diệc Đồng nhìn nhau một giây trao đổi qua ánh mắt, tiếp theo mọi người tự giới thiệu. Một bàn đại khái có mười người, Triệu Chí Huy sớm muộn gì cũng phải giới thiệu về cô. Quan Chi Nghi hít sâu một hơi, giơ tay lên làm bộ gãi ngứa, cúi đầu xuống. Tề Thừa Ân cũng không lập tức chú ý đến Quan Chi Nghi, bởi vì mọi người đang giới thiệu anh phải làm theo lễ phép mà chú ý đến họ. Nhưng lúc còn hai, ba người nữa là tới Quan Chi Nghi, Tề Thừa Ân nhìn thoáng qua, ánh mắt đột nhiên dừng lại. Sau đó, ánh mắt anh cứ như vậy mà nhìn thẳng gương mặt quen thuộc kia. "......" Lúc ánh mắt anh đặt lên người cô, Quan Chi Nghi cảm thấy cả người căng cứng, khẩn trương quá đi, cô nhìn thẳng ang chớp chớp mắt. Nửa phần kinh ngạc nửa phần hoài nghi, nhưng trong chốc lát đã bị Tề Thừa Ân thu về, ngược lại chỉ còn một nụ cười như có như không. Quan Chi Nghi ho nhẹ, lắc đầu. Khóe miệng Tề Thừa Ân nở ra nụ cười nhẹ. "Tề tổng, cô ấy cũng thuộc quản lý của công ty chúng tôi, Quan Chi Nghi." Triệu Chí Huy chỉ giới thiệu đơn giản rồi chuyển ngay sang người khác. Tề Thừa Ân vẫn luôn không nói gì lúc này đột nhiên mở miệng nghiêng người về phía trước "Quan Chi Nghi." Triệu Chí Huy giật mình: "Hả? À, Quan Chi Nghi, diễn viên của công ty." Trịnh Diệc Đồng hơi nhíu mày. Mà Quan Chi Nghi treo lên môi nụ cười lấy lệ, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương muốn chết, gọi cô làm cái gì! Chẳng lẽ anh không hiểu ý của cô à! "Chà, khá tốt." Quan Chi Nghi còn chưa biết ứng phó với anh thế nào thì anh đã nhìn sang người bên cạnh cô: "Vị này chính là Hoàng tổng đi." "Ai ôi, xin chào Tề tổng." ...... Các ông chủ nhóm thương nghiệp đang nói chuyện phiếm. Quan Chi Nghi nhẹ nhàng thở ra, may mà anh không cố ý " quen " cô. Nhưng mà vừa rồi...... Là anh cố ý dọa cô à? ** Truyện được đăng tải duy nhất trên lustaveland.com, truyện do Ngư Mộng Đại Hải edit mong không copy. Kính rượu rồi uống, sau khi Tề Thừa Ân tới bữa tiệc mới chính thức bắt đầu. Không gian ăn uống linh đình, mọi người đều uống không ít. "Chi Nghi à, đến, tôi và cô uống một ly." Hoàng tổng đột nhiên chỉ tay về phía cô, Quan Chi Nghi vội vàng cầm chén lên cụng vào chén của ông ta "Hoàng tổng, tôi kính ông." "Đừng đừng đừng, đừng nói kính hay không kính rượu, chúng ta là đang uống rượu." Hoàng tổng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt bị rượu hun lên đỏ ửng. Quan Chi Nghi kéo kéo khóe miệng, uống hết rượu trong chén của mình. Tề Thừa Ân thường xuyên chú ý đến Quan Chi Nghi, nhưng anh biết cô gái nhỏ này không định nhận thân với anh ở đây, vì vậy cũng sẽ tùy cô. Nhưng khi nhìn cô uống hết ly rượu vang kia, anh nhíu mày lại. Mọi lần đều uống như vậy? Triệu Chí Huy nghiêng mặt vừa đúng lúc nhìn thấy Tề Thừa Ân chăm chú nhìn phía đối diện, ông ta nhìn theo ánh mắt của anh, cười khẽ nói: "Khẩu vị Hoàng tổng vẫn không thay đổi, luôn là kiểu thanh thuần đáng yêu. Hôm nay gọi Chi Nghi tới quả nhiên không sai." Triệu Chí Huy cũng uống nhiều, cho nên nói chuyện có vài phần tùy ý. Nhưng ông ta không nghĩ tới rằng, lời mình vừa nói ra khiến cho người bên cạnh sắc mặt trầm xuống một phần. Triệu Chí Huy sửng sốt một chút: "Tề tổng?" Hoàng Chí An phía đối diện đã uống nhiều, hứng thú đã men lên, tiện đà muốn chuốc rượu Quan Chi Nghi. Lúc nãy Quan Chi Nghi mới kính một ít rượu, mới vừa rồi lại bị Hoàng Chí An ép uống hai ly. Cô tự biết được tửu lượng của bản thân, nếu uống tiếp sẽ không chịu nổi. "Hoàng tổng, tôi mà uống nữa sẽ say, nếu không thì tôi lấy trà thay rượu kính ông được không ?." "Không được, cô không nể mặt tôi à, trà thì có gì để kính." "Nhưng mà......" "Tới tới tới, uống một ly, một ly cuối cùng." Lưu Vân nói đỡ cho cô: "Hoàng tổng a, Chi Nghi nhà chúng tôi tửu lượng thực sự tồi, như vậy đi, ly này tôi uống với ông." " Tôi không cần cô." Giọng Hoàng Chí An lập tức trầm xuống. Tiếng động bên này không lớn, nhưng đủ để mấy người phía bên kia nhìn qua. Các diễn viên còn lại không giúp được gì bày ra vẻ lạnh nhạt, nhóm tổng tài thì bày ra vẻ mặt xem trò vui. Lưu Vân cười xấu hổ. Cô không dám cho Quan Chi Nghi uống quá say, nhưng cũng không dám đắc tội Hoàng Chí An. Cô nhìn Quan Chi Nghi, do dự một lát, đành phải nháy mắt ý nói cô kính nốt ly cuối cùng, đem Hoàng Chí An ứng phó cho qua chuyện này đi. Quan Chi Nghi cũng bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, chậm rãi duỗi tay...... "Quan Chi Nghi." Đúng lúc này, thanh âm từ phía đối diện truyền đến. Phòng bao hơi yên tĩnh, vì thế mọi người đều nghe rõ lời này. Tất cả đều ngẩn người, lập tức đều hướng ánh mắt về phía người vừa nói. Tiếp theo, bọn họ thấy được vẻ mặt của Tề Thừa Ân giữa chân mày nhíu lại thành hình chữ xuyên, chậm rãi mở miệng nói: "Em lại đây."