Em có rất nhiều tiền nha

Chương 35 : Em có rất nhiều tiền nha

Một tuần  sau, 《Vương Triều》phát sóng.   Ngày công chiếu, trên mạng công chiếu một lèo tám tập, khán giả đều đổ xô tìm xem, gần một ngày phát sóng đã kiếm được 100 triệu view.   【 một lúc xem xong rồi tám tập, cmn cả một buổi tối của tôi!! Căn bản không dướt được!! 】   【 quá hay quá hay, fan nguyên tác rất vừa ý! 】   【 Nhiên ca của tôi quá đẹp trai ô ô ô ô 】   【 Kỹ thuật diễn xuất của Lý Huyền vẫn như vậy trước sau như một ~】   【 bây giờ tôi chỉ muốn nhanh đến cuối tuần 】   【 cái quái gì thế nhỉ, Quan Chi Nghi rất hợp với vai Chiêu Dương thật cmn đáng yêu 】   【 tôi xin được rút lại lời nói lúc trước ! Quan Chi Nghi chính là Chiêu Dương hàng thật giá thật!! Xem nàng ấy làm nũng với Thẩm Tư Bá tôi không thể ngừng cười 】   【 ha ha ha ha Quan Chi Nghi và Tiêu Nhiên mà còn đóng chung vậy tôi nguyện xem lại hàng trăm lần, quá ngọt ! 】   【 càng ngọt thì sau càng ngược ( than vãn đến từ fan nguyên tác ) 】   【 ngốc bạch ngọt 】   【 anti-fan cũng đừng có bôi đen, Chiêu Dương này diễn rất tốt, không ngốc không ngây, nhưng rất ngọt! 】   ……   Ban đầu 《 Vương Triều 》 cũng đã có một lượng fan nguyên tác rất lớn, hiện tại hơn nữa đoàn đã hot, quần áo hóa trang đạo cụ hoàn hảo, kịch bản cũng tôn trọng nguyên tác, không đến một tháng, 《Vương Triều》 danh tiếng cùng rating sẽ cùng nhau lên đỉnh.   Cùng lúc đó, Quan Chi Nghi và hội Tiêu Nhiên bắt đàu nhiều hoạt động tuyên truyền, chương trình giải trí, hoạt động thương nghiệp…… Suốt một tháng, bọn họ vội đến nỗi chân không chạm đất.   Ban đầu, Lưu Vân cảm thấy có khả năng Quan Chi Nghi sẽ mệt mỏi, sẽ trộm than mệt vài tiếng, nhưng ngoài ý muốn là một tháng này Quan Chi Nghi giống như được tiêm máu gà, không hề nghĩ đến nghỉ ngơi.   “Chi Nghi, chị đã chọn cho em hai kịch bản, nhưng thời gian quay của hai đoàn hình như trùng nhau, em xem một chút đi, thích cái nào?.” Trong phòng nghỉ, Lưu Vân cầm kịch bản đi đến.   Quan Chi Nghi vươn tay: “Hiện tại để em xem luôn đi.”   Lưu Vân nhìn thời gian, “Đợi lát nữa còn có lịch trình, bây giờ em nghỉ một chút đi, kịch bản xem sau cũng được.”   “Không có việc gì, đưa em xem đi.”   Lưu Vân nhíu mày, cũng không đem kịch bản qua, ngược lại đưa cho Mao Mao ở bên cạnh: “Chị bảo này, một tháng qua em cứ lạ lạ sao ấy.”   “Cái gì?”   Lưu Vân ngồi xuống trước mặt cô, kỳ lạnói: “Trước kia em đối với việc đóng phim cũng như công tác bên ngoài không quá thích thú, gần đây không như vậy, tích cực hơn, giống như sợ thừa thời gian rảnh. Em làm sao vậy, đột nhiên giác ngộ?”   Quan Chi Nghi giật mình, cười khổ: “Chị Vân, gần đây lịch trình đều là hoạt động cùng 《Vương Triều》 bộ phim này đánh dấu một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của em, em không tích cực sao được.”   Lưu Vân ngẫm lại cũng thấy không sai, nhưng mà cô vẫn cảm thấy Quan Chi Nghi có hơi lạ. Ví như hoạt động ở ngoài, cảm xúc của Quan Chi Nghi sẽ không có hứng thú nữa, cả người nhàn nhạt, không thích nói chuyện, như vậy so với Quan Chi Nghi mà cô biết không hề giống nhau.     “Nếu là bởi vì đột nhiên được quan tâm đến mà gây áp lực cho bản thân, thì cùng chị tâm sự đừng giữ trong lòng.”   Quan Chi Nghi cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt cười : “Em biết rồi.”   Sau khi hoạt động tuyên truyền xong, Quan Chi Nghi được nghỉ một tuần.   Quan Nguyên Bạch gọi điện hỏi cô có về nhà không, cô lấy cớ còn có lớp huấn luyện phải đi, lại nhốt mình trong chung cư một tuần.   Một tuần sau, cô bay đến Hoành Điếm, gia nhập đoàn phim mới. Sau đó hai tháng tiếp theo, cô không đi đến đâu, chỉ tập trung ở Hoành Điếm quay phim.   Mà hai tháng này, nhiệt của 《 Vương Triều 》 vẫn tăng không ngừng, đặc biệt là phim đang chiếu đến đoạn Thẩm Tư Bá chết, Chiêu Dương khóc rống đòi mở quan, trên mạng đều khen kỹ thuật diễn của Quan Chi Nghi.   Nhất thời, hình tượng chỉ biết diễn " ngốc bạch ngọt" của cô bị phá hủy.   Việc này đối với Quan Chi Nghi là chuyện tốt, cho đến nay cô vẫn muốn thay đổi cái nhìn của khán giả về bản thân, hiện tại rốt cuộc đã có thể chứng minh, cô rất vui vẻ. Chỉ là sau khi vui vẻ, ban đêm nằm mơ cô vẫn sẽ bị những gì nghe được tại cầu thang hôm đó làm cho tỉnh giấc.   Ba tháng trôi qua, rõ ràng cô đã bắt bản thân bận đến nỗi chân không chạm đất, bận đến nỗi không có thời gian để nghĩ về Tề Thừa Ân, nhưng trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, vẫn là sẽ xuất hiện hình bóng của anh.   Chính bản thân cô đã nỗ lực…… Nỗ lực khuyên bảo chính mình, không cần phải cưỡng cầu.   Cuộc sống không phải phim ảnh, sẽ không có nhiều khó khăn đến vậy.   Cô nghĩ, rồi bản thân sẽ tốt hơn thôi. Chỉ cần nhiều công việc như vậy, chỉ cần không chạm mặt anh, không cảm nhận được anh rất tốt, cô có thể chậm rãi quên ah.   Giống như lúc anh xuất ngoại lúc nhỏ, quên sạch sẽ..   **   Không lâu sau, suất diễn của cô tại Hoành Điếm đã đóng máy. Lưu Vân đã đặt một vé máy bay hai chiều, cho Quan Chi Nghi nghỉ một tháng.   Đã một thời gian dài cô không về nhà, lần này, cô cũng không nói cho, chỉ có Lưu Vân đưa cô về đến chung cư, thu dọn hành lý, để tài xế trong nhà đến đón.   Nhưng cô không nghĩ đến rằng cô và Hoa Hoằng Hi về Đế Đô cùng một ngày, lúc cô về đến nhà, anh nhắn tin cho cô, nói hôm nay anh ở khu biệt thự Hoàng Gia, muốn gặp cô.   Quan Chi Nghi đồng ý, sau khi ăn cơm xong, cầm điện thoại đi ra ngoài.   Hoa Hoằng Hi đã sớm chờ cô ở bên ngoài, cô mới ra cửa được vài bước, đã thấy anh điên cuồng chạy đến.   “Chi Nghi!!”   Quan Chi Nghi lập tức duỗi tay giữ lấy anh: “Sao anh đã về rồi, không phải nói muốn chơi chán mới về sao.”   Hoa Hoằng Hi bày ra vẻ mặt đau khổ: “Ông ngoại một hai phải bắt tôi về, hơn nữa không tiếc dùng chiêu ’ ông ốm mà không đến chính là đồ bất hiếu ’ loại việc này, không có biện pháp, tôi chỉ có thể quay về.”   Quan Chi Nghi: “A…… Vậy hôm nay tới tìm tôi có việc gì không?.”   Hoa Hoằng Hi thở dài, “Ông ngoại cảm thấy tôi phản bội cô, trong lòng vẫn luôn không vui, nói tôi phải đến xin lỗi cô. Lại nói tiếp…… Tôi không biết giải thích với họ thế nào, nên chỉ còn cách nghe ông đến xin lỗi cô với lại giải thích một chút.”   “Không cần.”   Hoa Hoằng Hi: “Hả…… A?”   Quan Chi Nghi cười : “Đều đã qua, cũng không cần giải thích gì cả.”   Hoa Hoằng Hi sửng sốt: “Lúc trước không phải cô rất muốn giải thích sao?.” Đúng là lúc trước cô muốn giải thích, bởi vì Tề Thừa Ân. Nhưng như bây giờ, hoàn toàn không quan trọng nữa, không cần phải giải thích, tự tìm phiền toái.   “Lâu như vậy rồi, mọi người cũng đã quên, không cần nhắc đến”   Hoa Hoằng Hi nhìn cô vài lần: “Không phải cô thích anh họ tôi sao, kia ——”   Quan Chi Nghi trừng anh một cái: " Cmn biến ngay đồ lắm mồm, tôi không có! Anh không được nói lung tung!”   Hoa Hoằng Hi cười xấu xa, ôm : “Phản ứng lớn như vậy, sao tôi có thể nghĩ là cô thích…… Ai, nhưng mà tôi thấy việc anh ấy thích cô không đáng tin cho lắm, anh tôi luôn coi cô như đứa trẻ mà chăm sóc đấy.”   “…… Anh nói ai là trẻ con?”   “Cô lớn lên giống trẻ con.”   “Hoa Hoằng Hi ——”   “Ai da, tôi sai rồi sai rồi sai rồi, cô đừng đánh!”   ……   Lúc Tề Thừa Ân từ giao lộ đi đến, xa xa thấy được hai bóng dáng đang trêu đùa.   Cô đã về, anh cũng đã biết, bởi vì muốn xem lịch trình của nghệ sĩ dưới tay không có việc gì khó.   Chỉ là việc làm anh ngoài ý muốn chính là, cô không nói cho anh. Anh biết ba tháng qua cô rất bận, nhưng không nghĩ tới cô bận đến nỗi không có thời gian nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời, thạm chí có trả lời tin nhắn cũng chỉ có mấy chữ ít ỏi.   Lưu Vân nói, gần đây cô ấy hot lên, khả năng áp lực rất lớn.   Tề Thừa Ân tin vào nguyên nhân này, bằng không, còn có thể có nguyên nhân gì khác……   “Tiểu Ngũ.”   Đang cùng Hoa Hoằng Hi đanh nhau đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.   Quan Chi Nghi cảm thấy bản thân đã dùng một khoảng thời gian để quên đi, nhưng vẫn là cô xem nhje loại tình cảm này. Thời gian cô quen biết anh là một nửa cuộc đời, chỉ cần dựa vào giọng nói của anh, cũng không chỉ mấy tháng là quên được.   Ngực nhảy dựng lên, Quan Chi Nghi mím môi, nhẹ hít một hơi mới chậm rãi quay đầu. Cô cười, làm cho bản thân bình thường lại: “Sao anh cũng đến đây?.”   Tề Thừa Ân tiến lên: “Tìm anh trai em có chút việc, em về bao giờ?.”   “Khoảng một tiếng trước.”   Tề Thừa Ân gật đầu, nhìn tay Hoa Hoằng Hi đang ôm bả vai Quan Chi Nghi, nhàn nhạt nói: “Hai người làm gì vậy?.”   Hoa Hoằng Hi nói: “Không có gì, ông ngoại bảo em đi xin lỗi Chi Nghi, nên em đến.”   Tề Thừa Ân nhíu mày: “Chú ở đây xin lỗi?”   Hoa Hoằng Hi cười hắc hắc: “Đương nhiên không phải, anh cũng biết, việc kia của em và Chi Nghi là giả, căn bản cũng không có gì phải xin lỗi.”   “Nga, việc kia, hai người định bao giờ nói rõ với mọi người.” Tề Thừa Ân hỏi.   “Chuyện này à, Chi NGhi bảo không cần phải giải thích” Hoa Hoằng Hi sợ bị người trong nhà mắng, chuyện đó với anh là chuyện không hề tốt.   Tề Thừa Ân sửng sốt một chút, đáy mắt có chút kinh ngạc: “Vì cái gì?”   Quan Chi Nghi, chỉ nói: “Không có gì, em chỉ nghĩ đây cũng không phải vấn đề quan trọng gì, không cần nhắc lại để cho mọi người khó chịu, không cần thiết.”   Tề Thừa Ân nhíu mày, trong lòng không tán thành ý kiến này. Cô và Hoa Hoằng Hi rõ ràng không có quan hệ, sao lại không cần giải thích.   Tề Thừa Ân: “Tiểu ——”   “Không có việc gì thì em về nhà trước đây, hai người có muốn vào ngồi không?”   Hoa Hoằng Hi vội vàng xua tay: “Tôi không đi, anh cô thấy tôi lại khó chịu.”   Quan Chi Nghi ngẫm lại thấy có chút hợp lý: “Vậy amh đi trước đi, bên ông nội Tề tôi sẽ nói giúp anh.”   “Cmn! Cô cũng thật tốt, moa moa ta!” Hoa Hoằng Hi vừa nói vừa cầm tay cô, chuẩn bị hôm theo nghi lễ nước ngoài thì bị Tề Thừa Ân ngăn lại.   “Ngô……”   “Cút về.” Tề Thừa Ân rút tay về, ghét bỏ mà lau vào người anh.   Hoa Hoằng Hi chớp đôi mắt, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh mình mà nói: “Nga được, em về trước đây.”   Hoa Hoằng chạy về, vì thế cửa cũng còn lại hai người bọn họ.   Tề Thừa Ân nhìn Quan Chi Nghi, vừa định mở miệng nói gì đó, chỉ thấy cô gái nhỏ trước mặt đã xoay người đi vào trong: “Anh trai em chắc ở thư phòng, vào đi.”   Cô đi rất nhanh, giống như không muốn nói gì với anh……   Nhưng anh nhớ rõ, bọn họ đã hơn ba tháng chưa gặp nhau.