Em có rất nhiều tiền nha
Chương 32 : Em có rất nhiều tiền nha
Vị trí Tiêu Nhiên mua là ở trên núi, cũng khá thích hợp, rất thích hợp cho mấy vị minh tinh thu hút anh nhìn của người khác.
Bốn người vào nhà nói chuyện trên trời dưới đất, sau khi ăn điểm tâm uống trà chiều anh bắt đầu cho người chuẩn vị cơm tối.
Chờ cơm tối thì còn lâu, nên anh hào hứng dẫn mọi người đến thăm ngựa quý của mình.
Lúc trước ở đoàn phim, Quan Chi Nghi đã biết Tiêu Nhiên rất thích ngựa, nhưng là không nghĩ tới người này lại nuôi ngựa ở nhà.
“Đến đây, xem một chút, con màu trắng này là A Tuyết, hai con màu đen này một con gọi Đậu Đậu một con là Tiểu Hoa.”
Quan Nguyên Bạch nhìn anh một cái: “Cậu lấy tên này đúng là thực sự vớ vẩn”
“Nói bậy, tớ thật sự nghiêm túc nghĩ.”
Quan Nguyên Bạch mang vẻ mặt ghét bỏ.
Tiêu Nhiên: “Thế nào, muốn thử một chút không, đi thay quần áo?”
Quan Nguyên Bạch và Tề Thừa Ân thời niên thiếu đã trải qua một khoá huấn luyện cưỡi ngựa, đối với việc này cũng cảm thấy rất thú vị. Hơn nữa bây giờ bọn họ đang rảnh mà cưỡi ngựa có tốn bao nhiêu thời gian đâu.
Quan Nguyên Bạch gật đầu: “Có thể, cậu chọn một bộ đi.”
“ Bộ kia đi, so dáng người của tớ với các cậu không khác biệt lắm, tớ có rất nhiều đồ cưỡi ngựa cho các cậu chonh.” Tiêu Nhiên nói xong đột nhiên nói, “A…… Không quần áo con gái, Chi Nghi, hay là em cứ mặc vậy đi.”
Tề Thừa Ân nghe thấy cô muốn cưỡi ngựa lại nhớ đến việc cô từ trên ngựa ngã xuống: “Em đừng cưỡi.”
Quan Chi Nghi đang có chút hứng thú, nghe thấy anh nói như vậy lập tức không vui: “Vì cái gì, em sẽ.”
Tề Thừa Ân nhìn cô một cái: “Lần trước ngã gãy chân còn chưa đủ nhớ?”
“Lần trước không phải vì em không biết cưỡi mà là ngoài ý muốn.”
“Không được.”
Quan Chi Nghi lẩm bẩm nói: “Vậy mọi người đều đi chơi, em làm gì.”
Tiêu Nhiên nghĩ nghĩ nói: “ Em cưỡi một mình đúng thật là không an toàn, như vậy, anh mang em đi.”
Quan Nguyên Bạch và Tề Thừa Ân nháy mắt cùng nhìn về phái Tiêu Nhiên.
Mày Tiêu Nhiên dựng lên một cái: “Làm sao vậy? Lúc trước ở đoàn phim tớ và Chi Nghi đã cùng nhau cưỡi qua, chúng tớ rất ăn ý đấy, đúng không.”
Thật đúng là đã từng cùng nhau cưỡi.
Quan Chi Nghi đang suy nghĩ đến tác hại và có lợi trong truyện này thì anh hai cô Quan Nguyên Bạch đã mở miệng trước: “Không được, ở chung với cậu, tớ không thể yên tâm.”
Tiêu Nhiên: “?”
Quan Nguyên Bạch nói thêm một câu: “ Trông cậu cũng đâu có chuyên nghiệp.”
“Uy uy, các cậu đều không phải giống như tớ sao!”
Quan Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười: “Nhưng so với cậu thì tốt hơn nhiều, ít nhất bọn tớ đều được huấn luyện chuyên nghiệp.”
Tiêu Nhiên: “Tề Thừa Ân cũng vậy?”
“Đúng vậy.”
“Thật hay giả……”
“Là thật.” Quan Chi Nghi đắc ý nói, “Việc này em có thể làm chứng, khi còn nhỏ bọn họ đã cùng nhau học nhưng anh Thừa Ân lợi hại hơn.”
Tiêu Nhiên kêu lên, ánh mắt hết nhìn Quan Chi Nghi rồi lại qua Tề Thừa Ân, chợt đến nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nói: “Ra vậy, nếu như vậy Chi Nghi à em hãy ngồi chung với Thừa Ân đi, bảo cậu ấy đưa em đi một vòng.”
Tề Thừa Ân dừng lại, nhìn về phía Tiêu Nhiên, nhưng mà cái người này cũng không lập tức đồng ý, nhận quần áo từ tay Quan Nguyên Bạch đi tahy đồ.
Quan Nguyên Bạch hoàn toàn yên tâm về Tề Thừa Ân, bởi vì anh biết Tề Thừa Ân quý Quan Chi Nghi không khác gì anh. Cho nên Tiêu Nhiên nói vậy anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, trực tiếp đi đến phòng thay đồ
“Tề đại thiếu gia, làm gì đấy, chạy nhanh thế.” Tiêu Nhiên đi đến phòng thay đồ, quay đầu nhìn anh với ánh mắt mờ ám.
Tề Thừa Ân nhàn nhạt mà nhìn anh một cái, chưa nói cái gì, đi vào.
Ba người đi vào thay đồ, một mình Quan Chi Nghi ngồi ngoài, nhàn rỗi nhàm chán, nên ngồi nói chuyện phiếm với thầy Lâm chăn ngựa ở đó.
Nói chuyện được mười mấy phút, phòng thay đồ rốt cuộc cũng mở cửa. Quan Chi Nghi quay đầu nhìn lại, họ đều mặc trang phục cưỡi ngựa.
Quần áo của anh màu trắng, quần kỵ sĩ ôm lấy đôi chân dài, cuối cùng buộc chặt trong đôi bốt……
Lại nói tiếp, lần cuối cùng Quan Chi Nghi thấy anh mặc kiểu này là khi cô học tiểu học, khi đó Tề Thừa Ân cũng đã rất cao chân cũng dài, nhưng kia sẽ rốt cuộc vẫn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi không thể giống như bây giờ.
Bỏ đi vài phần ngây ngô, hiện tại đường nét rõ ràng, dáng người thon dài, lúc bước đi làm người ta không thể rời mắt.
“Chi Nghi, đẹp không?” Sau khi đến gần, Tiêu Nhiên trêu chọc nói “Em nói xem ba người bọn anh ai đẹp nhất?.”
Từ đàua nhs mắt Quan Chi Nghi đều đặt trên người Tề Thừa Ân, hiện tại thấy anh nói như vậy, cô có tật giật mình nên nói: “A, đều đẹp.”
“Đều đẹp, vẫn phải có cái đẹp nhất chứ.”
Tầm mắt Quan Chi Nghi đảo đi đảo lại, ra vẻ ngắm nhìn thật kĩ ba người.
Thật ra, nhìn qua ba người họ không khác nhau lắm, nhưng con người ánh mắt vẫn luôn bị người minhc thích hấp dẫn……
Tiêu Nhiên nhìn Quan Chi Nghi một lúc lâu không nói chuyện, đau lòng nói: “Khó chọn vậy sao?.”
Quan Chi nhìn anh, cười nói: “Không khó chọn không khó chọn, anh đẹp, anh đẹp nhất.”
“Đúng không? Ánh mắt em thật tốt!” Tiêu Nhiên vui vẻ, “Tới tới tới, dắt ngựa ra, thiên hạ đệ nhất soái ca sẽ cưỡi một vòng để chứng minh bản thân.”
Nói xong nhìn về phía Quan Nguyên Bạch, “Muốn đua với tớ không, tớ học lỏm nhưng cũng không phải là một người không chuyên nghiệp.”
Quan Nguyên Bạch cười: “Được thôi.”
Thầy Lâm nuôi ngựa dắt từng con ra, Quan Nguyên Bạch và Tiêu Nhiên lên ngựa trước, nhẹ kẹp chân gõ vào bụng ngựa phi về phía trước.
“Cẩn thận một chút, vì thắng tớ mà ngã bị thương thì không hay.” Quan Nguyên Bạch nói.
Tiêu Nhiên: “Yên tâm đi, kỹ thuật của tớ tốt hơn cậu tưởng nhiều, nên cậu đừng vì lần trước tớ làm em gái cậu bị thương mà nghi ngờ.”
Quan Nguyên Bạch: “Việc này là đủ lí do để nghi ngờ cậu rồi , còn may là không để Tiểu Ngũ đi với cậu.”
Tiêu Nhiên tạm dừng lại, đột nhiên nói, “Này, cậu cảm thấy để em gái cậu đi với Tề Thừa Ân tốt hơn sao.”
Quan Nguyên Bạch nói thẳng: “ Thuật cưỡi ngựa của cậu ấy tốt hơn tớ.”
“Nga, cưỡi ngựa an toàn.” Tiêu Nhiên quay đầu lại nhìn, phía sau cách đó không xa, hai người kia đang chuẩn bị lên ngựa. Anh cười một cái, thấp giọng nói, “Nhưng những việc khác không nhất định có thể vậy.”
Quan Nguyên Bạch không nghe rõ: “Cái gì?”
“Không có gì không có gì, tớ đi trước.”
“…… Nói bắt đầu rồi, chạy đi?”
Phía trước hai người đã phi xa.
Ánh mắt nhìn hai người kia của Tề Thừa Ân thu về, nhìn về phía Quan Chi Nghi.
“Anh em lên trứic nga.”
Tề Thừa Ân gật gật đầu: “Anh đỡ em.”
“Được.”
Ngựa rất ngoan, sau khi Quan Chi Nghi ngồi yên, duỗi tay ra trước mặt Tề Thừa Ân “Đi lên đi.”
Tề Thừa Ân hơi giật mình: “ Anh dắt em đi hai vòng.”
Quan Chi Nghi đâu để yên như vậy, vừa rồi cô còn nghĩ Tiêu Nhiên đánh bậy đánh bạ mà giao cho cô một cơ hội tốt đấy “Không cần, vậy anh buông ra em tự mình cưỡi.”
Tề Thừa Ân nhíu mày: “Kỹ thuật này của em mà không sợ ngã à?”
“Sợ, cho nên mới bảo anh lên.” Quan Chi Nghi hỏi thầy Lâm đứng đó không xa “Con ngựa này hai người có thể cưỡi không?”
Thầy Lâm nói: “Yên tâm đi, đây là con lớn nhất cho nên không thành vấn đề.”
Quan Chi Nghi nhướng mày: “Nghe thấy chưa, anh nhanh lên. Bọn họ cưỡi xong một vòng rồi.”
Càng chần chờ càng giống như có quỷ.
Tề Thừa Ân than nhỏ trong lòng, cuối cùng vẫn là xoay người lên ngựa.
Vừa rồi Quan Chi Nghi vì muốn cưỡi chung một con ngựa với anh, cho nên dùng sức khuyến khích anh lên. Anh thật sự lên ngựa cô tự nhiên cứng đờ, một câu cũng không dám nói.
Bởi vì bọn họ dựa quá gần, hai tay anh luồn qua eo cô nắm lấy dây cương, giống như ôm cô vào lòng. Cô chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Làm sao bây giờ, có điểm lúng túng……
“Sợ à?” Tề Thừa Ân thấy cô vẫn không nhíc nhích, quan tâm hỏi một câu.
“Không……”
“Vậy tại sao không nói gì?.”
Quan Chi Nghi nhìn chằm chằm phía trước, không dám quay đầu: “Không, chỉ là có chút hồi hộp.”
“Không cần hồi hộp, sẽ không làm em ngã.”
Quan Chi Nghi a một tiếng, thấp giọng nói: “Không phải sợ bị ngã……”
“Cái gì?”
Quan Chi Nghi lắc đầu: “Chúng ta nhanh lên đi, bọn họ sắp về đây rồi.”
“Hai người cưỡi không nhanh.”
Lúc nói như vậy, Quan Nguyên Bạch đã phi qua một đoạn, Tiêu Nhiên theo sát sau đó, nhưng lúc qua đây thì dừng lại, “Nha, hai người không cưỡi mà ở đây buôn chuyện à, dùng con ngựa chạy nhanh nhất của tôi để đi dạo sao?.”
Quan Chi Nghi phản bác nói: “Cái gì mà ngựa nhanh? Rõ ràng không chạy.”
Tiêu Nhiên không vui: “Ai nói, rõ ràng hai người có làm gì đâu, bằng không anh đổi vị trí với Thừa Ân, anh mang em dsi thử.”
“Không cần!”
“Sao em từ chối nhanh vậy……” Tiêu Nhiên đôi mắt hơi hơi nhíu lại, nói đùa “Chi Nghi à, anh và anh Thừa Ân của em kém nhau chỗ nào, em nói xem hai chúng ta cũng đã hôn rồi, sao em có thể đối với anh xa lạ như vậy?.”
Tề Thừa Ân sửng sốt: “Hôn?”
Quan Chi Nghi đỏ mặt “Tiêu Nhiên ——”
“Tớ nói trong phim ha ha ha ha, nhưng mà vậy cũng là hôn.” Tiêu Nhiên cười đến vui vẻ, “Được rồi được rồi, không đổi thì không đổi, thật là đả kích lòng người ta.”
Tiêu Nhiên nói xong thì đi mất, Quan Chi Nghi trừng mắt nhìn theo bóng dáng anh, muốn nổ não.
Anh ta ném cho cô cái vấn đề gì đây!!
“Hai người diễn cảnh hôn?” Tề Thừa Ân không biết tình tiết cốt truyện của bọn họ như thế nào, thật sự không biết có cảnh hôn.
Quan Chi Nghi xua tay, vội vàng quay đầu lại giải thích: “Đấy là cảnh phải diễn, nhưng mà là em chủ động ——”
Lời nói đột nhiên dừng lại.
Quan Chi Nghi nhìn gương mặt của anh gần ngay trước mặt, giật mình.
Bởi vì cô vội vàng quay đầu giải thích, mà Tề Thưfa Ân vì nghe cô nói chuyện mà hơi cúi đầu, cho nên lýc cô đột nhiên nghiêng đầu, môi trực tiếp dán lên má anh.
Có chút lạnh, có chút mềm, nhưng thật sự là má của anh.
“……”
Hai giây sau, Quan Chi Nghi giật mình quay đầu lại, cứng rắn mà bổ sung lời nói mới rồi: “…… Nhưng mà là hôn mặt anh ấy.”
“…………”
“Thực xin lỗi anh!” Quan Chi Nghi bịt kín miệng “Em, em không có cố ý.”
Cô muốn lại gần anh, muốn thể hiện tình cảm của bản thân, muốn nói cho Tề Thừa Ân biết cô thích anh! Nhưng mà cô muốn mọi thứ phải từ từ, như thế nào lại trực tiếp hôn anh!!
Tề Thừa Ân cũng bị việc này làm cho ngây người, chỉ cảm thấy cảm giác trên mặt vừa rồi có gì đó không đúng, nó lan ra khắp người.
“Em em em, em lau, lau cho anh!” Quan Chi Nghi lập tức duỗi tay xoa mặt anh, lòng bàn tay dùng sức cọ gương mặt, cọ đến nỗi cả mặt đều đỏ.
“Không có việc gì” Tề Thừa Ân nắm lấy cổ tay cô, nhẹ hít một hơi, “Em ngồi yên.”
“……” Quan Chi Nghi không nhúc nhích.
Tề Thừa Ân rũ mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Quay đầu lại, ngồi im.”
Quan Chi Nghi phản ứng lại, lúc này mới liên tục gật đầu, quay đầu một cách cứng nhắc.
Chờ Quan Chi Nghi hoàn toàn quay đầu lại, không còn nhìn anh, Tề Thừa Ân mới đưa tay lên sờ má.
Trong đầu luôn vang lên tiếng ong ong, đây là lần đầu tiên anh thất thố không biết giây tiếp theo sẽ phải làm gì.
Đây đều…… Là chuyện gì vậy?
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
31 chương
48 chương
644 chương