Em có rất nhiều tiền nha
Chương 21 : Em có rất nhiều tiền nha
Các cô gái trong phòng bao ồn ào, nhưng người vừa vào không nói một lời, chỉ lạnh nhạt nhìn về một hướng.
Mọi người cũng đã phát hiện ra sự bất thường, đều nhìn theo tầm mắt anh…… Hoa Hoằng Hi.
“Hoằng Hi, cậu quen à?”
Vừa nói xong, mọi người đều thấy Hoa Hoằng Hi ban đầu ngồi trên ghế sau đó run run đứng lên, trong mắt hiện rõ sự hoảng sợ: “Anh, anh họ……”
Phòng bao vừa yên tĩnh lại bắt đầu ồn ào.
“Cmn! Anh của cậu? Anh cậu cũng đẹp quá đi?”
“Giới thiệu một chút giới thiệu một chút để anh cậu cùng chơi.”
“Anh? Có phải anh họ của cậu không?”
“Anh mời ngồi, ở đây ở đây.”
Hoa Hoằng Hi trừng người bên cạnh: “Câm miệng hết cho ông!”
“Hoa Hoằng Hi, giải thích, cô gái này là ai.” Người vừa vào rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng giọng anh cực lạnh giống như không phải đến chơi, mà như là tới để chất vấn.
Những người bên cạnh không hiểu gì, cô gái gọi là Hữu Hữu kia càng không hiểu.
“Không muốn nói?” Ánh Mặt Trời Tề Thừa Ân dừng trên người Hữu Hữu, Hữu Hữu bị anh nhìn chằm chằm trong lòng nhảy dựng lên. Cô dịch về phía sau lưng Hoa Hoằng Hi, nhỏ giọng nói, “Hoa Hoằng Hi, sao lại thế này?”
“Đúng lúc tôi cũng muốn biết sao lại thế này.” Tề Thừa Ân cười nhẹ " Cô là bạn gái nó?”
Hữu Hữu hơi hé miệng, đang định nói “Chưa phải” đúng lúc đó Hoa Hoằng Hi hô lên " Là bạn! Là bạn em!”
“Chỉ là bạn?”
“Vâng!!!”
“Chỉ là bạn…… Vậy vừa rồi cậu với cô ta làm những cử chỉ đó là có ý gì?” Cơn tức giận của Tề Thừa Ân vẫn luôn đè nén, trước khi vào cửa nhìn thấy hai người ôm ấp, sau khi vào cửa còn nhìn thấy cậu ta và người phụ nữ kia hôn hít.
Nếu cậu ta không có bạn gái anh không quản, nhưng vấn đề là cậu ta có bạn gái. Hơn nữa bạn gái còn là em gái Quan Nguyên Bạch, cho nên người đau lòng Tiểu Ngũ nhất không ai khác là anh.
Cậu ta có bao nhiêu lá gan mà dám ở ngoài câu tam đáp tứ?!
Tề Thừa Ân nghĩ đến cô gái nhỏ kia bị người ta lừa gạt, trong lòng giống như bị ai đánh vào.
Hoa Hoằng Hi nhìn thấy sắc mặt của Tề Thừa Ân mà sốt ruột muốn chết: “Anh, anh nghe em giải thích!”
“Cậu lại đây cho tôi.”
“Đừng đừng đừng, anh họ, hôm nay do em uống quá nhiều, sau đó…… em thật sự chưa làm cái gì!”
Vậy mà gọi là cái gì cũng chưa làm vậy là muốn làm đến cái dạng gì?
Tề Thừa Ân giận sôi máu, tiến lên túm cổ áo anh ta lôi ra khỏi ghế “Hoa Hoằng Hi, trước đây anh nói với cậu như thế nào?!”
“Em biết em biết, cho nên em chỉ cùng bạn bè tới chơi mà thôi! Cái gì em cũng không làm!”
" Cậu cho rằng anh mù à?” Tề Thừa Ân một tay túm cổ áo anh, một tay khác vung nắm đấm lên.
Hoa Hoằng Hi sợ tới mức kêu to: “Chia tay! Chia tay!!”
Nắm tay dừng lại.
Tề Thừa Ân kinh ngạc nhìn anh: “Cái gì?”
Hoa Hoằng Hi nuốt một ngụm nước bọt: “Em với Chi Nghi…… Chia tay.”
“Đợt trước anh gọi điện thoại tại sao cậu không nói đến.”
“Thì sau khi anh gọi cho em, em đi thăm cô ấy rồi mới nói!” Hoa Hoằng Hi qua lần này sẽ không dây dưa nữa, bởi vì “Câu tam đáp bốn” bị Tề Thừa Ân bắt được còn nghiêm trọng hơn so với chia tay!
“Mới có mấy ngày?!” Tề Thừa Ân cả giận, “Mới chia tay mà cậu đã chơi bời lêu lổng?”
“Kia…… đều giống nhau cả.”
“Cậu lặp lại lần nữa?”
“Không, không……"
Tề Thừa Ân hít sâu một hơi: “Em nói?”
Hoa Hoằng Hi bày ra vẻ mặt đau khổ nói: " Bọn em chia tay trong hòa bình.”
Tề Thừa Ân buông lỏng tay: “Vì sao lại chia tay?.”
“Cái này là vấn đề cá nhân, anh, em có thể không nói không?.”
Tề Thừa Ân lạnh lùng nhìn anh vài lần “Hoa Hoằng Hi em chú ý vào cho anh, việc này anh sẽ không để em lừa bố mẹ.”
“Vậy anh nói cho tốt! Không được thêm mắm thêm muối.”
“Cái gì gại là thêm mắm thêm muối?” Tề Thừa Ân lười đáp lại anh, sau một lúc Tề Thừa Ân thật sự đang kiềm chế để không đánh người " Tự em nhìn mình làm cái gì đi.”
Nói xong, anh xoay người ra khỏi phòng bao.
Thấy anh ra khỏi cửa Hoa Hoằng Hi mới thở nhẹ một hơi, còn tốt…… Thiếu chút nữa cho rằng bản thân sẽ bị đánh bầm dập.
“Hoằng, Hoằng Hi, cậu không sao chứ?” Bạn bè bên cạnh nhìn anh, trong lòng họ đều kinh ngạc. Hoa Hoằng Hi ở bọn họ cũng coi như là lão đại, thế nhưng còn có làm cho anh sợ như vậy.
“Có việc, ông đây sắp bị hù chết rồi……” Hoa Hoằng Hi không còn sức ngã xuống ghế sofa.
“Đó là anh cậu? Tề Thừa Ân sao?”
Hoa Hoằng Hi đỡ trán: “Ừ.”
“Cmn…… Lần đầu tiên nhìn thấy người thật, còn đẹp hơn cậu nữa!”
Nói xong đã bị Hoa Hoằng Hi trừng mắt nhìn liếc mắt một cái, bạn bè ngượng ngùng nói, “Không phải, kia hắn như thế nào liền phải đánh ngươi, mới vừa nói cái gì chia tay?”
“Mẹ nó…… Việc này nói ra thì rất dài!”
**
Tề Thừa Ân về phòng bao của mình, vấn đề hợp đồng đã được giải quyết, anh ra hiệu cho trợ lý tiếp đãi, còn mình lái xe về trước.
Trên đường trở về, Tề Thừa Ân rất hối hận nếu biết có ngày này chắc chắn sẽ không đồng ý cho họ ở bên nhau.
Anh càng không ngờ rằng bản thân mình cũng không biết nhiều về đứa em họ này, làm hại Quan Chi Nghi nhảy vào hố lửa. Anh cũng hối hận vì gần đây đi công tác quá nhiều, nghĩ đến việc có người chăm sóc Quan Chi Nghi thì cũng không đi thăm cô nữa.
Lại nói đến mấy hôm trước họ chia tay, Hoa Hoằng Hi vừa mới nói là chia tay hoà bình, nhưng anh lại không tin, đặc biệt là sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi lòng tin của anh đối với Hoa Hoằng Hi bằng không.
Không biết cô gái nhỏ kia sau khi chia tay, ở nhà một mình như vậy có chịu nổi không?
Nghĩ như vậy, anh lại tăng tốc.
Không bao lâu sau, xe đã về đến gara nhà anh. Từ gara đi ra anh đụng phải người giúp việc luôn chăm sóc Quan Chi Nghi.
“Tiên sinh, sao cậu lại quay về?”
Tề Thừa Ân: “Tiểu Ngũ đâu.”
“Quan tiểu thư về phòng từ vừa nãy, nhưng sau khi bọn tôi đưa cô ấy lên thì lại muốn đi thư phòng. Cô ấy nói không ngủ được, muốn đi đọc sách.”
“Đọc sách?”
“Vâng, nhưng tôi thấy sắc mặt tiểu thư không được tốt.”
Tề Thừa Ân sửng sốt.
Giúp việc nói tiếp: “Nhưng khi tôi hỏi thì tiểu thư nói không sao, cho nên tôi không biết nói gì cho phải nữa, chỉ là cảm thấy nhìn cô ấy giống như đang rất buồn.”
“……”
Tề Thừa Ân nhíu mày, “Đã biết.”
Anh xoay người lên lầu, đi đến thư phòng.
Tới cửa anh gõ vài cái, nghe được giọng nói bên trong vang lên “Vào đi”.
Thư phòng được thiết kế đặc biệt, trừ khu làm việc bên ngoài, bên cạnh cửa sổ còn có một tấm phản lớn trên đó có gối dựa thảm lông, thích hợp dùng để đọc sách.
Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Quan Chi Nghi ngồi trên tấm phản nhưng lại ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
”Tiểu Ngũ.”
Cô gái nhỉ đang ngồi đó ngạc nhiên quay đầu lại.
Tề Thừa Ân đến gần, giống như cái gì cũng không biết: “Làm sao lại ngồi đây ngẩn người ra vậy.”
Quan Chi Nghi: “Anh sao anh đã về rồi……”
Tề Thừa Ân nghĩ, nói: “Cũng không có việc gì, đúng lúc đi ngang qua, đến thăm em.”
Quan Chi Nghi ừ một tiếng, cụp mắt không nói chuyện.
Tề Thừa Ân rất hiểu cô, biết cô ở trước mặt anh rất thích nói chuyện. Nhưng hôm nay lại uể oải, thực rõ ràng, là bởi vì việc chia tay.
Tề Thừa Ân đột nhiên cảm thấy vấn đề này có chút khó giải quyết, bây giờ sẽ nói cái gì các cô gái thất tình phải dỗ dành ra sao?.
“Anh Thừa Ân.”
“Ừ?”
Quan Chi Nghi ngước mắt nhìn anh: " Anh có việc gì à……”
Tề Thừa Ân dừng một chút: “Không có việc gì.”
Quan Chi Nghi cười với anh một chút: " Anh không có việc gì thì đi nghỉ trước đi, anh yên tâm, gần đây em khôi phục khá tốt, một thời gian nữa là có thể tháo thạch cao.”
Nụ cười của cô cũng không đạt đến đáy mắt, thậm chí nó còn rất miễn cưỡng.
Tề Thừa Ân đột nhiên cảm thấy cô không còn giống lúc nhỏ, khi còn nhỏ khi cô buồn sẽ nói cho anh biết, sau đó ở hắn bên cạnh lại khóc lại nháo cầu an ủi. Nhưng bây giờ, cô buồn nhóm giúp việc trong nhà đều có thể nhìn ra, nhưng lại không muốn thể hiện trước mặt anh.
Trong lòng Tề Thừa Ân căn bản đang buồn bực, hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của cô càng đau lòng.
“Tiểu Ngũ, thật ra em vẫn còn nhỏ, tương lai còn gặp được nhiều người tốt hơn, sẽ có người thương em hơn, không cần vì một người mà đau khổ như vậy, rõ chưa?.” Tề Thừa Ân cuối cùng vẫn mở miệng nói ra những lời này.
Đầu tiên Quan Chi Nghi hơi sửng sốt, lại là phản ứng lại đây hắn nói chính là cái gì. Hoa Hoằng Hi bị bắt gặp cô đã sớm biết, sau khi Tề Thừa Ân ra khỏi phòng bao Hoa Hoằng Hi đã gọi điện cho cô. Chỉ là cô cũng không có hứng thú, chỉ nói câu “Đã biết, đó chính là chia tay” rồi tắt điện thoại.
Hiện tại thấy Tề Thừa Ân về chỉ vì khuyên cô vấn đề này, trong lòng bỗng dưng cảm thấy chua xót.
" Nhưng nếu gặp rất nhiều người những vẫn thích người kia thì làm sao bây giờ ?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Tề Thừa Ân không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy: " Em thật sự thích đến vậy sao?”
Quan Chi Nghi nhìn Tề Thừa Ân, nắm chặt quyển sách trên đùi.
Cô cũng tự hỏi bản thân, thích anh đến vậy sao.
Có.
Mỗi lần hỏi bản thân thì mỗi lần đáp án đều là có.
Cô cũng không biết phải làm sao bây giờ, nhìn thấy anh đứng bên cạnh người kia, ngực bắt đầu khó chịu……
Cô cũng không thể khống chế được.
“Tiểu Ngũ, vậy cũng phải xem người đó có đáng giá để thích hay không. Em thích cậu ta, nhưng cậu ta không đáng để em thích như vậy.”
“Anh ấy đáng giá……”
“Cậu ta có chỗ nào ——” Tề Thừa Ân vỗ trán, thiếu chút vì tức giận mà đem kể ra hết chuyện tối nay. Nhưng anh biết rõ, nếu chuyện này với cô người tổn thương nhất chính là cô.
Thật không biết tên tiểu tử Hoa Hoằng Hi kia hạ bùa mê thuốc lú gì vào đầu cô gái nhỏ này!
Tề Thừa Ân dịu dàng nói: “Anh biết mất đi đoạn tình cảm này sẽ rất khổ sở, nhưng đã là quá khứ, cậu ta không muốn ở cạnh em là cậu ta không có mắt. Em nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc của em xem, sẽ chỉ làm cho mọi người lo lắng thôi.”
“Vâng…… Lòng em đã rõ. Anh yên tâm đi, em chỉ buồn một chút là hết. Tiếp theo, tiếp theo em sẽ không thích anh ấy nữa, sẽ không………”
Khi anh chưa đến, khi anh an ủi, cô đều nhịn xuống. Cô không khóc, cô cũng cảm thấy rằng mình không nên khóc.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy anh thật sự ở đây, nghe những lời anh an ủi mình, cô đột nhiên cảm thấy rất buồn, nước mắt rốt cuộc cũng không ngăn được, từng giọt từng giọt mà xông ra.
Nhưng cũng chỉ mười mấy giây mà thôi.
Quan Chi Nghi dùng sức mà lau mặt, giọng khàn khàn nói: “Em không có việc gì, anh yên tâm đi.”
Hốc mắt đỏ đến dọa người, nước mắt lại bị cô mạnh mẽ kiềm chế lại.
Tề Thừa Ân nhíu mày, có chút không vừa lòng.
Đêm nay không đánh tên nhóc kia thật sự là một sai lầm.
" Em muốn về phòng, em gọi dì giúp việc lên giúp em.” Cô cúi đầu ấn di động, giọng nói có chút thấp, “Cảm ơn anh hôm nay đã tới…… An ủi em.”
“Em……”
“Thật sự không có việc gì.” Quan Chi Nghi khẽ cười một chút, theo suy nghĩ của anh mà nói“Thất tình thì sao, khóc một chút là được.”
Lần đầu tiên Quan Chi Nghi không muốn ở bên cạnh Tề Thừa Ân cô muốn nhanh chóng rời đi, trốn vào phòng của mình không thể để cho anh ấy thấy được bộ dạng thất thố này của cô.
Sau khi dì giúp việc đưa cô về phòng, cô bảo họ đóng cửa. Tắt đèn lớn, chỉ còn chiếc đèn ngủ ở đầu giường mờ mờ ảo ảo.
Cô nằm ở trên giường, loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện ở ngoài cửa. Là Tề Thừa Ân, không biết anh và dì giúp việc nói gì.
Quan Chi Nghi hít hít mũi, giơ tay che đôi
Mọi chuyện sẽ qua thôi, cô nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
31 chương
48 chương
644 chương