Em có rất nhiều tiền nha

Chương 13 : Em có rất nhiều tiền nha

Edit: Ngư Mộng Đại Hải. Đã tới cuối năm, lần này tham gia chương trình thực tế xong Quan Chi Nghi được nghỉ ngơi để năm sau tiến tổ 《 Vương Triều 》. Thời gian này, cô đồng ý với bố là sẽ về nhà. Vốn dĩ là cô có tính toán của chính mình, không nghĩ rằng Tề Thừa Ân sẽ đến. “Chị Vân còn chưa tới, chị ấy bảo em chờ.” Tề Thừa Ân nói: “Không cần, cô ấy đã biết anh tới.” Quan Chi Nghi có chút ngoài ý muốn: “Chúng ta hiện tại về nhà luôn sao?” Tề Thừa Ân nói: “Có cần thu dọn một chút ?” “Cũng không cần, những đồ dùng cần thiết đều là chương trình cung cấp.” “Được, vậy trực tiếp đi thôi.” “Vâng!” Tề Thừa Ân cầm lấy vali của cô, ý bảo cô đi ra ngoài. Quan Chi Nghi và Tiêu Nhiên chào hỏi, “Tạm biệt, hẹn gặp lại.” Tiêu Nhiên gật đầu ý bảo: “Sang năm là thấy.” Quan Chi Nghi gật gật đầu, đi ra ngoài cửa. Tiêu Nhiên nhìn nàng bóng dáng, cảm khái nói: “Tớ nói, cậu còn tự mình tới đón người ta, tớ càng ngày càng tò mò.” Tề Thừa Ân: “Thu cái lòng hiếu kỳ của cậu lại.” “A…… Cậu không định nói với tớ rốt cuộc hai người có quan hệ gì à.” Tề Thừa Ân cười một chút: “Không phải đã nói rồi sao.” “Nhưng cậu còn tới đón người về nhà…… Có thể nói cho ông đây nghe điểm mấu chốt hay không?” Tề Thừa Ân suy nghĩ một chút: “Hàng xóm.” “Hả ?!” Tề Thừa Ân chụp bả vai hắn: “Được rồi, đi trước.” Tề Thừa Ân và Quan Chi Nghi một trước một sau đi ra ngoài. “Hàng xóm? Quan…… Chẳng lẽ là……” Tiêu Nhiên hơi giật mình, “ Nhà Quan Nguyên Bạch?” “Anh Nhiên, không đi à.” Đúng lúc này, người đại diện của Tiêu Nhiên đã đi tới. Tiêu Nhiên còn bất ngờ, không trả lời cậu ấy, vì thế người đại diện nhìn theo ánh mắt anh thấy hai người Tề Thừa Ân “Không nghĩ tới người chống lưng cho Quan Chi Nghi là Tề tổng, cô gái này thật có năng lực nha.” Tiêu Nhiên nhìn cậu ấy một cái: “ Cậu cứ nghĩ cái gì đâu?” Người đại diện nói: “Nghe nói Tề Thừa Ân muốn lấn sân vào giới giải trí, anh ta về nước, cũng không ít minh tinh muốn bám lên, anh biết Trịnh Diệc Đồng không, nghe nói trước kia cô ta còn theo đuổi người ta. Tôi thật sự không nghĩ tới loại nghệ sĩ tuyến ba như Quan Chi Nghi lại tóm được.” Tiêu Nhiên cười một chút: “Tề Thừa Ân là người có thể để người ta được lợi à.” Người đại diện: “Vậy Quan Chi Nghi……” “Cô ấy là ngoại lệ. Đi thôi, tôi muốn về sớm một chút để nghỉ ngơi.” Tiêu Nhiên không nhiều lời, Quan gia và Tề gia tài sản thế lực không phân cao thấp, nhưng Quan Chi Nghi lại có thể thoải mái ở trong vòng này đại khái là có nguyên nhân. Nếu cô ấy và Tề Thừa Ân đều không nói, anh tự nhiên sẽ không lắm miệng. Nhưng mà từ việc này có thể thấy rõ được tại sao Tề Thừa Ân lại tới đón người, lấy quan hệ của anh cùng Quan Nguyên Bạch, giúp việc cá nhân cũng không kỳ lạ. ** Hôm nay Tề Thừa Ân không tự mình lái xe, Quan Chi Nghi đưa mắt nhìn anh ngồi bên cạnh, hỏi: “Là anh ấy bảo anh tới đón em có đúng hay không.” “Còn giận anh trai em à?” Quan Chi Nghi khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: " Nếu anh ấy thật sự có thành ý, nên tự mình xin lỗi, tự mình tới đón em.” “Xem ra anh tới đón em không thích à.” Quan Chi Nghi sửng sốt, vội vàng nói: " Ý em không phải thế. Em, em thích anh tới đón em!” Tề Thừa Ân khóe môi hơi hơi cong: “A, phải không.” “Đúng vậy! Em chỉ thuận miệng nói anh ấy không có thành ý.” Tề Thừa Ân nói: “Lần trước cậu ấy nói biết sai rồi, về sau không như vậy nữa.” “Thật sự?” “Thật sự, chỉ là có vẻ không biết biểu hiện ra bên ngoài, cho nên mới bảo anh tới đón em " Tề Thừa Ân rất quen với việc hòa giải quan hệ giữa hai người “Cho nên về nhà, em cũng đừng cố chấp nữa.” Quan Chi Nghi xác thực là nghe lời, nghe được Quan Nguyên Bạch biết sau, trong lòng lập tức bỏ đi sự tức giận với anh. “Chương trình đó anh có xem.” Tề Thừa Ân nói. Quan Chi Nghi nghe vậy có chút ngượng ngùng: " Em không xem, có phải rất ngốc không.” “Không dự đoán được em có thể sống được như thế, mấy năm nay em thật sự tự mình nuôi mình?” Tề Thừa Ân nhìn cô một cái, “Cậu ấy nghĩ như thế nào, thật sự nuôi thả em à.” Quan Chi Nghi sửng sốt: “Thật ra anh ấy có muốn giúp em, nhưng điều kiện chính là muốn em từ bỏ sự nghiệp hiện tại, em đương nhiên không chịu, hơn nữa ban đầu em đã nói qua, em tự dựa vào bản thân cũng có thể sống, cho nên sau đó không lấy tiền của trong nhà.” “Không cảm thấy vất vả?” “Không cảm thấy.” Tề Thừa Ân đối với tin tức mấy năm nay của Quan Chi Nghi không biết một chút nào, cho nên khi xem chương trình đó anh mới cảm thấy kinh ngạc, anh không nghĩ rằng cô gái nhỏ từ bé được sủng trong lòng bàn tay mà lớn lên vậy mà lại có thể sống như vậy. “Gần nhất cùng Hoằng Hi thế nào.” Tề Thừa Ân thuận miệng hỏi một câu. Quan Chi Nghi không nghĩ tới anh đột nhiên sẽ hỏi vấn đề này, có chút lúng túng nói: “A…… Anh ấy à, tháng này em quay show không được dùng điện thoại nên không liên lạc.” “Ừ.” Tề Thừa Ân không có ý tiếp tục hỏi, Quan Chi Nghi nói: “Anh ấy nói cái gì với anh sao.” “Không có.” “Ồ.” “Nhưng thật cậu ấy và bố mẹ cậu ấy thật sự thích em.” “Phải không……” “Làm sao?” Tề Thừa Ân nhìn cô một cái, “Trông em không giống vui vẻ.” Quan Chi Nghi đương nhiên sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà nếu muốn thì vẫn có thể giả vờ, chỉ là không biết tại sao có Tề Thừa Ân ở bên cạnh cô lại không muốn giả bộ. “Cái kia, anh cảm thấy vui à.” Tề Thừa Ân dừng một chút: “Anh?” Lúc Quan Chi Nghi hỏi những lời này lập tức cảm thấy không thích hợp, cô làm sao lại hỏi những lời như vậy…… Cô nhíu mày, sửa lời nói: “Em là nói, Em cùng em họ anh ở chung một chỗ anh cảm thấy…… Vui vẻ sao, thích hợp sao.” Tề Thừa Ân nhìn phía trước, nói: “Nếu các em cảm thấy thật sự thích đối phương, thì có thể nói là thích hợp.” “Cho nên…… Anh cũng cảm thấy rất vui vẻ, đúng không?” Tề Thừa Ân duỗi tay xoa nhẹ đầy cô, ôn nhu nói: " Bọn trẻ các em vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ.” Trẻ con…… Cô đã lớn như thế rồi, vì cái gì vẫn là trẻ con. Thật ra trước kia cô rất thích nghe những lời như vậy do anh nói, trong miệng nói trẻ con, hành động nuông chiều cô so với anh trai ruột còn tốt hơn. Nhưng mà bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy không thích…… Thật sự, một chút đều không thích. Một giờ sau, xe tiến vào khu biệt thự Hoàng Gia. Hoàng Gia ở Đế Đô chính là mảnh đất hoàng kim, gần Trường Hồ, tất nhiên sẽ đẹp hơn nhiều. Từ nhỏ Quan Chi Nghi đã sống ở đây, mà ông nội Tề Thừa Ân cũng ở nơi này, Tề Thừa Ân khi còn nhỏ sống cùng ông nội mười mấy năm. Sau khi xe tiến vào, Tề Thừa Ân bảo tài xế chạy vào Quan gia trước, chờ Quan Chi Nghi xuống xe, anh mới quay về. Nhưng mà về nhà anh không xa, vài phút sau đã đến. Sau khi tạm biệt Tề Thừa Ân, Quan Chi Nghi lôi vali vào trong nhà. “Tiểu, tiểu thư đã trở về!” Mới từ cửa đi vào, dì Trần người giúp việc trong nhà ngạc nhiên chạy ra. Quan Chi Nghi ừ một tiếng, “Dì Trần, bố cùng anh đều ở nhà sao.” “Ở đâu ở đâu, khả năng là ở thư phòng. Tới tới tới, đưa hành lý cho dì.” Quan Chi Nghi buông lỏng tay, đi vào bên tronh. Trong nhà không ít người giúp việc, phần lớn là đều nhìn cô lớn lên, cho nên thấy cô trở về đều là vẻ mặt vui sướng. Quan Chi Nghi chào hỏi một vòng mới đến thưu phòng, cô giơ tay gõ cửa, nghe được giọng của bố ở bên trong vang lên “Vào đi”. “Bố.” Quan Chi Nghi cúi đầu. Quan Hưng Hoài ngồi ở phía sau bàn làm việc, Quan Nguyên Bạch ngồi ở phía trước, hai người đại khái là lại nói chuyện công ti. “Đã về rồi à.” Quan Hưng Hoài nói. “Vâng ". " Đứng đó làm gì, vào đi.” “Ách.” Quan Chi Nghi đi vào, đóng cửa lại. " Em làm sao thế.” Đột nhiên, Quan Nguyên Bạch cau mày nhìn cô. Quan Chi Nghi: “…… Em làm sao.” Quan Nguyên Bạch đánh giá cô từ trên xuống dưới, trực tiếp đứng lên kéo cánh tay cô: “Khoảng thời gian trước gặp em không phải còn…… sao giờ lại gầy như vậy?” Quan Chi Nghi nói: “Giảm béo nha.” “Không phải anh nói em phải ăn uống điều độ sao.” Quan Hưng Hoài cũng nói theo: “Tiểu Ngũ, lời này anh con nói không sai, còn tuổi nhỏ như thế đừng làm bậy!” “Có ăn uống điều độ! Chính là giảm béo đúng cách, vận động mà gầy.” Quan Chi Nghi nói, “Là vậy đấy.” Quan Nguyên Bạch duỗi tay trực tiếp nắm cằm cô, bất mãn nói: " Lúc trước đã gầy rồi, thật không biết em nghĩ như thế nào.” “Đó là anh cảm thấy gầy, máy quay sẽ không thấy vậy……” “Em nói cái gì?” “Không có không có.” Quan Chi Nghi cũng biết Quan Nguyên Bạch cùng bố thật ra là lo lắng cho cô, vì thế nói, “Được rồi được rồi, em rất khỏe mạnh, không cần em vừa về đã bắt đầu mắng em được không.” Quan Nguyên Bạch và Quan Hưng Hoài thấy cô như thế khẳng định cô vì công việc mà giảm cân, trên mặt hai người đều là bất mãn, nhưng vừa nhớ tới Tết không thể to tiếng, hai người lại thực ăn ý mà không có nói cái gì nữa. “Hai người ta mới vừa ở đây làm gì?” Quan Chi Nghi chuyển đề tài. Quan Hưng Hoài nói: “Chỉ chuyện công việc cho anh con.” “Đã biết ạ.” Quan Hưng Hoài: “Con thì biết cái gì, tiểu Ngũ, gần đây con cùng đứa trẻ Hoa gia thế nào.” Thật là…… Bố và nh hỏi vấn đề giống hệt anh Thừa Ân. “Vẫn tốt.” “Vậy là tốt rồi.” Quan Hưng Hoài lại nói: “Đúng rồi Nguyên Bạch, Thừa Ân về nước rất lâu rồi đi.” “Vâng.” “Như vậy, hai đứa ngày thường cũng rất ít trở về. Muốn ăn tết, ngày mai đến nhà Thừa Ân, chúc Tết ông nội Tề.” Quan Chi Nghi: " Được ạ!” Quan Nguyên Bạch: “Đã biết.” ** Ngày hôm sau, Quan Nguyên Bạch và Quan Chi Nghi mang quà đến nhà Tề Thừa Ân. Khi còn nhỏ Quan Chi Nghi thường xuyên đến nhà Tề Thừa Ân, quan hệ với ông nội Tề rất tốt, sau khi vào cửa, cô ngựa quen đường cũ mà đi vào, “Ông nội ơi!” Phòng khách, Tề Thừa Ân và Tề lão gia tử Tề Danh Thắng đang uống trà. Quay đầu nhìn thấy Quan Chi Nghi chạy vào, Tề Danh Thằng cười híp mắy: “Ai nha nhìn đây là ai nha, đây không phải công chúa nhỏ nhà chúng ta sao~” Quan Chi Nghi cười hì hì đi qua: “Đã lâu không tới thăm ông, cho nên mang theo quà đến đền tội.” “Con có thể đến là tốt rồi, còn mang quà làm cái gì, mau mau mau, ngồi.” “Vâng!” Tề Danh Thắng: “Nguyên Bạch cũng đừng đứng, ngồi đi.” “Vâng.” Quan Nguyên Bạch ngồi xuống, “Gần đây thân thể ông thế nào?” “Vẫn tốt.” Tề Danh Thắng nói, “Nhưng mà có phải Tiểu Ngũ gầy đi hay không?” “Ảo giác ảo giác, con không gầy.” “Đúng không?” “Đúng .” " Cái tên nhóc Hoằng Hi đối với con tổ không?” Quan Chi Nghi nghẹn lời: “Ách…… Tốt, khá tốt.” “Vậy là tốt rồi, con là do ông nhìn lớn lên, gả người trong nhà, ông yên tâm.” Quan Chi Nghi có chút mất tự nhiên, cười một chút. “Ai, hai người các con học Tiểu Ngũ đi, đối tượng gì đó cũng có rồi!” Đề tài vừa đổi, mũi tên đột nhiên nhắm ngay Quan Nguyên Bạch và Tề Thừa Ân. Quan Nguyên Bạch ho nhẹ một tiếng: “Gần hai năm nay công ty bên kia có chút bận……” “Lại là lấy cớ, bận bận bận, có thể bận đến khi nào? Con và Thừa Ân thật giống nhau.” Tề Thừa Ân cười một chút, không tỏ ý kiến. “Nhưng mà còn tốt, Thừa Ân xem như đã có điểm kế tiếp, Nguyên Bạch, con phải chạy nhanh lên.” Quan Nguyên Bạch ngoài ý muốn nhìn Tề Thừa Ân: “Kế tiếp?” Quan Chi Nghi ngơ ngẩn: “Cái gì…… Kế tiếp?” Tề Danh Thắng cười sâu xa: “Tiểu Ngũ, ông sắp xếp cho anh Thừa Ân của con một người, hai người đã gặp mặt sau còn rất vừa lòng nhau. Chính là đứa bé Dương gia, con biết không?” Quan Chi Nghi thong thả chớp đôi mắt, hoài nghi chính mình nghe được cái gì, cô cảm thấy với tính cách của Tề Thừa Ân mà đi xem mắt thì thật buồn cười. Nhưng, cô phát hiện bản thân cười không nổi. Cô nhìn Tề Danh Thắng nói chuyện không ngừng, ngực đột nhiên dâng lên một loại khó chịu không thể kìm nén. “…… Cô gái đó so với hai anh của con nhỏ hơn một tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, mấy ngày nuông chiều các con sẽ thấy, đều là người trẻ tuổi, có thể nói chuyện phiếm.” Quan Chi Nghi quay đầu nhìn về phía Tề Thừa Ân, sắc mặt anh như thường, có thể thấy được việc Tề gia nói đều không phải đùa. Cho nên…… Anh sẽ thích cô ấy sao. Quan Chi Nghi hít một hơi, đột nhiên cảm thấy ngực tích tụ sự khó chịu càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi khó thở. Thật ra từ lúc anh trở về cô đã cảm thấy tâm của mình không giống ngày xưa, nhưng mà không nghĩ tới chính là lại đến nỗi như vậy. Cô chưa từng nghĩ đến, sau này sẽ nghe anh nói có người thích, cô lại cảm thấy…… buồn như vậy.