Em chỉ thích gương mặt anh

Chương 57 : Em chỉ thích gương mặt anh

Hôm nay, Triệu Thuận Từ mới mấy người bạn già đến nhà chơi mạt chược. Nhưng còn chưa bắt đầu vào ván thì điện thoại lại vang lên. Thấy là thằng con út gọi, bà bật loa ngoài lên để sang một bên.   “Có chuyện gì đấy?”   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Thẩm Tại: “Bây giờ mẹ có rảnh không?”   “Không rảnh.”   Thẩm Tại: “… Chơi mạt chược đúng không?”   Triệu Thuận Từ ấn máy xào bài: “Tôi ngồi phía Nam, đổi chỗ đi… Hả? Ừ ừ, đang chơi mạt chược.”   “Mẹ đừng chơi nữa, con có việc muốn hỏi.”   Thẩm Tại nói chuyện với bà rất ít khi nghiêm túc như vậy, Triệu Thuận Từ thoáng sửng sốt, bà cầm điện thoại lên, hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”   Thẩm Tại: “Mẹ dừng chơi lại chưa?”   Triệu Thuận Từ nhíu mày, nói một câu với mọi người rồi mới đi sang một bên: “Rồi rồi, con nói đi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   “Sủi cảo làm như nào mẹ?”   “…”   “Alo?”   “… Thẩm Tại, nếu anh rảnh quá không có việc gì làm thì đi kiếm thêm tí tiền đi, mẹ anh đang bận lắm, thế nhé.”   “Khoan đã.” Thẩm Tại ngăn bà lại, “Mẹ đừng cúp máy, con nghiêm túc đấy. Sủi cảo, loại tự làm ấy, làm như nào mới ngon?”   Triệu Thuận Từ chớp chớp mắt, bà hơi bất ngờ, mãi mới kịp phản ứng lại, “Con hỏi cái này làm gì?”   “Đương nhiên là vì con muốn làm, chứ mẹ nghĩ để làm gì?”   “Con muốn ăn thì mua đi, lại còn tự làm? Chập mạch à.”   “Không phải con muốn ăn.” Giọng điệu thản nhiên như không, không hề cảm thấy mình hỏi chuyện này thì có gì là lạ, “Mẹ đừng hỏi nữa, lúc trước con thấy mẹ tự gói mấy bao nhiêu lần rồi mà, mẹ nói con biết phải mua những gì đi.”   Triệu Thuận Từ im lặng hai giây, giọng bỗng cao lên mấy đề-xi-ben: “Con muốn làm sủi cảo cho ai ăn thế?!”   “Người.”   “Không phải cho cô nào đấy chứ?”   Thẩm Tại không đáp, nhưng hoàn toàn là thiên về ngầm thừa nhận.   Triệu Thuận Từ hít sâu một hơi, cả kinh đến biến sắc: “Con đấy cái thằng nhóc này, vạn tuế nở hoa rồi à?”   (*) Theo lời của ông cha ta truyền lại, việc cây vạn tuế ra hoa là có, nhưng rất hiếm. Vì vậy người xưa mới có câu “Thiên niên thiết thụ liễu hoa”. Nghĩa là “Nghìn năm vạn tuế đơm hoa” nên nhiều người ví gọi đây là loài cây “ngàn năm” mới nở hoa là vậy.   “Vâng, mẹ vừa lòng chưa.” Thẩm Tại bất lực, “Mẹ có thể vào chuyện chính được không, trả lời câu hỏi của con.”   “Được, được được được!” Triệu Thuận Từ mừng vui quá đỗi, mạt chược gì đó, bạn bè gì đó đều bị bà quên sạch sành sanh, “Thế cô bé kia muốn ăn nhân gì?”   “Đều được, loại nào thì ngon?”   “Vậy làm hai loại đi! Như này như này, con phải nhớ nhé, mẹ sẽ nói cho con phải mua cái gì. Đầu tiên là thịt heo, nấm hương, trứng gà…”   Triệu Thuận Từ cứ huyên thuyên mãi, giọng nói không giấu nổi sự vui mừng. Thẩm Tại viết ghi chú trên điện thoại, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô gái đứng bên kệ hàng, còn chăm chú chọn đồ ăn vặt…   “Vâng, con biết rồi, cúp máy trước đây.”   “Này này, lát nữa không biết cái gì thì lại gọi cho mẹ nhé.”   Thẩm Tại: “Không phải mẹ chơi mạt chược à, có rảnh không?”   “Có! Con dâu quan trọng nhất, mẹ lúc nào cũng rảnh.”   Thẩm Tại hơi cong khóe môi: “Con biết rồi."   Cúp máy xong, Thẩm Tại quay lại tìm Thịnh Văn Ngôn.   Vừa rồi cô nói muốn ăn sủi cảo, anh liền lái xe về Đồng Nguyệt Loan, trong khu có mở siêu thị nhập khẩu dành cho dân cư trong này, ở đây cái gì cũng có.   Lúc này Thịnh Văn Ngôn đã chất đầy cả xe đẩy mua hàng.   “Anh biết làm sủi cảo thật à?” Thấy anh quay lại, Thịnh Văn Ngôn liền hỏi.   Thẩm Tại: “Biết chứ, em không tin à?”   Thịnh Văn Ngôn lẩm bẩm: “Nhìn anh chẳng giống người biết làm…”   “Yên tâm đi, sẽ có cho em ăn thôi.” Thẩm Tại giúp cô đẩy xe, “Đừng lấy nhiều đồ ngọt như thế, đi mua nguyên liệu nấu ăn thôi.”   “Vâng.”   Thịnh Văn Ngôn rất ít khi đi siêu thị, đồ ăn trong nhà hầu như là gọi người ta ship đến, hiếm lắm mới có một lần đi siêu thị, cô cảm thấy khá mới mẻ, thế là thấy cái gì cũng nhặt cho vào xe.   “Cái này cho vào sủi cảo có ngon không? Đây là cái gì thế?” Lúc đi ngang qua quầy rau xanh, Thịnh Văn Ngôn có chút hưng phấn nói.   Thẩm Tại cũng hoàn toàn không biết mấy thứ trông chả khác gì nhau này, anh nhìn bảng tên của nó rồi mới nói: “Em thấy sủi cảo nhân cải cúc bao giờ chưa? Cái này không được.”   “Vậy chúng ta mua loại nào?”   “Em ăn nhân thịt heo rau hẹ không?”   “Ăn chứ.”   “Vậy thì mua rau hẹ.”   “Vâng~”   Thẩm Tại vừa mua vừa xem ghi chú xem còn thiếu nguyên liệu gì, còn Thịnh Văn Ngôn thì chả khác nào bà chủ chỉ tay năm ngón, đi sau anh ngó nghiêng khắp nơi.   Vất vả lắm mới mua đủ hết đồ, xong xuôi đã là một tiếng sau.   “Em cứ ngồi đây ăn mấy cái này trước đi, sủi cảo chưa xong ngay được.” Thẩm Tại để hai túi đồ ăn vặt lên bàn trà, sau đó xách theo một cái túi khác toàn là nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.   Thịnh Văn Ngôn gật gật đầu, ngồi trên sô pha bóc một gói bánh quy vị phô mai.   Thật ra lúc trước trên xe cô đang giận, nghĩ người ta được ăn sủi cảo tự gói thì mình cũng có, cho nên mới nói một câu như vậy.   Nhưng không ngờ Thẩm Tại lại làm thật, anh đưa cô đi siêu thị mua nguyên liệu, định làm sủi cảo cho cô ăn.   Nếu nói cô là người mười ngón tay không dính nước xuân, vậy chẳng phải Thẩm Tại lại càng thế sao, bên cạnh anh lúc nào cũng có trợ lý đi theo, mấy công việc sinh hoạt vụn vặt này, có chuyện gì anh phải lo đâu.   Thịnh Văn Ngôn ngó vào phòng bếp, trong tim tràn đầy mật ngọt, vị ngọt tràn ra, bao vây lấy cô, khiến cả người cô chìm trong sự ấm áp.   Cô vừa vui, lại vừa... cảm động.   Cuối cùng ăn vài miếng bánh quy, Thịnh Văn Ngôn vẫn không nhịn được mà đi vào phòng bếp.   Lúc này Thẩm Tại đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bên trong, Thịnh Văn Ngôn vịn lên cửa hỏi anh: “Có cần tôi giúp không.”   Thẩm Tại quay đầu lại nhìn cô một cái: “Em ngồi ngoài đi là được.”   “Nhưng hai người làm thì nhanh hơn.”   “Em đói lắm à?”   Thật ra ăn một tí đồ ăn vặt kia rồi nên cũng không đói lắm, nhưng Thịnh Văn Ngôn vẫn nói: “Hơi hơi, vậy nên tôi tới giúp anh đây.”   Nói rồi cô đi đến bên cạnh anh, “Giờ phải làm gì?”   Thẩm Tại không xua cô ra ngoài nữa: “Vậy em băm thịt heo này đi, tôi đi làm cái khác.”   “Ok~”   Thịnh Văn Ngôn nhận lấy cái dao, nhanh chóng chiến đấu hăng say với thịt heo trên thớt.   Hai người cùng làm đúng là nhanh hơn hẳn, chẳng mấy chốc đã xong phần nhân, bắt đầu chuyển sang gói bánh.   Đây là công việc cần đến kỹ thuật, không chỉ Thịnh Văn Ngôn, cả Thẩm Tại cũng thấy có hơi khó   “Liệu có công cụ gì mà ấn một cái thành sủi cảo luôn không?” Sau khi nặn hai cái trông như cái bánh bao, Thịnh Văn Ngôn đành đầu hàng.   Thẩm Tại cười khẽ: “Vậy mà còn muốn ăn sủi cảo tự làm.”   “Không phải là vì nhận ra cái này làm hơi khó à…”   “Em để đó đi, để tôi.”   “Nhưng mà... trông anh làm hình như cũng không ổn lắm.”   Thẩm Tại gói thì có thể miễn cưỡng gọi là đẹp hơn của cô một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.   Ngón tay Thẩm Tại khựng lại, liếc cô một cái: “Tôi sẽ cho em ăn cái bình thường được chưa, em đi xem phim đi, xong ngay thôi.”   “Thôi được rồi…” Thịnh Văn Ngôn thật sự là không có kiên nhẫn với chuyện bếp núc, hơn nữa cô đúng là không thể gói được cái sủi cảo nào ra hồn cả, thế là vui vẻ chạy đi xem phim.   Cô đi rồi, Thẩm Tại mở ipad để cạnh bàn lên, tìm kiếm video: Cách gói sủi cảo.   Sau đó anh nhìn cánh người ta làm mà học theo.   Gói được gần một nửa thì điện thoại vang lên, anh lau tay rồi nhấn bắt máy: “Chuyện gì thế?”   Người bên kia là Thẩm Hàm, anh ta nén giọng xuống hỏi: “Bên cạnh chú có người không?”   “Không có, sao thế?”   “Vậy chú đang ở đâu?”   “Ở nhà.”   “Đệt!” Thẩm Hàm chửi thề một câu, “Vừa nãy tự nhiên mẹ gọi cho anh, hỏi anh là có phải anh biết chú có bạn gái rồi không, anh biết thế quái nào được, thế là chú giấu anh à? Anh là anh trai chú đấy! Chú có bạn gái, chuyện lớn như thế mà chú không nói với anh một tiếng à?”   “Vẫn chưa.”   “Hả?”   “Vẫn chưa phải bạn gái.”   “Vậy mẹ bảo chú định tự tay gói sủi cảo cho người ta, thật đấy à? Hay là mẹ đồn nhảm đấy.”   Trong phòng khách vang lên tiếng nhạc phim, Thẩm Tại sợ người đang xem phim ngoài kia bị đói, thế là vội vã làm nốt chuyện đang dang dở: “Đang gói sủi cảo, không còn gì nữa thì em cúp máy đây, còn chưa gói xong.”   Thẩm Hàm: “…?”   Thẩm Tại chẳng đợi anh ta nói gì thêm mà cúp máy luôn, dù sao thì anh ta nói nữa nói mãi cũng toàn là nói nhảm.   ——   Quen tay rồi thì mấy cái sau đó đều làm rất nhanh, sủi cảo gói xong cho vào nồi, chẳng bao lâu nữa là được ăn rồi.   “Thịnh Văn Ngôn, lại đây thử xem.”   Bộ phim mới chiếu được một nửa, nhưng Thịnh Văn Ngôn nghe vậy thì lập tức hí hửng chạy lại, “Xong rồi à? Oa, thơm quá.”   Thẩm Tại kéo ghế ra, “Ngồi xuống ăn.”   “Dạ!”   Thịnh Văn Ngôn háo hức lấy thìa múc một cái, sủi cảo tròn vo, không giống sủi cảo bình thường mà trông giống miếng hoành thánh to bự hơn.   Nhưng cô lại cảm thấy nó vô cũng ngon miệng, trông còn ngon hơn cái nhà mình làm!   Thịnh Văn Ngôn cúi đầu cắn một miếng, nước trào ra, mùi vị của thịt và nấm hòa vào nhau, đánh mạnh vào vị giác của cô. Nhưng sủi cảo vừa ra khỏi nồi nên rất nóng, Thịnh Văn Ngôn sững sỡ, che miếng hít hà nửa ngày, nói không ra lời.   Thẩm Tại thấy cô bị bỏng thì vỗ nhẹ lên đầu cô: “Ăn vội thế làm gì?”   “A... Ha... Nóng”   “Nhả ra.”   “A, không cần… Ngon quá.” Thịnh Văn Ngôn phải mất một lúc mới nuốt được miếng sủi cảo kia, “Ngon quá đi mất.”   Cô gái nhỏ ngồi đó mắt sáng long lanh, trông cứ như đang ăn sơn hào hải vị vậy.   Thẩm Tại hơi nhướng mày, lần đầu phát hiện thì ra vào bếp còn có thú vui thế này.   “Ngon thật à?”   “Ừm, không mặn không nhạt, hương vị vừa miệng, còn rất tươi ngon nữa.” Thịnh Văn Ngôn lại múc một miếng sủi cảo lên cắn một cái, cảm thán nói, “Không hổ là thịt mình băm, ngon ngọt mềm thơm.”   Thẩm Tại khẽ cong môi, hơi hơi ghé lại gần: “Vậy à, tôi nếm thử xem.”   “Ồ, được.”   Thịnh Văn Ngôn duỗi tay định lấy cái thìa cho anh, nhưng cô còn chưa chạm tới cái thìa thì đã thấy người đàn ông bên cạnh ghé sát lại, ăn mất miếng sủi cảo đã cắn một nửa trên thìa của cô.   “Cũng được đó.” Thẩm Tại ăn xong, đánh giá một câu rất đúng trọng tâm.   Thịnh Văn Ngôn ngơ ngác nhìn cái thìa trống không của mình: “Của tôi mà...”   “Tôi sợ bỏng.”   “Hả?”   Lúc Thịnh Văn Ngôn phản ứng mới hiểu ra ý anh là trong bát nóng quá anh không ăn, mà cái cô múc trên thìa đã để qua một lúc nên vừa miệng.   Cơ mà, cái kia rõ ràng là cái cô ăn dở mà.   Đệch… Sao anh lại ăn thừa đồ của cô!   Hơn nữa hành động vừa rồi còn vô cùng tự nhiên, cứ như tất lẽ dĩ ngẫu, cứ như… hai người đã chung đụng như vậy từ lâu.   “Sao không ăn nữa.” Thẩm Tại nhàn nhạt hỏi.   Thịnh Văn Ngôn hả một tiếng: “Ăn, ăn chứ, không phải đang nóng sao, từ từ tôi ăn.”   Thẩm Tại lại nhấc tay xoa xoa đầu cô: “Còn biết từ từ à, xem ra không ngốc lắm.”   Vành tai Thịnh Văn Ngôn lập tức nóng bừng, “Anh mới ngốc ấy…”   Ding dong ——   Đúng lúc này, chuông cửa vang lên phá đám, Thịnh Văn Ngôn khẽ hắng giọng, cố tình trốn khỏi bầu không khí mùi mẫn sẽ làm tim cô không ngừng tăng tốc, lập tức nói: “Tôi đi mở cửa!”   Nói rồi cô vội vàng đứng dậy chạy ra cửa.   Cô nhìn qua mắt mèo, nhận ra là người quen nên mở cửa luôn: “Chào anh Thẩm.”   Người đến là Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nhìn cô một cái, gật gật đầu rồi hí hửng đi vào trong: “Người đâu, người kia đâu.”   Thịnh Văn Ngôn: “Hả? Anh tìm Thẩm Tại à? Ở trong đó.”   Thẩm Hàm đi được vài bước lại lùi lại: “Vậy cô bạn gái nhỏ của nó đâu, còn ở đây chứ?”   “Bạn gái... nhỏ?” Thịnh Văn Ngôn ngây ra một lát, chả hiểu gì cả.   Thẩm Hàm lúc này đang hớn ha hớn hở, thấy Thịnh Văn Ngôn không nói được gì thế là định tự vào xem luôn. Nhưng mới đi được vài bước, tự nhiên anh ta ý thức được một chuyện.   Anh ta chầm chậm quay đầu lại, nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn: “Văn Ngôn, tôi nhớ không nhầm thì cô đã về Khải Thịnh rồi, không phải trợ lý của Thẩm Tại nữa đúng không?”   “Đúng vậy.”   “Vậy sao hôm nay cô lại ở nhà nó?”   Thịnh Văn Ngôn chớp chớp mắt: “Tôi… Tôi tới ăn sủi cảo đó.”