Em Chỉ Có Thể Thích Anh
Chương 82
Tầng trên cùng của khách sạn có một bể bơi ngoài trời rất lớn, có thể quan sát toàn thành phố.
Sáng sớm, người đến bể bơi không nhiều lắm, nhưng vẫn tính là có người. Người thì vầy nước ở khu nước nông, người thì tắm nắng, có người thì lại cứ đi đi lại lại trên bờ, ngó đầu sang khu nước sâu.
Gần khu nước sâu có hai người đang đứng, một người điển trai, một người da đen. Hai người đều trong tư thế sẵn sàng đón địch, người bình thường chớ có lại gần, có vẻ khá đáng sợ.
Tuy nhiên, người đem đến cảm giác đáng sợ hơn chính là vị khách duy nhất đang bơi ở khu nước sâu.
Trên người anh ta có rất nhiều vết sẹo, sau lưng và cánh tay kín đặc hình xăm, đặc biệt là hình xăm trên cánh tay, một con quái vật đầu dê đuôi cá, con mắt đen ngòm trên trán, tỏa ra luồng khí ma mị, hắc ám.
Mọi người không đoán nổi lai lịch của người này, chỉ cảm thấy đây có lẽ là một nhân vật tuyệt đối không thể trêu đùa, thế nên chỉ dám lởn vởn gần đó chứ không dám xuống nước.
Vị khách này vừa xuất hiện là lập tức như tỏa ra một luồng thuốc kích thích ra xung quanh, đặc biệt là những cô gái trẻ, ánh mắt không ngừng dõi theo từng hành động của bên đó. Có người thì thầm hỏi thì lập tức có cô nàng kích động trả lời, đó là “anh Từ”, một nhà đầu tư thần bí, sáng nào cũng đến đây bơi, không ít khách đến đây chỉ là để ngắm anh.
Từ Tử Sung vừa bơi xong một vòng, đang dừng lại thư giãn. Anh tựa vào thành bể bơi, hai tay tùy ý giang sang hai bên, hấp dẫn hơn cả hình xăm trên người anh chính là cái dáng người quyến rũ dễ dàng khiến người ta suy nghĩ bậy bạ của anh.
Nắng sớm dìu dịu, làn da màu mạch nha của anh lấp loáng bọt nước, dưới ánh mặt trời, từng đường cong cơ thể của anh như được phủ một lớp sa mỏng, hấp dẫn mọi ánh mắt của khách ở bể bơi.
Lúc Hạ Mộng Ngư được vệ sĩ của Từ Tử Sung dẫn vào bể bơi, trước mắt cô xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Sắc mặt Từ Tử Sung vẫn lạnh lùng như thế, anh trầm mặc tựa vào thành bể bơi, dù dáng vẻ ấy khiến người ta sợ không dám đến gần nhưng vẫn không cưỡng nổi lực hấp dẫn.
Hạ Mộng Ngư híp mắt nhìn quanh bể bơi, quả nhiên, ngoài một gia đình ba người ở góc ra, thì số còn lại phần lớn là những cô gái trẻ.
Biết ngay là sẽ thế mà!
Vừa nghe anh chàng vệ sĩ nói sáng nào Từ Tử Sung cũng lên đây bơi, cô đã biết sẽ có chuyện bất ổn rồi. Từ Tử Sung quyến rũ như thế, mấy cô nàng kia biết thói quen sinh hoạt của anh, chẳng lẽ không nảy sinh lòng tham sao? Cũng hết cách, nói cho cùng thì con gái đều háo sắc như nhau, vừa đẹp trai vừa manly như thế, ai mà không thích?
Thế nào gọi là không sợ trộm cướp của chỉ sợ trộm thầm nhớ thương, chính là thế này đây!
Cũng may là cô tính toán xa, muốn lên xem một cái, nhân thể tuyên bố chủ quyền, để cái đống tiểu yêu kia thôi hi vọng. Biết Từ Tử Sung đã bị cô ăn sạch sành sanh, ai còn dám cướp khỏi miệng cô.
Hạ Mộng Ngư đứng lại bên ngoài quan sát một chút. Cái đám con gái kia đang phô diễn sắc đẹp, người thì duỗi chân ra bôi kem chống nắng, lúc cúi người còn cố nín thở để không bị phèo mỡ bụng ra; có người tựa vào ghế nhâm nhi champagne, vừa uống vừa chậm rãi vuốt từ đáy ly lên, động tác đầy ám chỉ; lại có người bạo gan bơi qua bơi lại trước mặt Từ Tử Sung, sau đó trèo lên ngồi trên bờ, vung vẩy chân dưới nước, dáng dấp như siêu mẫu quốc tế. Hạ Mộng Ngư hừ lạnh một tiếng, cái đám tiểu yêu này, bổn cung chưa chết đâu mà dám ở đấy tưởng bở.
Cô quét ánh mắt sắc bén quanh bể bơi một vòng, giơ tay ý bao hai anh chàng vệ sĩ đứng lại, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang đi vào…
Hạ Mộng Ngư uốn éo bước vào, ánh mắt đầy tự tin, khí thế như thể cô là trung tâm của cả vũ trụ vậy. Cô vừa bước vào là đã khiến mọi người đều phải chú ý.
Suy cho cùng thì đều là con gái, mấy cô nàng kia cực kỳ mẫn cảm với những sinh vật giống cái khác, cái loại lẳng lơ này, nhìn là biết đến đây để gây chuyện!
Tất cả đều dồn ánh mắt về phía Hạ Mộng Ngư, chằm chằm nhìn cô bước tới cạnh bể bơi. Thật sự giống như siêu mẫu ở đâu mới đến, có người còn nhỏ giọng hỏi, cô có phải là ngôi sao mới nổi hay không.
Hạ Mộng Ngư liếc đám đối thủ của cô, sau đó kiêu kỳ cởi áo choàng ra, khẽ nhếch khóe miệng, tự tin khoe thân hình không chút mỡ thừa của mình. Cô vốn dĩ không phải là loại gầy nhom như cò hương, dáng người của cô vô cùng cân đối, đường cong mềm mại, vòng eo thon gọn như thể chỉ một tay là ôm hết. Lúc cô mặc áo choàng đã có thể nhìn ra, từ bả vai xuống đến đùi là một đường cong cực kỳ duyên dáng, cái mông vừa tròn vừa đầy đặn như trái đào căng mọng. Thế mà giờ cô lại mặc một bộ bikini, chiếc áo quây không dây đeo, chỉ có đúng hai cúp ôm trọn bầu ngực tròn đầy, giữa khe khoét rỗng, có thể mơ hồ nhìn thấy khe sâu ở trong.
Bitch!
Không có tiền mua áo hay sao mà lại mặc thiếu vải thế này đến đây?
Cả đám thầm chửi rủa Hạ Mộng Ngư.
Quả nhiên, đám yêu tinh càng ngày càng lẳng lơ!
Ngay lúc Hạ Mộng Ngư bước vào, Từ Tử Sung đã chú ý đến cô rồi. Ánh mắt anh vẫn bám chặt theo Hạ Mộng Ngư, bắt gặp dáng vẻ này của cô, anh không kiềm chế được phải nghiêng đầu, âm thầm nhếch môi cười.
Con thỏ tinh này…
Đám con gái kia thấy một con yêu tinh mới xuất hiện thì nhanh chóng quay ra nhìn Từ Tử Sung xem anh có phản ứng gì. Có điều, Từ Tử Sung đã kịp thu lại nụ cười, lúc anh quay ra thì vẫn là vẻ mặt lạnh lùng và dáng vẻ người sống chớ có lại gần như mọi khi, thế nên hội kia mới yên tâm tiếp tục xem con yêu tinh này diễn trò gì nữa.
…
Sau khi thành công thu hút sự chú ý của mọi người, Hạ Mộng Ngư mới ý thức được một vấn đề nan giải khác.
Cô không thể đứng trên bờ mãi được, cô đến tìm Từ Tử Sung, nhưng lúc cô chuẩn bị có hành động tiếp theo thì lại nhớ ra một việc. Cô cố tình ăn mặc khiêu gợi nhưng lại quên mất là mình không biết bơi, hơn nữa còn hơi sợ nước…
Thế này thì quá xấu hổ rồi!
Hạ Mộng Ngư ảo tưởng, mình sẽ như một nàng tiên cá lao xuống bể bơi, sau đó yêu kiều ngoi lên khỏi mặt nước như phù dung xuất thủy trước mặt Từ Tử Sung. Nhưng hiện thực tàn khốc, tuy chỗ này có khu nước cạn nhưng cô vẫn không dám xuống.
Có điều, mọi người đều đang chú ý tới cô, Hạ Mộng Ngư cảm thấy, cô không được phép nao núng.
Mất mặt thì mất mặt thôi!
Hạ Mộng Ngư bám vào lan can, cẩn thận duỗi chân thò vào làn nước, sau đó lom khom bò xuống bậc thang. Được hai bước, cô lại sợ hãi quay về, tóm chặt lấy lan can không dám động đậy.
“Xì…”
Có người phụt cười thành tiếng, còn mọi người thì đều tặng Hạ Mộng Ngư ánh nhìn vô cùng trào phúng. Chẳng phải vừa rồi làm ra vẻ nữ vương giá lâm đấy sao? Thế nào mà lại không biết bơi, xuống nước thôi mà cũng lom lom đến dị như vậy cơ chứ. Chắc chắn là thị uy rồi, còn tưởng sẽ nhảy xuống nước như một nàng tiên cá, rốt cuộc thì cái dáng vẻ hoàn mỹ kia đã bị cái dáng lồm cồm phủi sạch không thấy bóng.
Mẹ kiếp!
Hạ Mộng Ngư thầm chửi, chỗ này không phải sân nhà của cô, vẫn là nên đi về thôi, bằng không nhỡ bị sặc nước lại càng mất mặt hơn…
Đúng lúc Hạ Mộng Ngư định đứng dậy thì Từ Tử Sung nhìn cô rồi lắc đầu, ý bảo cô đừng lên.
Hạ Mộng Ngư nghi hoặc nhìn Từ Tử Sung, lại thấy anh bỗng nhiên chìm vào làn nước, nhanh chóng bơi đến chỗ mình.
Động tác của anh vô cùng nhanh, dáng người không chê vào đâu được. Cái gì gọi là như cá gặp nước, cái gì gọi là bọt tung trắng xóa? Hạ Mộng Ngư không nhịn được phải cảm thán, Từ Tử Sung rõ là muốn mê hoặc chết cô mà, từ hồi cấp ba đã thế rồi.
Từ Tử Sung ngoi lên khỏi mặt nước, lắc hết nước trên tóc, bọt nước dưới ánh nắng sớm lấp loáng, như thể anh vừa tự dát vàng lên mình vậy. Hình xăm và những vết sẹo trên người anh đều khiến anh có vẻ nguy hiểm nhưng lại càng quyến rũ khiến người ta muốn ngừng nghiền ngẫm mà không được…
Nếu không phải vì không dám buông tay ra, chắc chắn Hạ Mộng Ngư sẽ ôm chầm lấy bảo bối của mình rồi nói vài câu dí dỏm, đùa giỡn anh vài câu, nhưng cô lại chỉ đành bám chặt lấy lan can mà không dám làm gì khác.
“Không biết bơi à?”, Từ Tử Sung hỏi.
Hạ Mộng Ngư xấu hổ gật đầu.
Từ Tử Sung nghiêng mặt che đi nụ cười bên môi, sau đó mới hắng giọng nói: “Tuyệt lắm.”
…
Shit, anh Từ chủ động tiếp cận người ta kìa…
Cô nàng này là thánh nhân phương nào vậy?
Chẳng lẽ anh Từ lại nông cạn như vậy, thích bọn ngực to?
Sớm biết cái kiểu ngồn ngộn thế này có ích thì đã độn lên độn xuống rồi…
…
Hạ Mộng Ngư nghẹn họng.
“Anh dạy em.”
Hạ Mộng Ngư gật đầu.
Từ Tử Sung vỗ mông Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Buông tay ra, bám vào anh.”
Hạ Mộng Ngư thật sự rất sợ nước, nhưng vừa nhìn thấy Từ Tử Sung là cô đã yên tâm hẳn, không chút do dự liền buông tay ra, ngả người tóm lấy cánh tay anh.
Từ Tử Sung duỗi tay ra ôm eo Hạ Mộng Ngư, để cô ngả vào mình.
Bitch!
Rốt cuộc cả hội kia đã hiểu, thì ra là con yêu tinh kia đang giả vờ yếu đuối. Quả nhiên, đàn ông đều thích cái loại “hoa sen trắng” cần bảo bọc như thế này!
Trước tiên, Từ Tử Sung dạy Hạ Mộng Ngư cách nổi trên mặt nước, tỉ mỉ chỉ cho cô bí quyết.
Hạ Mộng Ngư vẫn không dám chìm người xuống, Từ Tử Sung bất đắc dĩ nói: “Anh ở đây mà, sao lại để em bị gì được?”
Cũng phải…
Hạ Mộng Ngư quyết định tin tưởng Từ Tử Sung, cô lấy hết can đảm, dựa theo điểm mấu chốt anh nói, từ từ chìm người xuống nước.
Quả nhiên cô nổi được lên, sau đó lại dựa theo lời anh chỉ dẫn, thắt chặt cơ bụng, thu chân lại.
“Wow, em làm được này!”
“Giờ anh buông tay, em thử tự nổi đi.”
Tuy Hạ Mộng Ngư hơi căng thẳng, nhưng cứ ngẩng đầu nhìn Từ Tử Sung là lại thấy yên tâm, không chút do dự, cô lại một lần nữa chìm xuống nước.
Hạ Mộng Ngư ngụp trong nước một lúc, đến lúc không nhịn thở được thì ngoi lên, không đến năm phút đã học được cách nổi.
“Wow.”, Hạ Mộng Ngư hưng phấn nói: “Em biết nín thở đấy.”
“Ừ.”, Từ Tử Sung dịu dàng xoa đầu Hạ Mộng Ngư, “Rất thông minh.”
Hạ Mộng Ngư được Từ Tử Sung khen liền đắc ý, như thể học sinh tiểu học được thầy giáo khen vậy.
Từ Tử Sung nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Mộng Ngư thì liền cười, nụ cười vô cùng dịu dàng.
Ánh mặt trời phía sau còn không rực rỡ bằng ánh mắt anh. Ánh mắt anh nhìn cô, lúc nào cũng rực rỡ như thế.
Lúc này mọi người mới biết, thì ra anh Từ không chỉ biết chủ động bắt chuyện với người khác, mà còn biết cười nữa. Trước đây, mọi người đều hoài nghi, liệu có phải gương mặt anh Từ bị khuyết mất dây thần kinh nào đó nên không cười được hay không.
Hai người cười nói như thể cả thế giới chỉ có họ vậy. Hình ảnh đó thu vào mắt người khác, khiến họ chỉ có thể buông một tiếng thở dài.
Người sáng suốt nhìn dáng vẻ của hai người kia là đủ hiểu, làm gì còn chỗ cho người khác chen vào.
Mẹ kiếp, trên đời này đúng là có tình yêu đích thực đấy.
Mẹ nó chứ, trông chẳng giả tạo chút nào…
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
184 chương
54 chương
187 chương
25 chương
168 chương