Hạ Mộng Ngư đắc ý đến phát điên lên, cô nói bằng cái giọng rộn ràng nhịp điệu: “Wow, quá là tuyệt vời!” Từ Tử Sung cũng chỉ còn biết cười. “Cười anh hả?” Từ Tử Sung bắn ánh mắt uy hiếp về phía Hạ Mộng Ngư, sau đó chộp lấy Hạ Mộng Ngư, đè dưới người. “Không dám, không dám!” Hạ Mộng Ngư không dám trêu chọc Từ Tử Sung nữa, người cô vẫn rất đau đấy nhé. Lúc này, Từ Tử Sung mới lật người nằm xuống, rồi lại ôm Hạ Mộng Ngư vào lòng. Hạ Mộng Ngư dựa vào Từ Tử Sung, cô hỏi: “Không phải ngay từ hồi lớp Mười anh đã biết truyện thần thoại kia, rồi coi em là nữ thần, tự coi mình là Pan, thế nên mới lấy cái tên Pan làm nghệ danh đấy chứ?” “Ừ.” “Chắc chắn anh nói điêu!”, Hạ Mộng Ngư lẩm bẩm: “Pan xấu xí gớm ghiếc mới tự ti, còn anh thì tự ti cái gì? Anh đẹp trai ngời ngời thế này, vóc dáng xuất sắc thế này, lại còn thông minh, manly, lại mạnh mẽ, tỏa sáng còn chưa hết nữa là.” Cái miệng nhỏ xinh này của Hạ Mộng Ngư đúng là qua mười năm lại càng ngọt hơn, khen người ta đến phổng cả mũi. Từ Tử Sung khẽ cười, vẻ mặt như thể không biết phải nói sao. Có lẽ, bản thân Hạ Mộng Ngư không hề biết, hồi trước, cô rạng ngời đến mức nào. Cô tỏa sáng đến mức khiến anh cảm thấy, cả đời này mình cũng không thể có bất kỳ quan hệ gì với người con gái ấy. Trong trường, có không ít những đứa con gái hơn cô cả về gia thế lẫn diện mạo, nhưng lại không có một ai khiến người ta cảm thấy xa cách đến mức không đuổi kịp như cô. Lúc mọi người còn đang mơ mơ hồ hồ, thì cô đã biết mình muốn sống một cuộc đời như thế nào. Thuở thiếu thời, trong khi ai ai cũng đang mong được mọi người hiểu mình, thì cô đã có thể nhìn thấu người khác. Dù cô còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn có một luồng ma lực khiến người khác có cảm giác cứ thấy cô là thấy bình thản. Chính lúc ấy, Từ Tử Sung đã biết, nội tâm người con gái này đầy kiên định và mạnh mẽ. Hạ Mộng Ngư khiến anh biết hy vọng, rằng mình có thể nắm chắc được sức mạnh trong tay, lại không kìm lòng được phải phấn đấu để trở thành người đàn ông xứng đôi với cô. “Cụ thể là anh thích em từ khi nào?”, Hạ Mộng Ngư lại hỏi. Thật ra lúc đó, Từ Tử Sung cũng không tránh khỏi phút ngây thơ. Ngay từ đầu, anh cũng không biết thế nào là thích. Chỉ có lúc phát hiện ra mình cứ hay nhìn trộm cô, lúc quan sát nhất cử nhất động của cô, anh mới ý thức được, thì ra là thích. “Tự dưng lại muốn anh kể. Có thể là hôm khai giảng năm lớp Mười.” Hạ Mộng Ngư nghẹn họng. Ngay ngày đầu tiên khai giảng, Từ Tử Sung đã thích cô? Đùa cái gì thế? Ngày đầu tiên, hai người họ đã có vẻ không vừa mắt nhau rồi đấy! … “Bạn này, bạn học lớp nào đấy?”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm. Chàng trai cao lớn quay đầu lại nhìn Hạ Mộng Ngư, hơi nheo mắt do đứng ngược ánh nắng. “A14.” “Mình cũng A14, trùng hợp ghê! Cậu có biết đi lấy quần áo quân sự ở đâu không?” “Có.” “Đi thế nào?” “Hả?” “Đường đến chỗ lấy quần áo, đi thế nào?”, Hạ Mộng Ngư chán nản hỏi. Cô cảm thấy sao mà tên này có vẻ hơi ngốc. “À. Chỗ kia…” “Cám ơn nhé!” Hạ Mộng Ngư đi về phía đó, nhưng đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu thì thấy tên ngốc đó vẫn đứng yên nên lại bước trở lại. “Gì vậy?”, tên ngốc nhíu mày. Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ thở dài một hơi, rồi kiễng mũi chân, giơ tay chỉnh lại cổ áo cho cậu. Vừa nãy nhìn thấy cái cổ áo không ngay ngắn của cậu ta, cô lập tức ngứa mắt. Cau mày chỉnh lại cái cổ áo xong, Hạ Mộng Ngư vỗ vai cậu rồi nói: “Anh bạn à, phải chỉn chu một chút.” Hạ Mộng Ngư xoay người bỏ đi. Từ Tử Sung đứng yên tại chỗ mãi một lúc mới lấy lại tinh thần được. Gương mặt cậu thoáng đỏ, nghe thấy tiếng chuông, cậu mới định thần rồi chạy về lớp. Lấy xong quần áo, lúc về lớp, Hạ Mộng Ngư chỉ còn nhìn thấy đúng một chỗ trống. Không phải là cạnh cái tên ngốc đó sao? Cô cười với cậu ta một cái, cậu ta lại lạnh lùng quay mặt đi, không thèm nhìn cô. Hạ Mộng Ngư vừa ngồi xuống thì cô chủ nhiệm vào. Dặn dò xong lịch hoạt động trong một tuần tới xong, cô chủ nhiệm nói tiếp: “Tạm thời tôi không xếp chỗ ngồi, cứ ngồi như thế này cũng được. Có ai có yêu cầu đặc biệt, muốn đổi chỗ thì có thể nói với tôi, nếu không có ý kiến gì thì tôi sẽ không đổi.” Bình thường, vào tình huống như thế này, sẽ chẳng ai có ý kiến cả. Dù sao cũng mới khai giảng, mọi người không quen nhau, chẳng ghét cũng chẳng thích ai, giơ tay xin đổi chỗ thì thà cứ ngồi yên đấy cho xong. Có điều, không thể ngờ, tên ngốc đó lại giơ tay. “Em là…”, Linh Hoa hỏi: “Từ Tử Sung phải không? Em có ý kiến gì?” “Đổi chỗ ạ.” Hạ Mộng Ngư không biến sắc, nhưng trong lòng thì thật sự muốn bóp chết Từ Tử Sung. “Tại sao?” “Em không nhìn rõ, thị lực kém ạ.” Hạ Mộng Ngư không nhịn được, liếc mắt nhìn cậu. Thị lực không tốt? Kính của cậu đâu? “Được rồi.”, Linh Hoa liếc quanh lớp một vòng rồi nói: “Phạm Tiểu Kiều, em đổi chỗ với Từ Tử Sung đi.” … Nhắc lại chuyện cũ, bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư mới ngộ ra. “Không phải đấy chứ, từ lúc đấy anh đã thích em rồi á?”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi: “Anh đòi đổi chỗ, chắc không phải vì xấu hổ đấy chứ?” “Ừ.” Hạ Mộng Ngư nghẹn lời, bỗng nhiên có cảm giác không biết nên nói gì. “Từ Tử Sung, anh có thể cua được em, đúng là kỳ tích.” “Trời thương.” Người như vậy nên độc thân cả đời mới phải chứ? Từ Tử Sung cười, anh hôn lên tóc Hạ Mộng Ngư. … Hạ Mộng Ngư không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Sáng hôm sau tỉnh lại, cô mơ màng sờ sang chỗ bên cạnh, xác định mình vẫn đang nằm trong lòng Từ Tử Sung thì mới thỏa mãn mở mắt ra, lại thấy ngay Từ Tử Sung đang đeo kính, tựa vào đầu giường đọc sách. “Dáng vẻ lúc anh đeo kính, thật ra cũng làm người ta nhớ nhung lắm đấy.” Từ Tử Sung cười, anh đặt sách xuống rồi hỏi Hạ Mộng Ngư: “Còn chưa đến sáu giờ, có muốn ngủ thêm một lát không?” Hạ Mộng Ngư lắc đầu. “Nghỉ đủ rồi?”, Từ Tử Sung lại hỏi. “Ừ.” Từ Tử Sung tháo kính xuống, trong nháy mắt, anh xoay người đè Hạ Mộng Ngư dưới thân. “Vậy thì tốt, chờ lâu quá rồi.” Hạ Mộng Ngư lại bị Từ Tử Sung vần vò một lúc lâu. Vốn dĩ sẽ là một buổi sáng nhẹ nhàng khoan khoái, cuối cùng lại thành ra nhớp nháp khó chịu. Cô muốn tắm một cái, nhưng vật dụng hằng ngày đều ở phòng tầng dưới. Cô muốn dậy mặc quần áo, nhưng còn đâu quần áo mà mặc? Từ Tử Sung không nhịn được cười, anh mặc lại bộ đồ lót cho Hạ Mộng Ngư, rồi vớ lấy cái áo vest của mình bọc người cô lại. “Anh xuống với em.” Hạ Mộng Ngư nhớ lại căn phòng của mình, hôm qua, vì muốn tìm quần áo nên cô đã lộn tung hết cả lên, chắc giờ này nhân viên buồng phòng vẫn chưa đến dọn. Cô cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy mình còn đang mang gánh nặng của nữ thần. “Thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, bọn mình tự tắm rửa sau đó gặp nhau ở nhà hàng nhé. Em cảm thấy buffet sáng ở đây khá được đấy.” Tuy Từ Tử Sung chưa bao giờ xuống lầu ăn sáng, nhưng Hạ Mộng Ngư nghĩ cũng không phải là không thể. “Được, thế để anh bảo họ đưa em đi.” “Họ?”, Hạ Mộng Ngư ngơ ngác, “Ai?” Từ Tử Sung gọi một cú điện thoại, lập tức có người tiến vào, mà không chỉ là một người. Hạ Mộng Ngư đếm, hẳn bốn người. Hạ Mộng Ngư ngệt mặt, “Không phải cả đêm qua họ đều ở ngoài đấy chứ?” “Ừ.” Hạ Mộng Ngư thật sự hoài nghi liệu Từ Tử Sung có phải là người hiện đại hay không. Anh nghĩ mình là vua à, còn cô là phi tần đến thị tẩm có phải không, ngoài cửa lại còn cả đống thái giám với nha hoàn đứng canh nữa? “Anh đúng là sống cuộc sống của chủ nghĩa đế quốc quá lâu rồi.”, Hạ Mộng Ngư trừng mắt nhìn Từ Tử Sung rồi nhỏ giọng nói: “Chuẩn tác phong của bọn tư sản.” Từ Tử Sung chỉ cười chứ không nói gì thêm. Lúc nhìn về phía nhân viên, anh thu lại nụ cười, lại là cái dáng vẻ của “anh Từ”. Anh dặn họ đưa Hạ Mộng Ngư về phòng an toàn, rồi lại đưa cô đến nhà hàng. “Em cần bao lâu?”, Từ Tử Sung hỏi Hạ Mộng Ngư. “Chắc một tiếng.” Dù sao cũng phải tẩy trang, tắm táp, đắp mặt nạ, rồi lại trang điểm lại. “Không thì nửa tiếng thôi.” “Ừ, tám rưỡi gặp lại ở nhà hàng.” Từ Tử Sung sai hai người vệ sĩ đưa Hạ Mộng Ngư xuống. Lúc này, hai người đó mới đưa mắt nhìn Hạ Mộng Ngư, trong đó có một người là anh chàng điển trai bị cô hạ gục ở Louis 13 hôm nào. “Cô…” Anh chàng đó suýt nữa thốt ra, nhưng cảm giác ánh mắt sắc lẹm của Từ Tử Sung nên lập tức nuốt trở lại. Nhưng vẫn bị Từ Tử Sung phát hiện ra. “Ồ, quen sao?”, Từ Tử Sung hỏi Hạ Mộng Ngư. “Ừ, hôm trước ở quán bar mời em uống rượu, muốn chuốc say em, kết quả là bị em chuốc ngược trở lại.”, Hạ Mộng Ngư đắc ý kể với Từ Tử Sung, như thể đang khoe chiến tích. Anh chàng điển trai đang thầm muốn đi chết. Quả nhiên, Từ Tử Sung quắc mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: “Hai anh ở lại, để hai người họ đưa cô Hạ xuống.” Anh chàng điển trai thật đáng thương, còn Hạ Mộng Ngư thì cực kỳ sung sướng nhìn người khác gặp họa. Giờ thì cô đã hiểu vì sao nhiều sủng phi thời cổ đại lại đểu như vậy rồi, bởi vì cảm giác này rất sảng khoái. Cô nháy mắt mấy cái với anh chàng điển trai đó, rồi mới cùng hai anh chàng vệ sĩ khác xuống lầu. Tắm rửa xong, Hạ Mộng Ngư nằm trên sô pha đắp mặt nạ, sau đó lại gọi hai anh chàng vệ sĩ vào hỏi: “Bình thường, sếp Từ nhà các anh hay ăn sáng ở đâu, sao tôi ở đây cả nửa tháng mà cũng không gặp anh ấy?” “Bình thường anh Từ đều ăn sáng trong phòng.” “Cũng phải…” Loại yêu tinh như Từ Tử Sung tốt nhất là không nên xuất đầu lộ diện, đỡ cho người khác thèm muốn. “Thế bình thường mỗi ngày sếp Từ nhà các anh hay làm gì?” “Sáu giờ sáng dậy, bảy giờ đi bơi ở bể bơi trên tầng…” Lời nói còn chưa hết, Hạ Mộng Ngư đã bật dậy, làm cho cái mặt nạ rơi luôn xuống. “Anh ấy bơi ở trên tầng sao?” Anh chàng vệ sĩ không hiểu vì sao Hạ Mộng Ngư lại kích động như vậy nhưng vẫn gật đầu. “Tôi cũng muốn đi, mau dẫn tôi đi đi!”