Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 7
Buổi tối ta và An An ngủ trong lều hai mẹ con Chương Nguyệt. Lều khá lớn, ngoài chỗ ngủ còn trống ra một khu rộng rãi, bọn ta nằm ở đó. Vốn là một trái một phải tựa như hai ông thần canh cửa, nhưng đêm khuya yên tĩnh, ta lết dần lết dần đến bên cạnh An An, nằm sát nó. Ây da, tối lạnh quá….
Ta vừa lết qua, An An đã tỏ vẻ muốn xích ra thật xa. Ta vội vàng quấn lên người nó như bạch tuộc, nói, “Anh lạnh!” Thật ra có mớ lông trên thân nên cũng không phải lắm, nhưng ta không nói vậy chắc chắn An An sẽ không cho ta nằm chung, ta lại không thích cách nó quá xa.
“Tôi nóng….” Ai ngờ An An lại phũ phàng như vậy, thậm chí còn bò sang một bên khác ngủ.
Mặc dù hai thân xác có khoảng cách nhưng ta cảm thấy trái tim của bọn ta vẫn đang ở cạnh nhau!
Ta xông qua chỗ An An, nói một cách lẫm liệt, “Chúng ta ở đây có trách nhiệm vô cùng quan trọng đó là bảo vệ cả nhà, cậu biết không?!”
An An ngẩng đầu, nhìn Chương Nguyệt và Trừng Trừng đã ngủ say, sau đó nhìn ta chằm chằm, có lẽ là sợ ta cứ cằn nhằn mãi, rốt cuộc vẫn đồng ý để ta nằm bên cạnh nó. diễn.đnà/lieL"qe,quƯƠý.đôn Ta toét miệng cười đi qua, bốn móng vuốt bấu nó thật chặt, giả bộ bị lạnh, sau đó ngọt ngào nói, “Anh biết ngay là cậu không nỡ bỏ mặc anh mà!”
Sau đó, An An đánh ta, bảo ta im miệng, nó nói mấy lời của ta nghe thật buồn nôn.
Trời đất chứng giám, tất cả những lời ta nói ra khỏi miệng đều xuất phát từ tận trái tim, không hề gian dối, thật như vàng bốn số chín!
Tình cảm phong phú hơn người bình thường một chút thì phải ngày ngày bị đánh? Thế giới thật vô tình!
Sáng ra, hiếm khi ta dậy sớm một lần, phát hiện An An đang ôm ta. Ta nhớ rõ ràng tối qua ta ôm lưng An An ngủ. Có điều nằm trong lòng An An ngủ rất thoải mái vì vậy ta không dám động, sợ nó tỉnh lại đạp cho ta một cái. Ta đưa mắt nhìn xung quanh, hình như ta là người đầu tiên thức.
Còn sớm, ngủ thêm một lát nữa thì hơn.
Lúc ta thức dậy lần hai thì trong lều chỉ còn lại một người là ta, không, chó.
Ta chui ra khỏi lều, đi về phía hồ nước, vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải, không thấy An An.
Ta đứng bên bờ hồ, nhúng mặt vào nước. Hình như mới bảy giờ, mặt trời vẫn chưa lên cao, nước rất lạnh, đầu óc vốn còn chút mơ hồ của ta sau khi tiếp xúc với nước lạnh lập tức tỉnh hẳn. din;lễn/kđàn/lêq,sulquys./lkenđôn. Ta vẫy vẫy đầu, nhúng móng vuốt vào nước, bắt đầu rửa sạch mặt và mắt. Xong xuôi, ta đứng một lúc, muốn đợi cho khuôn mặt đang ướt chèm nhẹp khô rồi mới đi tìm An An tiếp.
Ta bỗng ngửi thấy mùi cháo thật thơm, bụng của ta như lập kêu không ngừng. Chịu hết nổi rồi, phải đi ăn cơm thôi!
Ta vội vàng chạy tới trước mặt Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ đã chuẩn bị cháo cho ta và An An, nhưng không để ta ăn ngay, nói còn nóng lắm.
Ta lặng lẽ đứng bên cạnh, chờ cháo nguội, sau đó hỏi Kỳ Kỳ, “An An đâu?”
Tất nhiên, Kỳ Kỳ nghe không hiểu tiếng. Kỳ Kỳ cho là ta đòi ăn bèn trấn an, “Đừng vội, chờ xíu nữa thôi! Anh đặt phần của An An ngay bên cạnh, em đừng có ăn đó, nếu không An An không còn gì mà ăn đâu!” Ta nhìn chén của An An, lượng không nhiều lắm, nhìn lại của ta, quả nhiên vẫn là của ta nhiều hơn một chút, ha ha, thiệt là vui! Nhưng lời Kỳ Kỳ khiến ta không hài lòng chút nào!
Ta là cái loại chó thừa dịp không có mặt An An là ăn lung tung sao? Đánh giá ta quá thấp rồi!
Kỳ Kỳ hỏi, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?” tất nhiên cũng không có ý chờ ta trả lời, tiếp tục nói, “Hôm qua hai em ngủ sớm quá không có cơ hội ngắm sao, anh và ba ba ngắm hồi lâu mới ngủ đó, chỗ này thật sự rất đẹp dù là đêm hay ngày!” Có vẻ Kỳ Kỳ rất hài lòng về lần đi cắm trại này.
Ta thừa dịp Kỳ Kỳ không chú ý, cúi đầu, lén liếm một miếng cháo…. A…. còn nóng lắm!
Nhưng mà đói quá!
Hình như phần của An An được múc trước, thôi ăn phần của nó trước vậy, dù sao nó cũng không ở đây, không biết được!
Ta vừa đưa đầu tới chuẩn bị liếm một hớp đã bị An An đột nhiên xuất hiện dùng móng vuốt đánh bay. Ta bụm mặt khóc lóc, “Anh thổi giùm cho mau nguội, sao lại đánh anh?!” Mợ nó, ta thật là lanh trí!
“A, vậy mà tôi cứ tưởng là cậu muốn ăn phần của tôi.”
“Sao có thể?! Anh không phải cái loại chó đó!”
“À.” An An tỏ vẻ không tin lời ta.
Ta nói một cách hiên ngang, “Chỉ là hiểu lầm!”
“Thổi còn phải le lưỡi ra?” Lúc An An nói câu này ta thấy hình như trong mắt nó có ý cười, có thể là ảo giác của ta, dù sao giọng nó vẫn lạnh lùng như trước.
“Đúng! Không tin anh làm mẫu cho cậu coi!” Sau đó ta le lưỡi hà hơi vào chén cháo của An An.
“Quả nhiên cậu không giống với chó thường.”
“Anh đã thành công trong việc gây sự chú ý với cậu?” Ta vô cùng hưng phấn với lời khích lệ của An An. Theo như diễn tiến trong tiểu thuyết tình yêu thần tượng thì đây là những lời không thể thiếu của nam chính!
Sau đó, An An đáp lại một câu, “Ngu khác hẳn chó thường.”
“….” Kịch bản không phải như vậy…. Ta như bị hắt một bồn nước lạnh, sụp vai nhìn An An.
Tóm lại, ta phát hiện, An An là một con chó rất sạch sẽ. Nó không ghét ta, chỉ là nó thích sạch thôi, ừ, là vậy đó.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
1 chương
12 chương
10 chương