Editor: DaDa🍑 Beta: DaDa🍑 Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm ở núi tuyết chơi hai ngày, sau đó liền chuyển hướng đi tới Bắc Kinh. Nơi nghỉ phép rất gần địa phương Bắc Kinh, đi xe hơn hai giờ mới đến nơi. Khi cô đi ra khỏi nhà, mẹ Lục đã để một ít hoa quả sấy khô tự mình làm trong vali hành lý cho Tống Nhiễm, nói là chú của cô nhờ bà làm giúp, và nhờ bọn họ thuận đường đến Bắc Kinh đưa giúp cho anh. Trên đường đến nhà Lục Diễn, Tống Nhiễm xách theo túi hoa quả tự làm nhìn trái nhìn phải, cảm thán nói: "Thật sự nhìn không ra chú nhỏ lại có thể thích ăn đồ ngọt." Nào biết vừa dứt lời, Lục Mộ Trầm lại nói: "Chú ấy không thích." "Hả?" Tống Nhiễm kinh ngạc, "Chú ấy còn nói dì làm nhiều cho chú ấy như vậy mà." "Bởi vì có người thích." Tống Nhiễm: "......" ...... Lục Diễn ở tại một tiểu khu xa hoa, toàn bộ Bắc Kinh đều có vị trí khu vực đắc đỏ nhất, hoàn cảnh tương đối tốt. Quan trọng nhất chính là, đi lại thuận tiện, cũng rất gần công ty của Lục Diễn. Anh thích nơi có tầm nhìn rộng rãi, nên sống ở tầng 19. Đợi thang máy hồi lâu, rốt cuộc cũng tới nơi. Lục Mộ Trầm đi tới, giơ tay ấn chuông cửa. Rất nhanh, bên trong liền truyền ra tiếng nói của Lục Diễn, "Ai?" "Con." Lục Mộ Trầm trả lời. Tiếp theo, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Lục Diễn mở cửa ra. Chắc hẳn anh mới vừa rời giường không lâu, tóc còn có chút loạn, mặc áo thun trắng rộng rãi, quần dài màu đen. Nhìn Lục Mộ Trầm, lại nhìn Tống Nhiễm, sau đó nghiêng sang một bên tránh ra, không cảm xúc nói: "Vào đi, dép lê ở trong ngăn tủ, tự mình lấy đi." Tuy Lục Diễn sống một mình, nhưng phòng rất sạch sẽ, không giống một người đàn ông nên sống. Lúc ngồi trên sô pha, Tống Nhiễm thậm chí còn ngửi thấy được một mùi hương, tuy rằng rất nhạt, nhưng rõ ràng là mùi hương trên người phụ nữ. Mùi nước hoa dịu nhẹ. Tống Nhiễm theo bản năng nhìn xung quanh. Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm quay tới quay lui, giống như đang tìm cái gì đó, ôm lấy đầu cô, hỏi: "Làm sao vậy? Đang tìm cái gì?" Tống Nhiễm cong mắt cười hì hì nói: "Không tìm cái gì hết." "......" Một lúc sau, Lục Diễn từ trong phòng bếp đi ra, bưng hai ly nước, hơi cong người xuống, đặt trên bàn trà, ngẩng đầu, nhìn Tống Nhiễm nói: "Trong nhà chỉ có nước lọc, uống tạm đi, dưới lầu có siêu thị, chút xíu nữa lại đi mua thứ khác." Tống Nhiễm vội vàng gật đầu, "Con uống nước lọc là được rồi, cảm ơn chú nhỏ." Nói xong, lại chỉ vào đồ trên bàn trà, "Đây là dì làm nhờ mang cho chú." Lục Diễn Ừ một tiếng, "Cảm ơn." Sau đó, cũng thuận thế ngồi vào sô pha, "Tính ở lại chơi mấy ngày?" Lục Mộ Trầm nói: "Ngày mốt sẽ trở về." "Nhanh như vậy à." Lục Diễn cầm hộp thuốc trên bàn trà, mở ra, rút ra một điếu, nói: "Ở lại mấy ngày đi, cháu dâu lúc trước có tới Bắc Kinh sao?" Tống Nhiễm lắc đầu, "Không......" "Vậy để A Trầm đưa cháu đi dạo xung quanh, có thể đi mấy chỗ đáng chơi." Anh đặt điếu thuốc trên miệng, sờ bật lửa, đang chuẩn bị châm lửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Tống Nhiễm, "Cháu dâu nhỏ có thể nghe mùi thuốc lá không?" Tống Nhiễm mím môi, có chút ngượng ngùng hỏi: "Có thể nói thật không?" Lục Diễn sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, sau đó liền đem điếu thuốc lấy xuống, ném vào thùng rác, "Con gái có vẻ đều không thích mùi này." Tống Nhiễm rất thành thật mà Dạ một tiếng, sau đó lại bổ sung một câu, "Đối với thân thể cũng không tốt." Lục Diễn cười một tiếng, không nói gì. "Lục Diễn!" Phía sau, đột nhiên truyền đến giọng nói của phụ nữ. Gần như cùng lúc, Lục Diễn, Lục Mộ Trầm, Tống Nhiễm, đều quay đầu lại. Nhưng mà, nháy mắt quay đầu lại, Tống Nhiễm liền ngây ngẩn cả người, "Chân...... Chân...... Chân Ý Ý......" Cô kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, gần như không khép miệng được. Cô vừa mới tới liền cảm thấy trong phòng này giống như có phụ nữ, quả nhiên...... Nhưng...... Hóa ra là Chân Ý Ý! Cả căn phòng, im lặng đến lạ. Trên người Chân Ý Ý mặc áo sơ mi trắng của Lục Diễn, áo sơ mi rất dài và rộng, khó khăn lắm mới che khuất được mông cô, lộ ra một đôi chân dài cùng làn da trắng noãn. Cô đứng chân trần ngơ ngác ở chỗ đó, dường như không nghĩ tới trong phòng còn có người khác. Lục Diễn sững sờ vài giây, tầm mắt dừng ở đôi chân trần thon dài của Chân Ý Ý, giữa mày hung hăng mà nhíu lại, anh đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, bước đi đến trước mặt Chân Ý Ý, trầm mặt, trực tiếp đem người ôm ngang lên, một chân đá văng cửa phòng ngủ ra, ôm cô đi vào. Cửa phòng rầm một tiếng bị đóng lại. "Buông tôi ra! Lục diễn, anh khốn nạn! Buông tôi ra!" Chân Ý Ý thét chói tai, liều mạng giãy giụa, từ trên người Lục Diễn nhảy xuống. Sắc mặt Lục Diễn xanh mét, cắn răng nói: "Em lại lộn xộn nữa, tự gánh lấy hậu quả!" Chân Ý Ý không có mặc quần ngoài, ngay khi cô vùng vẫy, áo sơ mi đã xốc lên trên, quần nhỏ bên trong liền lộ ra. Tầm mắt Lục Diễn đảo qua, hô hấp lại nặng nề thêm vài phần. Chân Ý Ý bị ánh mắt của Lục Diễn làm cho hoảng sợ, lại không dám lộn xộn, cô dùng sức túm áo sơ mi xuống, ngăn thân thể của mình. Lục diễn bị động tác liều mạng che kín thân thể của Chân Ý Ý kích thích, sắc mặt tối sầm, cắn răng mắng một câu, "Che cái rắm! toàn thân của em, nơi nào mà lão tử không thấy qua!" Lục Diễn từ trước đến giờ vốn có tính tình thao thiên thao địa(*), chỉ là sau đó chia tay với Chân Ý Ý, tính cách thay đổi đáng kể, cả người trở nên nội liễm(*) lại lạnh nhạt. Cũng chỉ có Chân Ý Ý trước mặt, mới có thể biến thành bộ dáng thiếu niên như trước. (*) thiên thao thiên địa: như kiểu là má của thiên hạ đó. (*) nội liễm: ẩn mình/ thu mình lại. Chân Ý Ý xanh mặt vì tức giận, cắn răng hung hăng trừng mắt nhìn anh. Lục Diễn đen mặt đem Chân Ý Ý ôm đến mép giường, mới vừa buông ra, Chân Ý Ý liền nhanh chóng chui vào trong chăn, nắm chặt chăn gắt gao ngăn cản thân thể mình, cô cảnh giác trừng mắt với Lục Diễn, hỏi: "Đêm qua......Quần áo của tôi...... Là anh cởi?" "Không phải tôi còn có ai?" "Anh khốn kiếp!" Chân Ý Ý tức đến mức cầm gối hung hăng đập lên đầu Lục Diễn. Lục Diễn bắt lấy được, ném qua một bên, bộ dáng thờ ơ, nói: "Lại không phải chưa từng thấy qua." "Anh --" Chân Ý Ý nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức không biết nên nói gì. Ánh mắt Lục Diễn sâu xa nhìn cô, bỗng nhiên, anh cúi thân xuống, nắm lấy cằm của Chân Ý Ý, trầm giọng nói từng câu từng chữ một: "Chân Y Ý, lá gan em rất lớn nhỉ, có phải ai rót rượu cho em, em đều dám uống? Tối hôm qua nếu không phải tôi kịp thời tới, xảy ra chuyện, em tính làm sao?" "Nếu xảy ra chuyện, thì có liên quan gì đến Lục tổng anh?" Chân Ý Ý bắt lấy tay anh, hất ra. Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng. Lục Diễn chau mày, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Chân Ý Ý không muốn ở cùng anh lâu, lạnh giọng hỏi: "Quần áo tôi đâu?" Lục Diễn không trả lời, ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm cô. Chân Ý Ý đã không kiên nhẫn, âm thanh âm đều lộ ra vẻ lạnh nhạt, "Lục tổng, phiền ngài đem quần áo trả cho tôi, được không?" "......" "Lục Diễn, anh có thể đừng làm cho tôi chán ghét anh như vậy được không!" Cả người Lục Diễn cứng đờ, bỗng nhiên trong lòng sợ hãi. Anh rất cố gắng, cố gắng nhìn vào đôi mắt Chân Ý Ý, muốn nhìn thấy tình yêu nhỏ nhất trong đôi mắt cô. Nhưng không có, bất luận anh cố gắng tìm kiếm như thế nào, đều không có. Trong mắt cô không còn yêu như trước. Cô không còn là Chân Ý Ý như trước kia, mỗi ngày đều ở bên tai anh nói với anh Lục Diễn, em rất thích anh nha, Lục Diễn, sao em lại có thể thích anh đến như vậy. Cô chán ghét anh. Đôi mắt Lục Diễn bỗng nhiên nảy lên một trận ghen tuông, anh nhìn cô, âm thanh có chút khô khốc, giống như mong chờ kỳ tích gì đó, chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi một câu, "Chân Ý Ý, em thật sự chán ghét tôi đến vậy sao?" Chân Ý Ý nghe thấy lời này, giống như nghe thấy một trò đùa lớn nào đó, cô mỉa mai nhìn anh, cười lạnh, hỏi lại anh, "Anh cảm thấy thế nào? Lục Diễn, anh cảm thấy thế nào?" Cổ họng Lục Diễn tắc nghẽn, đau đến mức không thở nổi. Ánh mắt Chân Ý Ý càng lạnh hơn, lặp lại lần nữa, "Lục Diễn, phiền anh đem quần áo trả cho tôi." Thật lâu sau. Lục Diễn rốt cuộc vẫn đi ra ngoài, đến ban công đem quần áo của Chân Ý Ý lấy xuống. "Tối hôm qua em nôn ra hết, tôi đem giặt sạch sẽ hong khô cho em rồi." Lục Diễn cầm quần áo đưa cho cô, âm thanh anh khô khốc, có chút khàn khàn. Chân Ý Ý hơi sững sờ ra một lúc, sau đó tiếp nhận, mặt không cảm xúc lên tiếng, "Cảm ơn." Trên mặt cô lạnh nhạt, trái tim lại giống như bị vô số mũi tên bắn trúng. Cô nhớ tới trước kia lúc học đại học, sống bên ngoài với Lục Diễn. Lục Diễn cưng chiều cô quá mức, cái gì cũng đều không cho cô làm, không cho cô nấu cơm, cũng không cho cô giặt quần áo, không cho làm việc nhà, tất cả đều một tay anh làm. Khi đó anh đối với cô rất tốt, tốt đến mức cô có thể kiêu ngạo tự tin mà nói với tất cả mọi người, đàn ông trên thế giới này ai cũng lừa dối, nhưng Lục Diễn sẽ không. Khi đó tin tưởng anh rất nhiều. Mặc dù nhiều năm đã trôi qua, cô vẫn không dám nhớ lại những chuyện trước kia, mỗi khi nhớ tới, so với chết còn đau khổ hơn. Cô không khống chế được muốn khóc, rũ đầu xuống không dám nâng lên, giọng nói khô khốc, nói: "Mời anh đi ra ngoài, tôi muốn thay quần áo." Ánh mắt Lục Diễn thật sâu mà nhìn cô một cái, rốt cuộc, vẫn quay đầu, đi ra ngoài. Lúc Lục diễn đi ra, đôi mắt đã đỏ lên. Tống Nhiễm nhìn thấy, cô muốn quan tâm một chút, nhưng bị Lục Mộ Trầm lặng lẽ giật ngón tay, ánh mắt ra hiệu bảo cô, đừng nói chuyện. Vì thế cô lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi ở đó. Chân Ý Ý thay quần áo nhanh đi ra. Cô không nói gì, thậm chí không liếc Lục Diễn, sải bước đi về phía cửa. Đổi giày, mở cửa, ra cửa, động tác cô rất nhanh. Lục Diễn đứng yên tại chỗ, nhìn cô, cũng không nói gì. Vài giây sau Chân Ý Ý đi ra ngoài, anh bỗng nhiên giống như phát điên, cầm lấy túi hoa quả khô trên bàn trà, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài. Chân Ý Ý đã vào thang máy, cô rũ đầu, đang chờ cửa thang máy khép lại. Lục Diễn chạy nhanh tới, nhanh chóng ấn cái nút bên cạnh thang máy. Cửa thang máy lại lần nữa mở ra. Chân Ý Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng âm thanh đều lạnh nhạt, "Lục tổng còn có việc sao?" Lục Diễn đem túi hoa quả tự làm đưa cho cô, tiếng nói khô khốc, "Hoa quả khô, chị dâu tôi làm." Chân Ý Ý rất thích ăn hoa quả khô mà chị dâu Lục Diễn làm, trước kia còn cùng Lục Diễn ở bên nhau, bởi vì cô thích ăn, Lục Diễn lâu lâu nhờ chị dâu làm giúp, chính mình còn bắt tay vào làm, nhưng đều không ăn được. (Hình ảnh minh họa) Chân Ý Ý rũ mắt, tầm mắt rơi vào túi hoa quả khô, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, "Cảm ơn, đã rất nhiều năm rồi tôi không ăn đồ ngọt." Cửa thang máy lại một lần nữa khép lại. Lục Diễn ngơ ngẩn đứng ở cửa. Hồn bay phách lạc. Khi Lục Diễn trở về, trong tay xách theo túi hoa quả khô tự làm. Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đều không nói chuyện, không dám nói, cũng không dám hỏi. Lục Diễn đem túi hoa quả khô xuống phòng bếp, bỏ vào tủ lạnh. Lúc đi ra, người đã khôi phục lại bộ dáng như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt đến mức không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào. Anh đút hai tay vào túi quần, đi tới, nói: "Chờ chú một lát, chú thay quần áo, rồi mang hai đứa đi ăn cơm trưa." ...... Lục Mộ Trầm vốn dĩ muốn mua vé về nhà vào ngày mốt. Nhưng thấy Tống Nhiễm có vẻ rất thích Bắc Kinh, liền sắp xếp hành trình về nhà chậm lại, mỗi ngày đều mang cô đi dạo ở Bắc Kinh. Ngày đó, thời tiết Bắc Kinh đặc biệt tốt, mặt trời lớn, bầu trời trong xanh. Nhưng mùa đông, gió cũng lạnh thấu xương. Lục Mộ Trầm bọc Tống Nhiễm kín mít, mang cô đi dạo hẻm cũ ở Bắc Kinh. Tống Nhiễm bị Lục Mộ Trầm bắt phải mặc ba cái quần, ba cái áo, thêm bốn chiếc áo lót, đội mũ, bao găng tay, khẩu trang, như được trang bị đầy đủ. Khi ra cửa, Tống Nhiễm vẫn liên tục lẩm bẩm, trách Lục Mộ Trầm đem mình bọc giống cái bánh chưng, xấu xí lại cồng kềnh. Nhất là vừa đi ra, nhìn thấy bên ngoài trời nắng to, thở phì phì tức giận mắng Lục Mộ Trầm một trận, "Trời nắng to như vậy, anh còn bắt em mặc nhiều như vậy." Nói xong, liền muốn đem mũ lấy xuống. Lục Mộ Trầm đè tay cô lại, "Ngoan, đừng nhúc nhích, trời nắng to, gió cũng lớn, đừng để bị cảm." Một bên nói một bên lần nữa giúp Tống Nhiễm mang mũ lại, "Đẹp như vậy, ai nói xấu." Tống Nhiễm nghe lời này, bĩu môi, "Cũng chỉ có anh mới cảm thấy đẹp mà thôi." Lục Mộ Trầm nhìn cô, nói: "Anh cảm thấy đẹp là được." "Không muốn, em muốn mọi người đều cảm thấy em đẹp mới tính." Lục Mộ Trầm trong lòng cười ha ha, nghĩ: Anh ước gì trừ anh ra, những người khác đều bị mù, như vậy sẽ không có ai mơ ước đến Nhiễm Nhiễm của anh. Nhớ tới ngày trước mỗi ngày đều có người đưa thư tình cho Tống Nhiễm, đến bây giờ anh vẫn còn đau lòng. ...... Lục Mộ Trầm thường tới Bắc Kinh, rất quen thuộc. Mang Tống Nhiễm đi ngõ nhỏ, nơi đây không phải là nơi thu hút khách du lịch nhiều, nhưng ở đây sạch sẽ, ngược lại còn mang hương vị ngày xưa của Bắc Kinh. Đặc biệt hôm nay trời nắng to, các ngõ nhỏ đều có ánh mặt trời chiếu vào. Tống Nhiễm thích đến không chịu được, một đường nhảy nhót, Lục Mộ Trầm liền đi theo sau cô, giúp cô chụp ảnh. Đầu đường có ông lão mái tóc trắng xóa bán kẹo hồ lô đường. Ông lão thấy Tống Nhiễm, mặt đầy tươi cười tiếp đón, "Cháu gái nhỏ, mua một xiên hồ lô đường đi." Tống Nhiễm cao hứng a một tiếng, quay đầu lại liền hét lớn với Lục Mộ Trầm kêu, "Lục ca ca, em muốn ăn hồ lô ngào đường!" (Hình ảnh minh họa) Lục Mộ Trầm cười một cái, đi tới trả tiền. Tống Nhiễm nắm cánh tay Lục Mộ Trầm suốt chặng đường, ăn kẹo hồ lô đường, trong miệng ngọt, trong lòng càng ngọt hơn. Ánh mặt trời rơi xuống khắp người, đầu cô lệch trên vai Lục Mộ Trầm, bỗng nhiên nhớ tới chú nhỏ cùng Chân Ý Ý, cảm thán nói: "Lục ca ca, hai chúng ta nhất định phải thật tốt, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được chia tay." Lục Mộ Trầm Ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Anh không nghĩ tới chia tay." Từ lúc bắt đầu, anh không nghĩ tới chuyện chia tay. Tống Nhiễm cong mắt cười, ôm chặt Lục Mộ Trầm. Hai người dạo qua ngõ nhỏ một vòng, sau đó liền bắt taxi đi ăn cơm trưa. Nào biết vừa xuống xe, liền bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hô to, "Tống Nhiễm!" Tống Nhiễm sửng sốt, hả một tiếng, "Có phải có người gọi em đúng không" Cô ở Bắc Kinh không quen biết ai. Lục Mộ Trầm cũng nghe thấy, ừ một tiếng, sau đó liền nhìn xung quanh. "Nơi này nơi này! Tống Nhiễm, mình ở chỗ này!" Tống Nhiễm nhìn theo hướng phát ra giọng nói, sau đó liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc bên kia đường. "Khâu Lâm Lâm!" Đèn xanh sáng lên, Khâu Lâm Lâm hưng phấn chạy tới, "Trời ạ! Có thể gặp cậu ở chỗ này! Các cậu tới đây làm gì?!" Tống Nhiễm cười, nói: "Tới chơi." "Đều phải thi đại học, các cậu còn ra ngoài chơi, lợi hại lợi hại." "Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, lập tức sẽ trở về ngay, còn cậu?" "Mình tới đây tham gia nghệ thuật." Khâu Lâm Lâm nói xong, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, cô theo bản năng nắm chặt cánh tay Tống Nhiễm, "Tống Nhiễm! Tới cũng tới rồi, hay cậu đăng ký với mình đi!" "Hả? Nhưng mình phải đi về rồi." "Ngày mai, ngày mai liền thi! Cậu đi cùng mình đi, ba mẹ mình đều bận rồi, mình đến một mình, hiện tại mình rất căng thẳng." "......" "Xin cậu đó Tống Nhiễm, cậu đi cùng với mình đi mà." (Editor có lời muốn nói: Dạo này bận quá nên up chương hơi lâu. Xin lỗi mọi người nhé.)