[edit] Trêu Chọc Vào Lòng Anh
Chương 11
Editor: Cookie Bunny🍪🐰
Beta: DaDa🍑
Lục Mộ Trầm vừa dứt lời, Tống Nhiễm bỗng dưng ngẩn ra.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Tống Nhiễm cũng quay đầu lại, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm thấy cô tròn xoe mắt nhìn, bộ dáng bị giật mình không nhẹ, không khỏi cười, thấp giọng nói:"Như thế nào? Không nghĩ đến việc gả cho anh sao?"
Tống Nhiễm vội không ngừng lắc đầu, sau đó lại dùng sức gật đầu,"Nghĩ đến!"
Ý cười trong mắt Lục Mộ Trầm càng sâu, sủng nịch mà xoa xoa đầu cô,"Ngoan, cô vợ nhỏ"
Lục Mộ Trầm đột nhiên nhắc tới chuyện này làm Tống Nhiễm chưa có chút chuẩn bị nào. Cô để đồ vật trong tay xuống, giữ chặt tay Lục Mộ Trầm, có chút lo lắng hỏi anh:"Nhưng..... Nhưng anh đã thương lượng với chú dì chưa?"
Lục Mộ Trầm nhướng mày, cười nói:"Vậy cũng hỏi sao? Cha mẹ anh chỉ ước em gả cho anh ngay bây giờ."
Tống Nhiễm ngẩn ra một chút, ngay sau đó, giống như nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt cô mở to, lập tức liền nhếch miệng nở nụ cười:"Là vậy sao, chú dì thích em như thế luôn."
Lục Mộ Trầm cười, giơ tay, sủng nịch mà vuốt vuốt mũi cô, nói:"Còn không phải sao, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta tốt như vậy."
Trong lòng Tống Nhiễm vừa kiêu ngạo lại vừa ngọt ngào, vui vẻ mà ôm lấy Lục Mộ Trầm, ngửa đầu, cười khanh khách nhìn anh
"Lục ca ca, chúng ta thật sự sẽ đính hôn sao?."
"Còn có thể giả được sao?"
Tống Nhiễm nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh đẹp đẽ.
Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu cô, ánh mắt sủng nịch, "Cười ngây ngô cái gì?"
Tống Nhiễm cười hì hì đáp: "Rất vui vẻ nha." Lục Mộ Trầm sờ mặt cô, ánh mắt nhìn cô chứa ý cười ôn nhu, nói:"Anh cũng thế."
Lòng Tống Nhiễm ngọt ngào, ôm cổ Lục Mộ Trầm, nhón chân, trên môi anh nhẹ nhàng hôn một cái.
Đôi môi mềm mại đột nhiên dán tới, trong nháy mắt, ánh mắt Lục Mộ Trầm trở nên sâu hơn, giây tiếp theo, tay ôm eo Tống Nhiễm bỗng nhiên chặt hơn, chân dài sải bước về phía trước nháy mắt đem thân thể Tống Nhiễm áp đến bên bệ bếp.
Tống Nhiễm trở tay chống lên bệ, thân thể cong ra phía sau, hai tay Lục Mộ Trầm gắt gao ôm mặt Tống Nhiễm nâng lên, rồi cúi người, hôn thật mạnh lên môi cô một hồi lâu.
Thật lâu sau, Tống Nhiễm bị hôn đến mức thở hồng hộc liền giơ tay lên khẽ đẩy anh ra. Lục Mộ Trầm cảm giác được hô hấp của cô khó khăn mới chậm rãi buông cô ra.
Rốt cuộc cũng được thả ra, Tống Nhiễm khẽ nhếch cái miệng nhỏ hô hấp.
Lục Mộ Trầm nhìn cô bị hôn đến môi có chút đỏ, tiếng cười trầm thấp rộ lên, lại cúi đầu ở trên môi cô nhẹ nhàng hôn một chút, thấp giọng nói:"Tống Nhiễm, anh yêu em."
Tống Nhiễm nghe thấy câu này, trong lòng bỗng dưng có chút ngọt ngào, khóe miệng hơi cong lên, rồi ôm lấy eo Lục Mộ Trầm cười khanh khách nhìn anh, thanh âm mềm mại mà nói:"Em cũng yêu anh."
……
Tối hôm qua, Lục Mộ Trầm đề ra việc đính hôn với cô khiến cho tâm tình Tống Nhiễm ngày hôm nay tốt đến không thể ngờ, đến trường thấy ai cũng đều là bộ dáng đôi mắt cong cong, mặt đầy tươi cười.
Bạn cùng phòng gì nhỏ nhỏ cười nhẹ hỏi cô:"Nhiễm Nhiễm, cậu đây là nhặt được tiền hay gì, mấy ngày không gặp mà đã vui vẻ thành như vậy."
Tuy rằng Tống Nhiễm không ở ký túc xá nhưng ngày thường ở trường học lúc không có tiết thì vẫn sẽ quay về phòng chơi.
Cô đang ở trong phòng ngủ ký túc xá vui vẻ ca hát, thân thể cũng nhảy nhót lượn đến lượn đi, nghe thấy gì nho nhỏ hỏi mình liền cười hì hì đáp:"So với nhặt được tiền còn vui vẻ hơn."
"Thế là chuyện gì?"
"Còn có thể là chuyện gì đây, có thể làm cậu ấy vui vẻ như vậy, mình khẳng định là có liên quan đến Lục ca ca của cậu ấy." Khâu Lâm Lâm bắt chéo chân nằm trên giường gặm quả táo nói.
Tống Nhiễm cười ha ha, đặt mông ngồi lên bàn, "Là vậy nha, Lục ca ca nói năm nay về nhà bọn mình liền đính hôn."
"Cái gì! Nhanh như vậy!" Lời Tống Nhiễm vừa dứt, Khâu Lâm Lâm bị dọa đến rơi quả táo, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Hà Tiểu Tiểu cùng một bạn nữ cùng phòng khác cũng đều kinh ngạc nhìn về phía cô, gì nho nhỏ trong mắt mang theo vài phần lo lắng nói với cô:"Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại kết hôn sớm như vậy?"
"Chỉ là đính hôn mà thôi, Lục ca ca vẫn chưa đủ tuổi, không thể lĩnh chứng." - Tống Nhiễm hơi có chút tiếc nuối mà nói.
Nếu Lục ca ca đủ 22 tuổi, cô còn muốn kết hôn ngay bây giờ.
Khâu Lâm Lâm từ trên giường bò xuống dưới, "Trời ơi, Nhiễm Nhiễm, cậu như thế này không tốt lắm đâu."
Tống Nhiễm ngẩn người, hỏi: "Vì sao?"
Khâu Lâm Lâm đứng trước mặt cô, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, biểu tình vô cùng nghiêm túc mà nói:"Về sau cậu chính là muốn vào giới giải trí, kết hôn sớm như vậy ảnh hưởng rất lớn tới tiền đồ của cậu."
Hà Tiểu Tiểu gật đầu phụ họa, "Đúng vậy Nhiễm Nhiễm, thật sự là có hơi sớm, cho dù là con gái bình thường đều rất ít người đính hôn kết hôn sớm như vậy, nói chi là chúng ta."
Tống Nhiễm nhíu nhíu mày, thực sự không hiểu, "Này cũng đâu có gì, mình học biểu diễn (diễn xuất) chẳng lẽ còn không được kết hôn?"
"Kỳ thật cũng không có gì, về sau nếu cậu nổi tiếng thì có thể nghĩ đến chuyện ẩn hôn." Lâm Hoan tiến lên, đưa ra kiến nghị.
Tống Nhiễm nghe lời này, giữa mày càng nhíu chặt hơn, lập tức nói:"Vì cái gì lại ẩn hôn, Lục ca ca của mình mà còn không thể nhận người?"
"Cũng không phải có ý này." Khâu Lâm Lâm nói "Chỉ là độc thân sẽ tương đối tốt hơn một chút."
"Đúng vậy, chúng tớ cũng chỉ giúp cậu phân tích chút thôi." Hà Tiểu Tiểu phụ họa theo.
Tống Nhiễm nghe mấy lời này bỗng nhiên có chút phiền chán, nói: "Mình biết các cậu đều suy nghĩ vì mình, trên đời này có rất nhiều thứ nhưng đều không quan trọng bằng Lục ca ca của mình. Nếu thật sự phức tạp như các cậu nói, vậy mình không gia nhập giới giải trí nữa."
Cô sống hai mươi năm nay, mười mấy năm trước phải trải qua một cách gian nan, chẳng có bao nhiêu thứ mình trân quý đến khi gặp Lục Mộ Trầm, anh đem cô nâng trong lòng bàn tay mà thương, mà sủng ái che chở. Lục ca ca chính là báu vật trên đầu quả tim của cô, bất luận là đồ vật gì cũng đều không quan trọng bằng anh.
Khâu Lâm Lâm ngẩn người, tò mò hỏi: "Vậy….Vậy không gia nhập giới giải trí thì cậu định làm gì?"
"Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, cậu tài năng diễn xuất thiên phú như thế, không gia nhập thì rất đáng tiếc." Già Tiểu Tiểu khó hiểu mà nhìn Tống Nhiễm.
Trước kia Tống Nhiễm không biết chính mình thích cái gì, muốn làm cái gì, lại có cơ duyên học diễn xuất dù chưa đến một năm nhưng lại thật sự cảm thấy có chút vui vẻ. Có lẽ cái gọi là thiên phú chính là cô học được rất nhanh, khả năng lĩnh ngộ cũng cao, có vẻ tất cả mọi người đều thật sự xem trọng cô.
Lâm Hoan gật đầu phụ họa, nói:"Chính là như vậy, haizz, những lời bọn mình mới nói cũng chỉ là những tình huống phổ biến nhưng có lẽ cũng có ngoại lệ. Thật ra chỉ cần có thực lực thì bất luận thế nào cũng sẽ thành công."
Chỉ cần có thực lực, bất luận thế nào cũng sẽ thành công. Tống Nhiễm vô cùng tán đồng với lời nói này.
Trước kia, có những lúc cảm thấy mệt mỏi, cô cũng thường an ủi bản thân mình như vậy: Chỉ cần nỗ lực, một ngày nào đó, cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Hiện giờ, cuộc sống của cô thật sự càng thêm tốt đẹp.
Không khí rốt cuộc cũng hòa hoãn một chút, Khâu Lâm Lâm cũng nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Tống Nhiễm, nói:"Hoan Hoan nói đúng. Nhiễm Nhiễm của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy lại có thực lực, cho dù kết hôn sớm thì hẳn là cũng không có gì ảnh hưởng."
"Đúng rồi, mấy ngày hôm trước mình nghe nói có một bộ đại IP(*) tiên hiệp muốn quay, đoàn phim muốn tới trường chúng ta để tuyển nữ chính, các cậu có biết không?". Hà Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ đến chuyện này liền nói.
"Biết! Mình đã báo danh." Lâm Hoan kích động nói. Nhưng im lặng vài giây rồi lại lắc đầu thở dài, nói: "Chẳng qua cũng chỉ là cơ hội xa vời, vị đạo diễn ấy có tiếng là ánh mắt bắt bẻ, yêu cầu nghiêm khắc nhưng mình cũng nghĩ kĩ rồi, chỉ cần có thể xuất hiện trên màn ảnh thì dù là một nhân vật phụ nhỏ bé mình cũng nguyện ý."
Khâu Lâm Lâm đang ngồi trên ghế gặm quả táo, cũng nói: "Chẳng phải là như vậy sao, đó là bộ đại IP đó, có người đọc kịch bản, chỉ cần diễn là nổi, cho dù chỉ là một nhân vật nhỏ cũng có cơ hội lộ diện nha."
Nói xong lại nhìn về phía Tống Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, cậu có báo danh không?"
Tống Nhiễm ngồi trên ghế, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, cô chớp chớp mắt, mặt mày vô cùng nghiêm túc hỏi: "Có cảnh hôn không?"
"Khụ!" Khâu Lâm Lâm nghẹn một miếng táo ở yết hầu thiếu chút nữa thì sặc chết, ho nửa ngày mới ngừng, cô ấy ngẩng đầu, vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn Tống Nhiễm: "Trời ơi Nhiễm Nhiễm, chẳng lẽ có cảnh hôn là cậu sẽ không quay?"
Tống Nhiễm thực đứng đắn mà gật đầu: "Không quay."
Khâu Lâm Lâm nghe xong lại sợ hãi kêu lên: "Trời đất, cậu hy sinh vì Lục ca ca cũng quá nhiều rồi đó, cậu như vậy sẽ bỏ lỡ không ít cơ hội đấy."
Tống Nhiễm không chút để ý mà nói: "Không liên quan mà"
Vẻ mặt Khâu Lâm Lâm bội phục chắp tay với Tống Nhiễm, "Mình bội phục bội phục cậu luôn đó Nhiễm Nhiễm."
Tống Nhiễm nở nụ cười rồi lại cúi đầu chơi điện thoại.
"Bộ phim này hình như không có cảnh hôn." Hà Tiểu Tiểu nói: "Cảnh đánh nhau tương đối nhiều, mỗi ngày đều phải treo trên dây cáp."
Tống Nhiễm "Hả" một tiếng, ngẩng đầu, "Thật vậy không?"
"Phải không."
"Cậu muốn báo danh sao, Nhiễm Nhiễm?". Khâu Lâm Lâm lại hỏi cô.
Tống Nhiễm "Ừ" một tiếng, "Mình cũng thử xem sao."
Khâu Lâm Lâm thốt lên một tiếng, "Được, chờ lát nữa tớ đi lấy phiếu báo danh, chúng ta cùng báo."
Tống Nhiễm gật gật đầu, trong đầu lại đang nghĩ nếu là vai nữ chính thì có lẽ cũng không đến lượt mình, dù có nhận được vai hay không cũng sẽ không để tâm.
……
Hôm nay Lục Mộ Trầm có tiết, vừa mới vào phòng học đã bị đám người Hầu Tử vây quanh.
Hầu Tử vẻ mặt khiếp sợ, thấp giọng hỏi: "Lục ca, nghe nói chị dâu nhỏ ngày hôm qua đã tát thẳng mặt Tôn Mông."
Vẻ mặt Lục Mộ Trầm không có biểu tình gì "Ừm" một tiếng, đi đến hàng ghế phía sau tìm một vị trí dựa cửa sổ ngồi xuống.
Mấy nam sinh phía sau không kiềm được lòng tò mò, lại hỏi: "Sao lại thế này vậy? Hai cô ấy thì có ân oán gì chứ?"
Lục Mộ Trầm rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua hắn một cái, "Cậu rảnh như vậy?"
"...."
Lục Mộ Trầm không nói, mấy người anh em họ cũng không dám hỏi lại, nhưng trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ: Chị dâu nhỏ quả thực là khí phách!
……
Lục Mộ Trầm vừa tới phòng học không bao lâu, Tôn Mông liền tới tìm anh, vẻ mặt ai oán nhìn anh, "Lục Mộ Trầm, vì sao cậu lại cho mình vào danh sách đen?"
Lục Mộ Trầm lười biếng hạ mi mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, liếc mắt một cái, lạnh giọng nói: "Tôi với cô rất thân quen?"
Tính tình Lục Mộ Trầm lạnh nhạt, ngoại trừ những người bạn thân thiết, anh đối với người ngoài đều là một bộ dạng lãnh đạm xa cách nhưng đối với nữ sinh không khách khí như vậy, mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đều không tự giác được mà nín thở nhìn 2 người Lục Mộ Trầm và Tôn Mông.
Tựa hồ cũng không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, sắc mặt Tôn Mông lúc xanh lúc trắng, sau một lúc lâu, trong cổ họng mới phát ra được âm thanh, lại hỏi anh: "Lục Mộ Trầm, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Lục Mộ Trầm nhìn cô, sắc mặt cùng biểu tình vô cùng lạnh, cùng với bộ dạng ngày thường không giống nhau, giờ cả người anh đều tỏa ra khí lạnh mang theo một cảm giác áp bách mãnh liệt, mọi người xung quanh đều không khỏi khẩn trương sợ giây tiếp theo Lục Mộ Trầm liền tức giận.
Người bình thường ít khi tức giận, một khi tức giận sẽ vô cùng đáng sợ.
Tôn Mông cũng bị sắc mặt lạnh lẽo của anh dọa sợ, bàn tay gắt gao nắm chặt theo bản năng.
Thật lâu sau, vào lúc mọi người cho rằng Lục Mộ Trầm tức giận, anh lại đứng dậy khỏi ghế, đôi tay đút túi quần, xoay người, bóng lưng thẳng tắp bước ra ngoài.
Tôn Mông thấy thế, trố mắt nhìn một lúc mới hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo.
Bên ngoài hành lang ban công trống trải.
Đôi tay Lục Mộ Trầm vẫn đút trong túi, thân hình cao lớn đứng ở đó, cả người tỏa ra khí lạnh làm Tôn Mông có chút sợ hãi.
"Có cái gì, nói." Lục Mộ Trầm không kiên nhẫn mở miệng.
Tôn Mông khẽ cắn môi, lấy hết can đảm, "Ngày hôm qua…. Mình nhắn tin cho cậu, cậu có thấy không?"
Lục Mộ Trầm hơi rũ mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc cô.
Tôn Mông gắt gao nhéo nắm tay, lại tiếp tục nói: "Chắc là cậu không biết? Mình với Tống Nhiễm là bạn học cấp hai, trong nhà cô ấy rất nghèo, từ bé đến giờ cũng không có ai dạy, tay chân không sạch sẽ, lúc học cấp hai còn đi trộm đồ."
Cô cố gắng nói, không để ý đến sắc mặt Lục Mộ Trầm ngày càng âm trầm.
"Trước kia mình ngồi phía trước cậu ấy, cô ấy liền trộm của mình 50 đồng còn không chịu thừa nhận, về sau lúc giáo viên soát trên người cô ấy mới tìm thấy. Cậu đừng không tin, chuyện này lúc ấy học sinh toàn trường đều biết. Mình nói với cậu là hy vọng cậu đừng để bị vẻ bề ngoài của cô ấy lừa, loại người giống như Tống Nhiễm thực sự không xứng với cậu."
Tôn Mông nói, trên mặt còn mang theo bộ dạng lòng đầy căm phẫn, phảng phất như là đáng tiếc thay cho Lục Mộ Trầm.
Nét mặt anh âm trầm, ánh mắt u ám mà nhìn cô.
Thật lâu sau, trong cổ họng bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, anh nhướn mày, hỏi "Tống Nhiễm không xứng với tôi, vậy ai xứng? Cô sao?"
Khóe miệng anh hơi câu lấy, trong mắt cũng hàm chứa ý cười nhìn Tôn Mông, biểu tình trên mặt lại vô cùng ôn nhu.
Lục Mộ Trầm cứ nhìn cô như vậy làm cả người Tôn Mông đều bị mê hoặc, lại nghe thấy lời anh nói, trái tim trong lồng ngực lại không chịu khống chế đập thình thịch mà nhảy dựng lên, có chút thẹn thùng cúi đầu, âm thanh rất nhỏ rất nhỏ mà nói: "Mình… Mình rất thích cậu."
Vừa dứt lời, Lục Mộ Trầm liền châm biếm một tiếng, "Cô thích tôi?"
Tôn Mông tựa như có thêm dũng khí ngẩng đầu lên, trong lòng thực khẩn trương, "Đúng…đúng….."
"Hừ, cũng thật khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm."
(*) Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
77 chương
144 chương
20 chương