Khương Đào vừa định nghe bọn họ nói chuyện gì mà giấu nàng thì hai huynh đệ họ không nói nữa. Nàng đứng lại một lát, sau cảm thấy hiện tại xông vào truy hỏi cũng không thích hợp, nàng vừa rồi nghe lén, cứ biết vậy đã, nghĩ chờ ngày mai lúc đưa bọn họ đi học sẽ hỏi lại. Sáng sớm hôm sau, Khương Đào dẫn Khương Dương, A Lâm ra khỏi cửa. Nàng nghĩ tới chuyện hôm qua nghe được, lúc ăn hoành thánh ven đường, cố tính dò hỏi chuyện ở trường của bọn họ. Khương Dương vẫn là bộ dáng không màng thế tục: “Mọi thứ đều tốt. 6 tuổi đệ đã theo tiên sinh đọc sách, thời gian ở trường còn nhiều hơn ở nhà, có thể có chuyện gì được chứ?”. Khương Đào lại nhìn Khương Lâm. Tiểu gia hỏa chỉ vùi đầu lo ăn hoành thánh, bị hỏi mới ngẩng đầu lên: “Ở trường có chuyện gì đâu? Chính là đọc sách mấy trăm lần, sau đó luyện chữ”. Sau đó lại giục nói, “Tỷ tỷ ăn nhanh đi, lát nữa lạnh rồi ăn không ngon”. Thấy bộ dáng bọn họ thản nhiên như vậy, Khương Đào cũng có chút không chắc. Chẳng lẽ là nàng nghĩ quá nhiều, hai huynh đệ nói chỉ là râu ria, căn bản còn có chuyện giấu nàng? Bằng không Khương Dương thì giấu được nàng nhưng Khương Lâm sẽ không giấu nàng, tiểu gia hỏa này rất thông minh, có chuyện gì không vui sẽ tố khổ, làm nũng với nàng. Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, nàng cũng không hỏi nữa, đưa bọn họ tới trường, nhìn bọn họ chào gác cổng đi vào rồi, mới xoay người rời đi Vệ trạch. Ở Vệ trạch, Vệ phu nhân đã thức dậy, đang dùng triều thực (bữa sáng) ở trong phòng, nghe hạ nhân bấm báo Khương Đào tới, liền sai nha hoàn tới đón nàng. Không lâu sau, Khương Đào tiến vào, hành lễ rồi mới nói: “Thật sự xin lỗi, trong nhà có chút chuyện, đã để phu nhân đợi lâu”. Vệ phu nhân cười nói: “Ta mới thật sự ngượng ngùng, lại để ngươi tới phủ vào ngày thứ ba sau thành hôn”. Hàn huyên đôi câu, Vệ phu nhân cho người dọn đồ ăn, cũng không vòng vo với nàng, nói thẳng: “Sắp tới ta sắp phải ra ngoài bái phỏng, yêu cầu ngươi làm cho ta và tiểu nữ trong nhà một bộ quần áo. Bộ đồ mới ma ma đã chuẩn bị xong, ngươi nhìn một chút nên thêu cái gì”. Nói xong, nha hoàn liền bưng tới một thân váy áo. Một kiện là áo ngoài màu xanh lam kết hợp với một chiếc váy trắng. Một kiện là màu vàng nhạt cả váy và áo. Màu xanh thuần tịnh, màu vàng trẻ trung, Khương Đào liền biết cái đầu là Vệ phu nhân mặc, kiện áo sau là bà chuẩn bị cho Vệ tiểu thư. Nàng nghĩ một lúc, nói: “Phu nhân thấy váy của ngài thêu hoa văn tường vân có được không? Ở làn váy thêu mây thành nhiều tầng, khi đi lại sẽ thấy như mây cuộn mây tan vậy. Còn áo của tiểu thứ sẽ thêu hoa đào hồng nhạt, trên đầu váy sẽ thêu hình nai con nằm giữa bụi hoa, gấu váy sẽ thêu một ít hoa nghênh xuân nhạt màu, phu nhân thấy có được không?”. Vệ phu nhân thấy Khương Đào chỉ trong chốc lát đã có ý tưởng liền thấy giật mình, lại cẩn thận nghe Khương Đào nói, đúng thật là vừa ý bà – bà muốn phải thật tinh xảo nhưng lại không quá mức phô trương gây chú ý. “Cứ quyết định như vậy. Có yêu cầu gì hãy nói với Nhã Tình”. Vệ phu nhân cười gật đầu, sai người dẫn Khương Đào sang sương phòng trống bên cạnh. Nha hoàn tên Nhã Tinh chuẩn bị sẵn kim chỉ khung thêu cho nàng, còn dâng trà lên. Khương Đào đúng là không ngờ còn được đãi ngộ tốt như vậy, không ngừng cảm khái, Vệ phu nhân cũng rất khách khí với nàng, còn đặc biệt cho nàng một nha hoàn làm trợ thủ. Đương nhiên những thứ này không phải vì nàng mà hẳn là vì người mà Vệ phu nhân sắp đi bái phỏng. Có thể làm cho Vệ phu nhân lo lắng như vậy, rốt cuộc là nhân vật bậc nào chứ? Khương Đào nghĩ nghĩ trong lòng, đôi tay vẫn như cũ làm đâu vào đấy. Bởi vì biết Vệ phu nhân muốn đi gặp quý nhân, nàng cũng không dám giấu dốt, dùng thêu pháp sư phụ đã dạy. Tuy rằng thêu pháp cao minh nhưng bởi vì người sùng bái sư phụ nàng quá nhiều, trên thị trường cũng có rất nhiều người bắt chước. Không phải người đặc biệt tinh thông trong nghề thì căn bản cũng nhìn không ra là thêu pháp chuẩn hay bắt chước. Nhã Tình vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, đăm đăm nhìn nàng hạ từng đường kim mũi chỉ. Ban đầu nàng thấy Khương Đào không vẽ hoa văn, trực tiếp thêu luôn, trong lòng nàng còn hơi lo, cảm thấy tú nương này cũng quá tự tin, nếu không phải người có hơn mười năm kinh nghiệm, sao lại dám làm như vậy chứ? Cũng không sợ làm hỏng váy áo của thái thái nhà nàng. Mà trước đó còn nghe nói Khương Đào mới 15,16, còn là xuất thân nhà nông, Nhã Tình không thể tưởng được cô nương này năm, sáu tuổi đã được đi theo sư phụ học thêu. Vì vậy muốn tìm một cơ hội đi bẩm báo với Vệ phu nhân. Trong lúc nàng nghĩ làm sao để ra ngoài, một đám mây lớn đã được thêu xong. Nhã Tình trước giờ chưa từng thấy ai thêu đẹp như vậy bao giờ, động tác thuần thục như vậy khiến nàng hoa cả mắt, trong lúc nhất thời cũng nhìn tới ngây người, không dám coi thường Khương Đào nữa. Trước buổi trưa, làn váy của Vệ phu nhân cũng đã thêu xong rồi. Khương Đào cảm thấy mắt hơi nhức, tay cũng cứng nên bảo Nhã Tình đem chỗ đã thêu xong cho Vệ phu nhân nhìn trước một cái, nếu là bà ấy vừa lòng thì nàng sẽ thêu tiếp. Vệ phu nhân đang tính toán sổ sách ở nhà chính, nghe nói Khương Đào đã thêu xong cũng thấy kinh ngạc – từ trước tới nay, tú nương trong phủ bà đều rất nổi tiếng, một thân váy áo có thể thêu xong trong nửa tháng đã tính là rất nhanh rồi. Tuy bà nói với Khương Đào kiện y phục này cần dùng gấp nhưng cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Nửa ngày có thể thêu được cái gì? Chẳng lẽ là tùy tiện thêu bừa để lừa bà? Đang nghĩ như vậy, Nhã Tình đã đem chiếc váy thêu hoa văn tường vân* tới trước mặt Vệ phu nhân. Cũng giống như Nhã Tình, Vệ phu nhân cũng kinh ngạc, xác nhận lại với Nhã Tình: “Đây là ngươi nhìn nàng thêu?”. Nhã Tình nói: “Phu nhân phân phó nô tỳ chăm sóc tốt tú nương, nô tỳ một bước cũng không dám rời”. Vệ phu nhân duỗi tay vuốt ve làn váy thêu hình thái không giống nhau, lại có một hình tường vân phiêu phiêu tiên khí ở giữa, trong lòng có chút ý tưởng. Tô sư phó yêu tài, đây không phải bí mật. Nghe nói lúc trước bà được mời tới Ninh Bắc hầu phủ, chỉ là đồng ý dạy đích nữ hầu phủ mấy tháng nhưng sau đó thấy được thiên phú kinh người nên Tô sư phó đã ở hầu phủ hơn mười năm, coi như con ruột.