Sáng sớm hôm sau, đoàn người Cổ Lệ vào cung. Tiêu Giác sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, tự mình tiếp kiến bọn họ. Sau khi mời họ ngồi xuống, Tiêu Giác thuận miệng hỏi: “Hòa An thường hay tới đâu? Sao lần này không thấy hắn đi cùng mọi người?”. Hòa An là một sứ thần rất lợi hại của Dạ Minh quốc, rất có tầm nhìn và bản lĩnh, còn biết rất nhiều ngôn ngữ. Tiếng Trung Nguyên của Cổ Lệ cũng là học từ hắn. Tuy vậy hắn có bản lĩnh thì sao, Thái Hậu coi Cổ Lệ là vật chết thay, không phải tới lập công cho nên chẳng phái hắn tới mà là chính thân tín của mình tới. Lực Cang Hảo cường tráng như bò, mặt mày dữ tợn, võ nghệ lợi hại nhưng chẳng có đầu óc. Hắn lập tức trả lời: “Hòa An tuy không tới nhưng Thái Hậu phái Công chúa của chúng ta tới, cũng là như nhau! Ha ha!”. Lực Cang Hảo nói chằng sõi bằng Cổ Lệ, khẩu âm kỳ quái, hơn nữa ở ngự tiền cũng chẳng biết thu liễm, nói to tới mức đau cả tai người khác. Tiêu Giác nghe xong không vui nhíu mày, Tiêu Thế Nam ở một bên thấy hắn nhíu mày cũng điên cuồng bắn tín hiệu cho hắn. Tiêu Giác sau lại nghĩ, người ngồi dưới dù sao cũng là tức phụ tương lai của Tiêu Thế Nam, không cần vì chút lễ tiết mà nháo ra chuyện gì. Cho nên hắn chỉ không kiên nhẫn mà xua xua tay để Lực Cang Hảo ngồi xuống, sau đó xoay mặt nhìn về phía Cổ Lệ lại mang ý cười. “Công chúa Cổ lệ, trẫm xác nhận lại lần nữa với ngươi, trước đó của hồi môn ngươi đưa tới Thẩm gia có còn tính hay không?”. Cổ Lệ lập tức đáp: “Đương nhiên là tính!”. Hổ tuyết của họ tuy là thú chí bảo nhưng nếu đã nói là tặng cho Đại Diệu, vậy nàng đương nhiên sẽ không đổi ý. “Được!”, Tiêu Giác lại cười ấm áp thêm vài phần, “Vậy hôn sự này trẫm đồng ý. Hôn kỳ sẽ vào… Vẫn nghe theo quốc cữu phu nhân đi, cũng chính là ý của thẩm thẩm trẫm”. Tuy Cổ Lệ kỳ quái chỉ là lai giống hổ thôi sao còn cần định hôn kỳ nhưng trong khoảng thời gian này nàng cũng biết lễ tiết của Trung Nguyên rườm rà, cũng không hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều sẽ không hiểu, hơn nữa, nàng càng quan tâm chuyện hòa đàm hơn – tuy nói đơn giản là nếu hòa đàm thất bại thì không quay về nhưng dù sao cũng là nơi nàng sinh ra, có thể trở về thì Cổ Lệ vẫn muốn trở về. Cho nên Cổ Lệ nhắc tới chuyện thuế đi đường. Tâm trạng của Tiêu Giác rất tốt nhưng nghe được bọn Cổ Lệ muốn ba thành thuế, Tiêu Giác cũng chẳng cười được nữa. “Các ngươi cũng không khỏi quá tham lam đi!”. Hắn xụ mặt híp mắt. Đội ngoại thương yêu cầu có sổ thông quan, phải nộp thuế cho triều đình, Tiêu Giác nghĩ đường xá bên ngoài xa xôi, nguy hiểm trùng trùng, tiền bạc kiếm được cũng rất vất vả nên chỉ thu họ một thành thuế. Hiện tại Cổ Lệ muốn ba thành, chính là triều đình được nhiều gấp ba lần! Hơn nữa, lợi nhuận của thương đội kia cũng chỉ có bốn thành, bọn họ không ngại gian khổ mà sẵn sàng đưa tính mạng của bản thân vào thì còn lý gì nữa? Cứ buôn bán ở nước mình luôn không tốt sao? Cổ Lệ kỳ thực cũng rất chột dạ nhưng nàng chỉ có thể căng da đầu cười nói: “Chỉ cần cho chúng ta ba thành thuế, sau này sự an toàn của thương đội khi tới Dạ Minh quốc chúng ta sẽ hoàn toàn phụ trách”. Tiêu Giác chỉ thấy tức cười, “Quân đội của Dạ Minh quốc các người tổng cộng có bao nhiêu? Được mười vạn không? Sau này, mỗi năm, số lượng thương đội nước ta ra ngoài buôn bán sẽ nhiều lên, còn nhiều hơn cả số quân đội mà các người có thì các người có thể bảo vệ được sao?”. Đương nhiên là không thể, Cổ Lệ xấu hổ đỏ bừng mặt, quay đầu nhìn về phía Lực Cang, mong hắn giúp đỡ nói vài lời. Tiếng Trung Nguyên của Lực Cang cũng chẳng sõi, kỳ thật hắn nghe câu được câu chăng với Tiêu Giác và Cổ Lệ, đương nhiên biết là do Thái Hậu cố ý sắp xếp. Hòa đàm không thành thì sẽ là trách nhiệm của một mình Cổ Lệ! Hắn dứt khoát vò đầu bứt tai giả ngu không nói.  Tiêu Thế Nam vừa lo lắng, lại ra dấu với Tiêu Giác. Tuy Tiêu Giác thấy nhưng loại chuyện liên quan tới lợi ích của bá tánh như này, đương nhiên không thể xử lý theo cảm tính được. Không khí giằng co một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Giác vẫn nhường một bước, nói: “Vốn dĩ trẫm chỉ nghĩ sẽ chia nửa thành cho các ngươi nhưng xem ở quan hệ thông gia của hai nước, lại chia thêm cho các ngươi, chia một thành!”. Nếu là trước đó, Cổ Lệ khi nghe được tin này sẽ rất vui nhưng bất đắc dĩ trước mắt nàng chỉ có thể nói: “Không được, chính là muốn ba thành”. Tiêu Giác tức giận, “Công chúa Cổ Lệ, ngươi hãy nhìn cho rõ thực tế, tuy rằng ở quan ngoại, Dạ Minh quốc cũng coi như là đại quốc nhưng so với Đại Diệu chúng ta, các ngươi còn chưa đủ tự tin để dứt khoát đòi hỏi như vậy!”. Hắn nói Cổ Lệ đương nhiên biết, nàng còn biết chuyện hòa đàm là cần cò kè mặc ả. Tỷ như ban đầu nàng muốn một thành, vậy bắt đầu nên nói hai thành, chờ tới khi  Tiêu Giác nhượng bộ, nàng cũng lùi một bước. Nếu nàng muốn ba thành, vậy thì theo mánh lời mặc cả, phải nói lên bốn thành – nàng nào mở miệng nói được như vậy? Chính mình cũng phỉ nhổ bản thân không biết xấu hổ. Tiêu Giác thực sự là tức điên rồi, nếu là ngày thường có sứ thần công phu sư tử ngoạm như này, còn không chịu nhượng bộ thì sớm đã đuổi hắn trở về rồi. Nhưng đây là tức phụ tương lai của Tiêu Thế Nam, trước khi hòa đàm đã nói rõ rồi. Cho nên sau khi hắn tức tím người cũng chưa nói gì tổn thương tới thể diện của Cổ Lệ, chỉ xanh mặt nói: “Nếu công chúa Cổ Lệ không chịu nhượng bộ, vậy chuyện này sau lại bàn”. Cổ Lệ cảm thấy kỳ quái, nàng dựa theo yêu cầu của Thái Hậu đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, hoàng đế Trung Nguyên không những không nổi giận mà nói sau sẽ bàn lại, tính tình này cũng tốt quá! Nàng mới nghĩ tới kết quả kém cỏi nhất, cũng đã tới đêm rồi. Nàng và Lực Cang Hảo đứng dậy cáo từ. Chờ bọn họ rời khỏi đại điện, Tiêu Giác tức giận hung hăng đập bàn.