[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 191
Chương 190: PN7: Tiêu Thế Nam: Trốn được mùng một, tránh không được mùng mười…
Hôm nay, Tiêu Thế Nam tan làm từ Binh Bộ không về nhà ngay mà là rẽ tới cửa hàng Sở gia tìm Sở Hạc Vinh.
Sau khi hồi kinh, Sở Hạc Vinh cũng không đọc sách nữa, tiếp nhận sinh ý của nhà mình, hiện giờ đã là mình hắn chống đỡ một phòng nhà hắn.
Trước đó, nhà họ ở Sở gia xem như là tầng chót nhất, sau khi phân gia lại xảy ra chuyện lớn, lão thái thái chỉ giữ phụ mẫu hắn bên người, muốn sống cùng với họ.
Người xưa hay nói, gừng càng già càng cay.
Sở lão thái thái đỉnh như nào không cần nói, dù là tài nguyên hay tầm nhìn, kinh nghiệm của bà chẳng phải hậu bối nào có thể so được, bày trên thương trường đúng là tồn tại hiếm thấy. Có được bà giúp đỡ, nhà Sở Hạc Vinh quả thực là hào quang muôn lối, khiến các phòng khác ghen tị muốn chết.
Phụ mẫu Sở Hạc Vinh đều là người biết an phận, những người khác ở Sở gia chẳng tìm ra được lỗi sai nào của họ.
Sau Sở Hạc Vinh trở lại, những đường huynh đường đệ của hắn đều giương mắt lên chờ nắm được đuôi của hắn.
Nhưng để cho bọn họ phải thất vọng, Sở Hạc Vinh học hành hai năm tuy phía học thức không nâng lên được bao nhiêu nhiêu nhưng tính tình cũng trầm ổn hơn nhiều, chẳng phải một hai câu xúi giục của họ là có thể tùy ý gài hắn nữa.
Sau Tiêu Thế Nam tới tìm Sở Hạc Vinh chơi, mấy người này thực sự là kế hèn, ở bên cạnh ẩn ẩn nói mấy lời như mấy năm này Sở Hạc Vinh ở bên ngoài quen được hạng người gì đâu không.
Tiêu Thế Nam nghe xong cũng đơ ra – nếu là hai năm trước hắn còn đang mai danh ẩn tích thì thôi đi, chuyện này xảy ra còn hiểu được. Nhưng từ lúc hắn hồi kinh tới giờ, nào có ai không khách khí với hắn? Hiện giờ quần áo hắn mặc cũng chẳng điệu thấp, còn mang theo tùy tùng, sao lại thành hạng người gì đâu rồi?
Sở gia tuy phú quý nhưng cũng là nhà thương nhân, nếu không phải quan hệ của hắn và Sở Hạc Vinh tốt, cũng sẽ không chạy tới nhà họ như vậy.
Sau khi hồi kinh, Sở Hạc Vinh cũng mới biết được thân phận của bọn Khương Đào đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, nghe được mấy đường huynh đệ chế nhạo châm chọc xong cũng vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đầu tiên là tức giận, sau đó không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Ngược lại tức chết mấy thiếu gia Sở gia kia.
Sau đó Tiêu Thế Nam lười cãi cọ với bọn hắn, kéo Sở Hạc Vinh đi nơi khác.
Tùy tùng của Tiêu Thế Nam chẳng tốt tính như vậy, đánh hết mấy người họ.
Gia đinh Sở gia muốn ngăn nhưng căn bản chẳng phải đối thủ của họ.
Cuối cùng trên mặt của mấy thiếu gia Sở gia kia đều có màu, chỉ vào tùy tùng nói các ngươi có giỏi thì nói tên ra.
Tùy tùng cười nói: “Không sợ các ngươi tìm tới cửa, chỉ sợ các ngươi không tới tìm! Công tử chúng ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, thế tử phủ Anh Quốc công!”.
Mấy người đó lúc này mới luống cuống, không dám đọ miệng lưỡi nữa, chạy như bay.
Sau bọn họ lại nghe ngóng, biết được quan hệ của Sở Hạc Vinh và Thẩm gia, càng không dám lỗ mãng.
Sở Hạc Vinh rốt cuộc được thanh tịnh. Chẳng ai tới gây rối, cuộc sống ngày càng bình yên.
Mấy năm này, sinh ý của nhà họ càng thêm rực rỡ, lúc này, hắn cũng đã thành gia, nhìn ra thực sự có vài phần người lớn.
Hôm nay đúng lúc Sở Hạc Vinh đang phiền muộn, Tiêu Thế Nam đã tìm tới tửu lầu.
Uống xong hai ly rượu, Sở Hạc Vinh mở miệng hỏi hắn: “Nghe nói trước đó không lâu huynh đã vào Binh Bộ, lúc này hẳn nên khí phách hiên ngang mới đúng chứ? Có phải ở Binh Bộ gặp phải phiền phức gì không?”.
Tiêu Thế Nam nhẹ nhàng thở dài, nói: “Binh Bộ thượng thư là bạn cũ của cha ta, hơn nữa, con người ta đệ cũng biết, tuy rằng có hơi không đứng đắn nhưng cũng xem như là kiên định, đường hoàng, đồng liên làm cùng cũng rất thích ta… Còn không phải là tẩu tử làm mai cho ta và A Dương sao. Tuy rằng tẩu tử không ép chúng ta thành hôn, chỉ muốn tìm cơ hội quen biết nhiều hơn một chút, nhỡ mà gặp được ai hợp ý, thử đi tới xem sao. Nhưng cha mẹ ta chẳng rộng rãi như tẩu tử, họ nói nếu không thành thân lúc này thì họ chẳng nhận nhi tử là ta nữa”.
Sở Hạc Vinh nhìn thấy hắn như có thù hận gì mà cười rộ lên, “Cũng chính là cô cô cởi mở nên có cô che chở, huynh mới có thể tiêu dao tới giờ. Không thì tới tuổi này nào có thế gia công tử nào chưa thành gia? Chơi bời mấy năm đủ rồi, cũng nên thành gia rồi”.
Tiêu Thế Nam dựa vào ghế, nói: “Thành gia có gì tốt? Đệ từng trải rồi nói cho ta chút đi!”.
Hôn sự của Sở Hạc Vinh là do Sở gia lão thái thái làm chủ, cưới tiểu thư Trần gia, cũng là nhà thương nhân.
Ban đầu Sở Hạc Vinh cũng không vui, đừng nhìn hắn học hai năm trưởng thành hơn không ít nhưng kỳ thật trong xương cốt so với Tiêu Thế Nam cũng là tám lạng nửa cân, tự do tự tại quen rồi, không muốn bị quản thúc.
Nhưng hắn không vui cũng không có ích gì, Sở gia lão thái thái trực tiếp trấn áp hắn, không cần hắn ra mặt bèn đặt lễ và định hết hôn kỳ.
Xưa giờ Sở Hạc Vinh kính trọng bà, cũng không dám làm trái ý lão nhân gia bà, cứ như vậy là thành thân.
Sau khi thành hôn xong, cuộc sống của Sở Hạc Vinh cũng chẳng có gì khác biệt, chỉ là trong nhà có thêm một người thôi.
Hơn nữa, Sở lão thái thái cũng dựa theo ý thích của hắn mà chọn thê tử của hắn, Trần thị dù là dáng vẻ hay nhân phẩm, tính cách đều khiến hắn yêu thích.
Càng khó có được chính là, tuy Trần thị là nữ tử nhưng kinh doanh cũng chẳng kém nam tử.
Trước đó ở nhà, nàng giúp xử lý sinh ý trong nhà, sau khi thành hôn lại giúp phu quân trù tính.
Hai người càng nói càng hợp, cảm tình dần được bồi dưỡng, thời gian thành hôn lâu, tình cảm càng thêm hài hòa.
Sở Hạc Vinh nói hắn thực sự cảm thấy rất ngọt ngào, ví dụ như hắn đi xã giao đêm mới về, Trần thị sẽ để đèn sáng chờ hắn. Lại có lần hắn xem sổ sách tới khuya, Trần thị cũng làm món ăn khuya hắn thích đưa tới. Còn có lúc hắn thấy suy sụp, mơ hồ, Trần thị sẽ ôn tồn nhẹ nhàng mà trấn an hắn, lại nghĩ cách giúp hắn….
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
6 chương
1700 chương
9 chương
77 chương
250 chương
36 chương