Xác định bọn Thẩm Thời Ân sẽ không can thiệp vào chuyện dạy con gái của mình nữa, sau Khương Đào nói Khương Dương đi tìm nhị lão tới. Đừng thấy Khương lão thái gia và lão thái thái tự nguyện theo Khương Dương lên kinh mà sau đã lập tức bị Khương Bách châm ngòi ly gián, đó chỉ là vì Khương Dương không ở cạnh nhị lão đã lâu, Khương Bách lại chọc trúng vào nỗi lo lắng của họ. Hiện tại đứa cháu của mình tự tới cửa giải thích, thái độ của hai người đương nhiên sẽ khác. Hơn nữa, Khương Dương cũng rất biết cách nói chuyện, chẳng oán trách gì mà chỉ thành khẩn nói: “Con biết gia nãi đưa đại đường huynh đi cùng cũng là có ý tốt, nghĩ rằng huynh ấy là một tú tài, nếu sau này có thể thi cử tiếp, vào triều cũng có thể giúp đỡ cho con. Nhưng những việc trước khi phân gia, đại đường huynh đã….. Gia nãi nói con lòng dạ hẹp hòi cũng được, nói con ngang ngược cũng được, con thật sự không muốn ở cùng với đại đường huynh”. Hắn cúi đầu mím môi, tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó không vui, còn đau khổ nhắm mắt lại. Khương lão thái gia và lão thái thái nghe hắn nói vậy, cũng nghĩ tới năm ấy, Khương Bách có ý đồ hạ dược cho hắn, Tuy rằng lúc ấy Khương Bách không thành công nhưng đó là do Khương Dương may mắn, nếu thật để hắn thành công, có lẽ Khương Dương cũng chẳng còn nguyên vẹn mà đứng ở đây. Khương lão thái gia và lão thái thái liếc nhau, đều có hơi hối hận bản thân mềm lòng quá mức, nghe lời Khương Bách đưa hắn đi cùng mà khiến Khương Dương đau lòng. Tuy vậy, năm ngoái khi lão thái gia bị bệnh, Khương Bách ở cạnh hầu hạ, đã thay đổi hoàn toàn so với con người trước kia, cũng đã biết rút kinh nghiệm nên lão thái thái vẫn do dự nói: “Đúng là Bách ca nhi không đúng nhưng hiện tại hắn đã biết sai mà sửa. Dù sao cũng là huynh đệ một nhà, có huynh ấy giúp đỡ con, sau này….”. Khương Dương vội vàng xua tay, nói: “Nãi nãi đừng nói về sau. Đại đường huynh mới lên kinh một ngày đã gây bao nhiêu chuyện cho con rồi, con có thể trộng cậy cái gì ở huynh ấy chứ?”. Khương lão thái gia và lão thái thái biết hắn tới Thẩm gia một chuyện nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngược lại khi Khương Bách trở về còn rất vui vẻ, cũng chẳng hỏi tới. Bây giờ bọn họ hỏi, Khương Dương mới nói: “Tỷ tỷ là có ý tốt mời huynh ấy tới, trước đó còn tốt, sau không biết sao đại đường huynh lại nói tới Yểu Yểu. Gia nãi cũng biết chúng ta đều họ Khương, nếu hắn nói con và tỷ tỷ con cũng chẳng sao nhưng Yểu Yểu lại họ Thẩm, hắn ở Thẩm gia lại nói xấu đích nữ nhà họ, ban đêm hạ nhân kể lại, tỷ phu và bọn Tiểu Nam đều không vui, sau Thánh thượng cũng đã biết… Tuy rằng bọn họ nể mặt mũi của tỷ tỷ không nói gì nhưng dù sao trong lòng cũng không thoải mái. Đây mới là lần đầu tiên huynh ấy tới nhà đấy, sau này nếu tới thêm vài lần, aiz…..”. Nghe được tới đây, ngay cả lão thái gia cũng ngồi không yên, ấp úng hỏi: “Hoàng đế cũng đã biết?”. Ở trong mắt bá tánh bình thường, hoàng đế chính là một nhân vật ở trên cao vời vợi, một câu nói là có thể định đoạt sự sống chết của cả nhà họ. Khi họ còn ở nông thôn không biết tình trạng ở kinh thành ra sao, lo lắng nhất chính là sợ Khương Dương ở ngự tiền làm ra chuyện gì chọc giận hoàng đế, sẽ giống như diễn xiếc mà đầu mình hai nơi. Sau khi tới kinh thành, Khương Dương nói qua tình huống ở kinh thành với họ, còn nói với họ tiền mua nhà phần lớn là từ tiền thưởng trong cung, nhị lão biết hắn được lòng vua, lúc này mới yên tâm hơn một chút. Hiện tại lại nghe thấy một lời của Khương Bách cũng khiến Hoàng đế bực tức, không phải là khiến hai người họ thấp thỏm rồi à? Khương Dương cũng không tính là nói dối, Tiêu Giác đúng là rất tức Khương Bách nhưng với quan hệ của  họ và Tiêu Giác, đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo lên người họ. Nhưng nhị lão chẳng nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy Khương Bách mang họa tới rồi. Không cần Khương Dương nói gì thêm nữa, Khương lão thái gia và lão thái thái lập tức gọi Khương  Bách tới, kêu hắn mau chóng thu dọn đồ đạc. Khương Bách sau khi rời Thẩm gia liền cảm thấy mỹ mãn – hắn đã nắm được cái thóp của Khương Đào, chờ Thẩm gia lót đường cho hắn. Không ngờ là còn chưa mơ được nửa ngày, Khương gia nhị lão đã nói cho hắn về quê. Khương Bách tức giận liếc Khương Dương đứng cạnh nhị lão, trong lòng đoán được việc này hẳn có liên quan tới hắn nhưng hiện hắn cũng đã khôn khéo hơn, biết được không nên trực tiếp đối đầu với Khương Dương, liền làm bộ khó hiểu, quỳ xuống trước mặt Khương Dương, nói: “Ngu huynh biết lúc trước đã đắc tội đệ rất nhiều nhưng mấy năm này ta cũng đã hối cải, sau này khẳng định quyết sẽ thay đổi, giúp đỡ đệ và A Đào”. Không biết mà nhìn vào còn thấy bộ dáng này của Khương Bách rất chân thành, hơn nữa, hắn là huynh trưởng còn quỳ ở trước mặt Khương Dương, nếu Khương Dương không chịu tha thứ cho hắn, Khương Bách còn rất nhiều lời để bẫy hắn. Khương Dương cũng chẳng ngu, lập tức đỡ hắn lên, còn tỏ vẻ rất do dự. Đang lúc Khương Bách cảm thấy mưu kế của mình đã thành, Khương lão thái gia đã mở miệng, lời ít ý nhiều mà hỏi hắn có phải lúc đi Thẩm gia đã nói gì về Yểu Yểu hay không. Có Khương Dương ở đây, Khương Bách cũng không dám nói dối, hơn nữa, hắn nhớ lại thì lúc ấy hắn cũng chỉ nói Yểu Yểu có chút kiêu căng, hiện tại tuổi nàng còn nhỏ thì không sao nhưng sau này lớn thì không thể như vậy, để Khương Đào dạy dỗ nhi nữ nhiều hơn. Hiện tại hắn cũng cảm thấy nói như vậy thì không có gì sai. Bởi vậy hắn bèn thừa nhận, còn thuật lại lời của chính mình một lần. Hắn vừa dứt lời, Khương lão thái gia bèn xua tay nói chính ngươi nói không sai, chọc cho Thánh thượng không vui, thừa lúc người trong cung còn chưa đuổi tới, ngươi mau về quê đi! Khương Bách trừng lớn hai mắt, trong lòng kinh hoảng, không dám tin mà nhìn Khương Dương. Hắn là đường bá phụ của Yểu Yểu, chỉ thuận miệng nói con bé hai câu nào tới mức này? Nhưng hắn cũng biết tính của Khương Dương – khôn ngoan xảo trá nhưng cũng không tới mức cả gan dám lôi cả hoàng đế vào nói bừa. Chẳng lẽ lời của hắn thực sự truyền tới tai hoàng đế rồi.