[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 184
Tháng 2 thi Hội, tháng 3 thi Đình, Khương Dương được Tiêu Giác khâm điểm làm Bảng Nhãn.
Đội báo tin vui đã tới Thẩm gia, Khương Đào đã sớm chuẩn bị tiền mừng.
Sau Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa còn phải đi dạo phố, Khương Đào còn tới một tửu lâu chiếm vị trí tốt trước.
Thi Hội ba năm một lần, mỗi lần dạo phố đều rất náo nhiệt.
Năm nay càng là hơn vậy, Trạng Nguyên là Vệ Lang, Bảng Nhãn là Khương Dương, còn một Thám Hoa lang Khương Đào không biết, đều là người trẻ tuổi, tuấn tú nho nhã. Ba người mặc lễ bào, cưỡi ngựa đi, chỉ nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Bởi vậy phụ nhân đứng xem rất nhiệt tình, nào là túi thơm, hoa, cứ như không tiếc tiền mà ném lên ba người họ.
Khương Đào nhìn miễn bàn tự hào bao nhiêu nhưng sau nàng lại có chút hoảng hốt, nghĩ tới khi Khương Dương còn là tú tài thiếu chút nữa bị người bắt đi, liền vội vàng nói với Thẩm Thời Ân: “Chàng phái nhiều người theo A Dương một chút, trả đệ ấy về nguyên vẹn cho ta”.
Thẩm Thời Ân nghe xong liền cười nói: “Đây là kinh thành, dưới chân thiên tử. Hơn nữa nàng có nghe qua ai bắt được Trạng Nguyên Bảng Nhãn chưa? Bọn họ đều là nhân vật ngự tiền, nhà ai dám ngông cuồng như vậy chứ?’.
Nhưng nói tới nói lui, Thẩm Thời Ân vẫn sợ Khương Đào lo lắng, quay đầu sau người tăng số nhân thủ đi theo Khương Dương.
Sau khi dạo phố kết thúc, bọn Khương Dương vào cung tham gia Quỳnh Lâm yến, bọn Khương Đào về nhà mình.
Tới khi chạng vạng, Khương Dương mới rời cung, lúc ấy, Khương Đào đã chuẩn bị cơm tối xong đang chờ hắn về ăn.
Khương Dương còn mặc lễ bào ngự tứ, khi vào phòng, Khương Đào nói hắn mau vào ăn cơm, hắn tới cách Khương Đào vài bước rồi dừng lại, trịnh trọng hất vạt áo quỳ xuống.
Khương Đào bị bộ dạng nghiêm trang này của hắn dọa sợ, đang muốn hỏi hắn làm sao, lại nghe hắn nói: “Khương Dương được tỷ tỷ nuôi nấng nhiều năm, hôm nay thi đậu công danh, cuối cùng cũng không phụ lại tấm lòng của tỷ tỷ. Ngày sau đương nhiên sẽ báo đáp tỷ tỷ!”.
Khương Đào không ngờ Khương Dương lại nghiêm túc cảm tạ nàng như vậy, trước giờ nàng không muốn được báo đáp gì nhưng nghe được lời này nàng cũng rất cảm động, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Thấy nàng khóc, Khương Dương mới lập tức đứng lên, tiến tới an ủi: “Đại phu đã dặn, tỷ tỷ hiện giờ không được đau buồn. Là lỗi của đệ, không nên để tỷ khóc”.
Khương Đào lấy khăn lau nước mắt, cười nói: “Không phải buồn mà là vui”.
Khương Lâm ngoan ngoãn dựa sát vào Khương Đào, nhỏ giọng ghen tỵ: “Tỷ tỷ, sau này đệ cũng sẽ cố gắng”.
Khương Đào cười rộ lên xoa đầu hắn, “Đệ mới có mấy tuổi chứ, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tỷ tỷ nào cần các đệ phải báo đáp, có thể thấy các đệ bình an, vui vẻ là được rồi”.
“Cái này đơn giản”. Khương Lâm nghiêm túc gật đầu, “Có thể ở với tỷ mỗi ngày, đệ rất vui”.
Trong lòng Khương Đào lại mềm ra, nghe xong lại ôm hắn lên chân ngồi.
Khương Lâm do dự không cho nàng ôm, trên mặt giãy giụa nói: “Tỷ tỷ hiện tại không thể ôm đệ, trong bụng tỷ còn có tiểu bảo bảo mà!”.
“Có tiểu bảo bảo nên không thể ôm đại bảo bảo sao?”.
Khương Lâm nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra cũng không phải. Được thôi, vậy tỷ ôm nhẹ một chút, không cần kích động quá, không tốt cho tiểu bảo bảo”.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc rối rắm của hắn, cả nhà cùng cười phá lên.
….
Sau khi Khương Dương là Bảng Nhãn liền tới Hàn Lâm Viện đảm nhận chức vụ, bắt đầu từ lục phẩm biên soạn.
Nhóm hàn lâm thanh cao ở Hàn Lâm Viện ban đầu còn cho là hắn vào nhờ quan hệ, sau tài năng của hắn dần lộ ra, cũng không ai tới kiếm chuyện với hắn nữa.
Thời gian đảo mắt liền tới tháng tư, Khương Đào còn chưa lộ bụng đã bắt đầu thai nghén. Hằng ngày đều là bắt đầu nôn từ sáng cho tới khi đi ngủ.
Chỉ ngắn ngủi nửa tháng, nàng tới kinh thành sau vất vả mới dưỡng cho đẫy đà hơn trước một chút mà lại gầy hơn.
Trước ấy, Thẩm Thời Ân biết Khương Đào mang thai còn vui mừng vô cùng, khác hẳn với người lúc nào cũng cẩn thận nghiêm túc trước ấy, hiện giờ hắn ra cửa luôn tươi cười rạng rỡ cứ như nhặt được tiền vậy.
Nhưng sau thấy Khương Đào gầy đi nhanh chóng, hắn lại thành người lo lắng nhất trong nhà.
Thời gian đi ngủ vốn đã không nhiều, lúc này hắn cứ như không cần ngủ, cả đêm thức dậy nhìn Khương Đào bảy tám lần.
Tô Như Thị nói hắn không cần lo lắng như vậy, tuy rằng bà chưa sinh bao giờ nhưng cũng biết ốm nghén khi mang thai là bình thường, ba tháng sau sẽ tốt hơn giờ.
Sau bụng của Khương Đào to hơn, nàng không ốm nghén nữa, Thẩm Thời Ân lúc này mới yên tâm, có thể ngủ an ổn hơn.
Kỳ thật cũng không chỉ có mình hắn lo lắng, cả Tô Như Thị cũng vậy, đừng nhìn bà khuyên Thẩm Thời Ân như vậy nhưng kỳ thật mỗi ngày bà đều sốt ruột vô cùng, thậm chí bắt đầu ăn chay niệm phật, sợ Khương Đào thật sự có chuyện gì.
Bọn Tiêu Thế Nam và Khương Dương càng đừng nói nữa, đoạn thời gian Khương Đào ăn không vô ấy, mấy tiểu tử gom từ trời xuống đất đều vét hết về, chỉ là sợ Khương Đào và tiểu bảo bảo trong bụng bị đói thôi.
Cứ an ổn như vậy cho tới tháng 6, Thái Hoàng Thái Hậu triền miên nằm trên giường bệnh qua đời.
Trước khi bà qua đời hai ngày, Bích Đào đặc biệt rời cung tới Thẩm gia một chuyến.
Nàng thay Thái Hậu truyền lời, xin Khương Đào có thể khuyên Tô Như Thị đi gặp bà ấy một lần.
Khương Đào đương nhiên không ép Tô Như Thị, năm ngoái Tô Như Thị vào cung một lần, sau khi trở về buồn bực không vui, tinh thần sa sút một thời gian.
Vẫn là sau ấy Khương Đào được khám ra có thai, tâm tư của bà đều đặt hết lên nàng và hài tử, mới có chút sức sống.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
6 chương
1700 chương
9 chương
77 chương
250 chương
36 chương