[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 160
Thẩm Thời Ân không nhịn được cong cong môi, sau mới nghiêm mặt nói: “Đừng đùa, hỏi nàng chuyện chính đấy”.
Dưới ánh mắt thúc giục của hắn, Khương Đào cũng nghiêm túc: “Không đùa, ta là nói thật. Tuy vậy chuyện này có chút kỳ quái, chàng từ từ nghe ta nói”.
Nàng sai tiểu nha hoàn lui ra, rồi sau đó đóng cửa sổ lại, lúc này mới nói tỉ mỉ cho Thẩm Thời Ân.
Khương Đào cũng biết việc này của bản thân có chút kỳ quái nhưng bọn họ là phu thê, muốn sống với nhau cả đời, nàng không muốn giấu Thẩm Thời Ân cả đời.
Chuyện ở hiện đại hẳn là sẽ khó giải thích với người ở thời đại này, Khương Đào chỉ nói chuyện đời trước. Dù sao cái chuyện mượn xác hoàn hồn này nghe xong cũng lý giải dễ hơn.
Qua một lúc lâu sau, Thẩm Thời Ân từ khiếp sợ tới ngây ra, sờ trán Khương Đào, nói: “Nàng có phải còn chưa tỉnh ngủ, buổi tối nằm mơ chuyện gì đúng không?”.
Khương Đào nắm lấy tay hắn, có chút thấp thỏm nói: “Chúng ta đã nói là không có bí mật gì rồi, kỳ thật nên sớm nói cho chàng biết. Chỉ là lúc ấy chúng ta ở huyện thành sống cuộc sống của chính mình, ta cho rằng sẽ không bao giờ trở lại kinh thành nữa nên không nhắc tới với chàng. Hơn nữa trước kia chúng ta cũng mới thành hôn, ta cũng có chút sợ hãi”.
Nói xong, nàng cẩn thận đánh giá sắc mặt của Thẩm Thời Ân, “Có phải quá đáng sợ rồi đúng không?”.
Thẩm Thời Ân nhíu mi suy nghĩ một lúc, sau đó cười rộ lên.
“Cười cái gì, còn nghĩ là ta nói giỡn à?”. Khương Đào bất đắc dĩ nhún vui, nói: “Kỳ thật chàng có thể hỏi chi tiết hơn, ta đều có thể trả lời được. Tuy vậy nếu chàng không tin thì thôi….”.
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Thời Ân ôm nàng vào lòng, nỉ non bên tai nàng, “Không, ta tin. Nàng nói ta liền tin”.
Khương Đào lúc này mới yên lòng, cười cười cọ cọ ở cổ hắn, “Cho nên không có ai khác, là chàng. Cũng chỉ có chàng”.
Hai người lại cọ cọ một hồi, thổ lộ tình cảm xong đúng là lúc tình nùng ý mật, mà ý cười trên mặt của Thẩm Thời Ân dần đậm hơn.
Khó trách A Đào vẫn luôn rộng rãi như vậy, khó trách Tô Như Thị vừa thấy nàng liền nhận nàng là nghĩa nữ, khó trách tài nghệ thêu thùa của nàng giỏi như vậy, khó trách xuất thân của nàng rõ ràng bình thường mà dáng vẻ cử chỉ lại cao quý tao nhã như vậy….
Lúc hắn mới gặp Khương Đào là ở ngôi miếu hoang, lúc biết được là nàng bị người nhà đưa tới miếu chờ chết, đối với tâm thái lạc quan của nàng tự nghĩ bản thân không so được. Cũng đúng là bị nàng cảm nhiễm, lúc hắn đang chán nản mới bùng lên hy vọng.
Hiện giờ mới biết được hóa ra nàng đã trải qua nhiều cực khổ như vậy. So với những thứ đen tối mà nàng trải qua, chút trúc trắc ở ngôi nhà kia đúng là không tính là gì.
Hiện giờ hết thảy đều được nói rõ rồi.
Chỉ hận hắn không sớm tìm tòi nghiên cứu, để nàng một mình chấp nhận lâu như vậy.
A Đào của hắn nói chuyện cũ như mây khói, nàng hoàn toàn không để bụng nhưng hắn không nói hắn sẽ chấp nhận như vậy!
Phủ Ninh Bắc Hầu…. Đúng là làm tốt lắm!
“Nghĩ cái gì vậy?”. Sau một lúc lâu, Khương Đào ngồi dậy từ trong lòng hắn, thấy sắc mặt hắn không đúng liền nói: “Ta nói với chàng những chuyện đó không phải để tố khổ với chàng, cũng là chuyện quá khứ rồi. Hiện giờ nhà ta sống tốt như vậy, lòng ta không còn khó chịu nữa. Nếu không phải phủ Ninh Bắc Hầu gây chuyện, nhắc ta nhớ tới cọc chuyện giữa chúng ta thì có thể ta cũng lười nhắc lại”.
Thẩm Thời Ân thu lại nét trầm tư trên mặt, duỗi tay vén tóc nàng ra sau tai, nhàn nhạt cười nói: “Không có gì. Chỉ là không ngờ tối hôm qua nàng muốn nói với ta chuyện này. Sớm biết vậy ta cũng không cần phải thấp thỏm cả đêm”.
Khương Đào che miệng cười trộm, vừa cười vừa nghiêng đầu nhìn hắn, “Nếu không phải là sợ dọa tới chàng thị trước khi về kinh ta đã nói với chàng rồi. Tuy vậy chậm đã, không phải là có người ôm bình dấm cả đêm không ngủ chứ?”.
Thẩm Thời Ân dời mắt đi, trên má xuất hiện vệt đỏ ửng khả nghi.
Hôm qua hắn còn thề son sắt nói với Khương Đào là trước kia bản thân chỉ đính hôn một lần thôi, trong lòng hắn đã sớm không còn nhớ tới rồi.
Ngược lại là hắn, chỉ cần nghĩ tới việc Khương Đào thiếu chút nữa sẽ thành tức phụ nhà người khác, cảm giác ấy đúng là có trăm cái móng vuốt đang cào trong lòng.
Tuy vậy theo như lời của Khương Đào, là hắn, chỉ có hắn thôi.
Bọn họ chỉ có đối phương thôi.
“Có ghen hay không? Nói đi!”. Khương Đào duỗi tay chọc hông hắn.
Thẩm Thời Ân không trốn được tay nàng, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng, nói: “Ghen ghen, nghĩ cả đêm không ngủ được, nửa đêm còn kéo Khương Lâm đang đi tiểu lại nói chuyện, muốn moi tin tức từ đệ ấy. Kết quả tiểu tử kia chỉ nói năm đó Khương gia chuẩn bị của hồi môn cho nàng, chưa nói hai câu liền lăn ra ngáy. Ta không biết là tiểu tử thối nào thiếu chút nữa sẽ cưới nàng nên trời chưa sáng đã ngồi bên giường chờ nàng dậy để hỏi chuyện…”.
Khương Lâm không có bí mật gì với tỷ tỷ của hắn, thay vì chờ nó mách lẻo với Khương Đào thì hắn nên thừa nhận luôn, chờ Khương Lâm tới nói còn xấu hổ hơn.
“Tối hôm qua ta vốn đã muốn nói rồi, là chàng dỗ ta ngủ nha”.
“Vậy không phải sẽ tượng trưng cho việc ta rất rộng lượng sao!”.
“Người rộng lượng gì mà ăn dấm cả đêm không ngủ?”.
Trong lòng Khương Đào thoải mái muốn chết. Loại chuyện hoang đường như ghen với bản thân này không thể chỉ có mình nàng trải nghiệm được, giờ là hai người huề nhau rồi.
Hai người ở trên giường đùa một hồi, tiếng người đi lại quét dọn trong viện dần nhiều lên, không tiện nói chuyện tư mật nữa, Thẩm Thời Ân đứng dậy thay quần áo nói có chuyện cần làm.
Khương Đào nghĩ hắn cả đêm không ngủ, vốn là muốn để hắn xin nghỉ nửa ngày ở nhà.
Thẩm Thời Ân lại nói không quan trọng, vẫn canh giờ cũ ra cửa.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương