[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 151
Hắn vừa nói xong, Tào thị lại nhịn không được rơi lệ, nhỏ giọng khóc nức lên.
Tiêu Thế Nam ngơ ra, gãi đầu nói: “Nương sao vậy? Người khóc cái gì?”.
Tào thị chỉ khóc không nói lời nào, Tiêu Thế Vân tới bên cạnh vỗ vai Tào thị, an ủi bà: “Nương đừng đau lòng, đại ca cũng không phải cố ý”.
Hắn không khuyên còn tốt, vừa khuyên xong Tào thị khóc càng lớn.
Anh Quốc công cũng trầm mặt xuống, quở trách: “Vừa trở về liền chọc cho nương ngươi khóc! Còn có ngươi mới nói cái gì?”.
Phủ Anh Quốc công mới là nhà của Tiêu Thế Nam, hắn lại đi theo Thẩm Thời Ân và Khương Đào nói về nhà, cũng không phải là giận lẫy gì hai phu thê Anh Quốc công.
Nhưng là Tiêu Thế Nam cảm thấy chính mình nói không sai, Thẩm gia không phải nhà hắn sao?
Hơn nữa vị trí thế tử cũng là của đệ đệ hắn, đại gia tộc đều sẽ phân gia, người kế thừa cũng sẽ lưu lại trong nhà, những người khác rồi sẽ phải rời phủ. Hắn sớm muộn cũng phải ra ngoài, sớm hay muộn thì là chuyện gì lớn đâu?
Bộ dáng này của phụ mẫu hắn như thể là hắn vừa nói lời đại nghịch bất đạo gì.
Thẩm Thời Ân cũng quay đầu nói với hắn: “Tuy đệ chưa nói gì sai nhưng làm nhi tử, chọc cho phụ mẫu không vui còn không mau xin lỗi?”.
Tiêu Thế Nam cũng không cảm thấy mình sai cái gì nhưng xưa nay hắn đều nghe lời của Thẩm Thời Ân, nghe vậy rất mau nói xin lỗi.
“Đứa nhỏ này là do tẩu tử nó chiều nó quá. Dượng và dì thông cảm, trở về ta sẽ phạt hắn”.
Khương Đào cũng tiếp lời: “Ta sai rồi, là ta không dạy dỗ hắn tốt”. Nói xong quay đầu nhìn Tiêu Thế Nam, nói: “Còn không mau đi? Còn ngại chưa chọc phụ mẫu đệ tức giận đủ à?”.
Tiêu Thế Nam gục đầu đi theo bọn họ.
Lúc này người không mẫn cảm như Tào thị là Anh Quốc công cũng phát giác có gì đó không đúng, giống như ném nhi tử đi rồi?
Nhưng mới rồi lời Thẩm Thời Ân và Khương Đào lại nói hướng về bọn họ, nghe cũng không có gì sai.
Chính là khiến cho người khác cảm thấy quá mức kỳ quái.
Giống như hài tử nhà mình tới nhà người khác đùa nghịch, làm phụ mẫu, trưởng bối khẳng định sẽ để hài tử cúi đầu nhận sai trước mặt họ nhưng ý tứ che chở lại rất rõ ràng.
Nhưng Tiêu Thế Nam là con của ông mà! Sao lại thành hài tử nhà người ta rồi?!
Trong lòng phu thê Anh Quốc công đều không dễ chịu, Tiêu Thế Vân ở bên cạnh khuyên nhủ: “Cha mẹ chớ đau buồn, nghĩ tới đại ca hẳn còn đang trách chuyện con đoạt vị trí thế tử của huynh ấy. Nhi tử cảm thấy cả nhà hòa thuận mới là tốt nhất, như vậy đi, con nói với đại ca, con sẽ không đoạt danh thế tử của huynh ấy nữa”.
Nói xong Tiêu Thế Vân đi ra ngoài cửa, Anh Quốc công vừa định cản hắn lại thấy hắn ho khan một trận, ho tới đứng không vững, phải tựa vào cửa mới đứng được.
Phu thê Anh Quốc công cũng không rảnh lo Tiêu Thế Nam có phải giận gì hay không, hai người họ tiến lên một trái một phải đỡ hắn.
“Con à, đừng náo nữa, sức khỏe không tốt thì đãi khách làm gì, nên nghỉ ngơi đi”. Tào thị nói xong liền kêu hạ nhân tới đỡ hắn về phòng.
Tiêu Thế Vân xúc động nói: “Nhưng đại ca….”.
Anh Quốc công nhíu mày, “Con là đệ đệ còn suy nghĩ cho nó như vậy, nó làm ca ca chẳng lẽ còn không yêu quý con hay sao? Chuyện thế tử chính là của con rồi, con không cần nhường nhịn cho ca ca con làm gì. Trước cứ nghỉ ngơi đi rồi lại nói”.
Tiêu Thế Vân lúc này mới được hạ nhân nâng đi.
…………..
Bên Khương Đào, ra khỏi phủ Anh Quốc công, Khương Đào liền vỗ vai Tiêu Thế Nam, nói: “Đừng có không vui, mới rồi chúng ta chỉ nói đệ hai câu vậy thôi chứ không có ý trách đệ thật”.
Tiêu Thế Nam gật đầu nói đã biết, giống như trước đó Khương Lâm nói sai trước mặt Tiêu Giác vậy, bị Vương Đức Thắng răn dạy vài câu, Khương Đào cũng trước là nói đệ đệ nhà mình không đúng, giúp đỡ nhận lỗi. Kỳ thật trong lòng vẫn là che chở hắn.
“Đệ cũng không phải tức giận nhị ca và tẩu tử nói đệ nhưng đệ… Aiz, không nói rõ được, chính là trong lòng không thoải mái”.
“Không thoải mái thì đừng nghĩ nữa, mau mang ta đi nhìn cái đình hồ mà đệ bảo, ta cũng rất tò mò dạng đình gì mà hai huynh đệ đều muốn tranh đây”.
Tiêu Thế Nam nghĩ tới nơi mình mong ước được ở từ nhỏ kia lập tức lấy lại tinh thần.
Bốn người cười nói trở về phủ Vinh Quốc công.
Phủ Vinh Quốc công vừa mới được tu bổ, một cái cây ngọn cỏ đều là mới dời tới, những chỗ khác càng đừng nói, đều có một cỗ khí phái kính cẩn, hai con sư tử đá ở cửa không giận mà uy, sinh động như thật, chỉ là cái này đúng là có giá trị chế tạo xa xỉ.
Còn chưa vào cửa, Khương Đào nhìn thấy cánh cửa bằng đồng liền cười, “Thật đúng là làm cửa bằng đồng?”.
Thẩm Thời Ân cũng cong môi, “Sớm đã nói với nàng, cũng không phải việc gì khó”.
Khương Đào tiến lên chạm vào, lại cười một trận, “Bây giờ đúng là không cần lo có người tới đá cửa nhà”.
Sau khi vào phủ, núi giả hành lang, đình đài lầu các, mái gác cong cong, rường cột chạm trổ chẳng cần nhiều từ miêu tả, Khương Đào nhìn đến hoa cả mắt.
Trước đó nàng làm đích nữ phủ Ninh Bắc Hầu còn tự nhận có chút kiến thức nhưng Ninh Bắc Hầu hoàn toàn không thể đánh đồng được với phủ Vinh Quốc công, ngay cả Anh Quốc công phủ bên cạnh cũng không có khí phải như này.
“Tu sửa này có thể hay không quá….” Khương Đào do dự không biết nói như nào, cứ cảm thấy dù là phủ Quốc công cũng không nên đường hoàng như vậy.
“Không sao, là Tiểu Giác tự thiết kế”. Thẩm Thời Ân đoán được tâm tư của nàng, giải thích nói: “Trước đó ta ở lại trong cung của Tiểu Giác, sau lại vì chuyện sửa lại án sai mà hối hả bận rộn, nhà cũ là do nó giám sát tu sửa”.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương