[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 150
Tiêu Thế Nam kẹp Khương Lâm chạy về nhà, Tiêu Giác cũng xuống xe ngựa, tới giải thích với bọn Khương Đào.
Bởi vì không có người ngoài, Tiêu Giác cũng không xưng “trẫm” nữa, chỉ nói: “Trước đó ở ngoài thành ta thấy hắn không tìm phụ mẫu, cho rằng hắn còn đang giận chuyện thế tử. Mới rồi hỏi qua mới biết được, hắn căn bản không nhìn thấy phụ mẫu nhà hắn”.
Này đúng là chuyện Tiêu Thế Nam có thể làm, Khương Đào buồn cười lắc đầu.
Phu thê Anh Quốc công rốt cuộc là trưởng bối của Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam, đã đặc biệt tới nghênh đón bọn họ, tuy rằng đối tượng họ đón không phải Khương Đào nhưng nàng vẫn cảm thấy cần phải đi bái kiến một chút.
Hơn nữa nàng rất không yên tâm Tiêu Thế Nam đi về một mình, sợ hắn đã vì gia tộc mà nhượng bộ tới mức ấy nhưng phụ mẫu lại chẳng mảy may thương hắn nửa phần.
Vì thế đoàn người bọn họ cũng tới Anh Quốc công phủ.
Bọn họ đi không nhanh không chậm, lúc qua tới nơi xe ngựa cũng dừng ở phủ Anh Quốc công, phu nhân Tào thị xuống xe trước, nhìn thấy Tiêu Thế Nam ở cửa liền bật khóc: “Hài tử của ta, mới rồi con không có tới tìm ta và cha con, ta còn tưởng là con còn giận chúng ta”.
Tiêu Thế Nam ngượng ngùng mà gãi đầu nói: “Nương, ngoài thành quá nhiều người, con không nhìn thấy hai người thôi”.
Tào thị xem xét hắn từ đầu tới chân, đau lòng nói: “Con cao lên, cũng gầy đi rồi, tuy vậy cũng không thay đổi là bao, ở ngoài thành liếc mắt liền nhận ra con. Nương sớm đã sai đầu bếp làm mấy món con thích ăn, lúc này vào ăn cơm đi”.
Nói xong, Anh Quốc công cũng xuống xe ngựa, Tiêu Thế Nam xưa nay sợ vị phụ thân uy nghiêm này, thấy ông liền thả Khương Lâm xuống, cung kính hành lễ.
Trước đó, Anh Quốc công còn tức giận chuyện Tiêu Thế Nam bỏ đi theo đoàn người Khương Đào nhưng lúc này nghe hắn giải thích, trong lòng cũng có chút áy náy với hắn, cũng không quở trách, chỉ là nghiêm khắc dạy dỗ như trước: “Đã lớn từng này rồi sao còn lỗ mãng như vậy? Nửa điểm Quốc công thế tử…. công tử cũng không có!”.
Ông xưa nay thích giáo huấn người, trong nhà cũng chỉ có Tiêu Thế Vân là không sợ ông, Tiêu Thế Nam thành thật mà nhận sai.
Bọn Khương Đào tới muộn hơn, đúng lúc nghe được Anh Quốc công đang giáo huấn Tiêu Thế Nam.
Nụ cười trên mặt nàng phai đi, sắc mặt của Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác cũng rất khó coi.
“Lão gia”. Tào thị kéo Anh Quốc công lại, sau đó phu thê hai người hành lễ với Tiêu Giác.
Tiêu Giác nhàn nhạt gật đầu; “Hôm nay chúng ta tới theo lễ, di ngoại tổ phụ*, di ngoại tổ mẫu khách khí rồi”.
*Mối quan hệ này hơi lằng nhằng, nó là ông bác, bà cô bên mình, nên do không tìm được từ khác tôi đành thay thành như này, thông cảm nha, nó là 姨外祖父 và 姨外祖母 , ai biết cách gọi cmt tui biết nha.
Tào thị cười hòa giải: “Trong nhà đã sớm chuẩn bị cơm, không bằng cùng tới phủ dùng cơm?”.
Thẩm gia tuy rằng ở cách vách nhưng trong nhà không có ai lo liệu, phủ đệ là vừa sửa lại, hạ nhân cũng chưa chọn xong, nồi lạnh bếp lạnh, Thẩm Thời Ân không nghĩ Khương Đào về rồi còn phải dọn bếp nên gật đầu nói được.
Hắn mở miệng, đương nhiên Tiêu Giác cũng không có ý kiến.
Đoàn người đi vào phủ Anh Quốc công, Anh Quốc công và Tiêu Giác, Thẩm Thời Ân đi ở đằng trước.
Nhưng người khác đi sau họ nửa bước, Tiêu Thế Nam một tay nắm tay Khương Lâm, một bên giới thiệu cho Khương Đào.
“Trong nhà thật ra không hề thay đổi gì, tẩu tử nhìn chỗ đá xanh này có một cái khe, là khi còn nhỏ nhị ca ta nghe nói cha ta có một cái Lang Gia bảng chính thống, huynh ấy tò mò muốn ta đi trộm ra, kết quả vừa đi tới cửa ta cầm không chắc, nó nện lên sàn nhà… Gạch thực ra là đổi rồi nhưng ảnh bích này hình như là đồ tiền triều, cha ta rất thích, không sứt mẻ bao nhiêu nên vẫn luôn đặt ở đây”.
“A, cái hành lang này, khi còn nhỏ đệ thích chơi trốn tìm với Tiêu Giác ở đây, hắn hồi nhỏ mê chơi lắm, mỗi lần đều trốn ở cùng một góc, rúc đầu kĩ tới mức không ai nhìn ra”.
“Núi giả ở hoa viên đã không còn rồi, hình như là có một lần Tiêu Giác bị ta dỗ bò lên sau đó bị té. Cha hắn còn chưa nói gì mà cha ta đã mắng vốn ta một hồi, sau đó đến cái bóng của núi giả cũng không còn”.
Bởi vì thời ấu thơ của hắn là cũng với Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác, hai người họ hiện giờ một là quốc cữu trầm ổn kiệm lời, một là hoàng đế mới lớn, tuy rằng sau vẫn có thể bát nháo với họ nhưng trước mặt người khác thì cần phải giữ thể diện cho họ nên cũng đè thấp giọng xuống giới thiệu cho Khương Đào.
Tào thị xa con gần 5 năm, đúng là lúc nhìn hắn không đủ nhưng Tiêu Thế Nam chỉ cười nói với Khương Đào, còn đè âm thanh xuống chỉ để hai người nghe thấy, thật giống như nương là bà lại là người ngoài.
Nhưng Khương Đào là khách, Tào thị cũng không dám nói cái gì.
Không lâu sau, đoàn người tới chính sảnh, đám người Anh Quốc công ngồi xuống, Tiêu Thế Nam còn đang nói chuyện vui vẻ với Khương Đào.
Tào thị chua xót trong lòng, quay đầu đi nhìn hạ nhân ở nhà bếp chuẩn bị cơm trưa.
Sau đó Tiêu Thế Vân tìm tới, vào nhà bếp liền cười nói: “Nương sao lại tự mình tới đây như này? Đã bận một buổi sáng rồi, cẩn thận đừng mệt quá”.
Tiêu Thế Vân mười bốn tuổi, khuôn mặt có năm sáu phần tương tự như ca ca hắn, nhưng khác với Tiêu Thế Nam tràn đấy sức sống, hắn lại hơi gầy, sắc mặt cũng kém hơn người thường, có chút hào hoa phong nhã.
Hắn xưa nay ốm yếu, Tào thị sợ khói nhà bếp ảnh hưởng hắn, vừa kéo hắn ra ngoài vừa nói: “Thân thể con không khỏe xuống giường chạy loạn cái gì?”.
Tiêu Thế Vân hổ thẹn rũ mắt: “Con là đệ đệ, vốn nên tự mình đi đón đại ca. Thân thể lại rất vô dụng, uống thuốc xong nằm xuống mới đỡ hơn”.
“Vậy có là gì, thân thể con vốn suy nhược, đại ca con làm ca ca khẳng định sẽ săn sóc con. Con đừng nghĩ nhiều như vậy, đi tới trước trò chuyện với cha con đi, Thánh thượng tới, nhị biểu ca và nhị biểu tẩu cũng tới rồi…..”.
Tiêu Thế Vân nghe vậy sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị: “Nhị biểu tẩu?”.
Tào thị thấy hắn ngẩn người bèn giải thích: “Nhị biểu ca con ở bên ngoài mấy năm đã thành hôn rồi, là cô nương nhà tú tài. Mấy ngày hôm trước ta và cha con đã biết rồi nhưng lúc ấy thân thể còn không phải không thoải mái sao, nên không nói với con”.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương