[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 145
Khương Huyên ngồi trong xe ngựa, nha hoàn bưng đồ ăn lên hỏi nàng có muốn ăn gì hay không.
Trong xe ngựa không có người khác, Khương Huyên cũng không cần chú ý cái tư thái gì, nàng bực bội hất tay đánh đổ hết mấy cái đĩa ra sàn, mắng: “Ăn, ăn, ăn, ta như chó nhà có tang bị đuổi ra ngoài rồi còn có tâm tư ăn uống à?”.
Nha hoàn lập tức im bặt, rúc vào một góc trong xe ngựa.
Sắc mặt của Từ ma ma cũng không tốt: “Phu nhân nếu buồn bực sao mới rồi còn kéo ta? Khương gia vô lễ như vậy, lão nô không thể nhịn được cái bộ dáng vô phép tắc của họ!”.
Khương Huyên hận tới nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt thanh tú liền có chút dữ tợn.
Mới rồi không có phát tác, cũng không phải nàng có hàm dưỡng mà là trước đó, chuyện nàng ném lễ vật của Liễu thị không biết làm sao bị truyền ra ngoài rồi.
Người đọc sách đều là tri thư đạt lý nhưng lúc mắng người tuyệt đối không có nửa phần lưu tình.
Bọn họ cũng không đến mức nói bậy gì về Khương Huyên nhưng lại nói Ứng Kỳ Nhiên đắc thế liền kiêu, quên mất bản thân là ai rồi! Còn Hàn Lâm thanh quý cái gì nữa?! Loại mắt chó nhìn người này sách đọc được bao nhiêu cho chó ăn hết rồi.
Ứng Kỳ Nhiên ban đầu còn không biết chuyện Khương Huyên ném văng lễ vật của Liễu thị, lúc ấy hắn và Hạ Chí Thanh ở tiền viện nói chuyện, không khí còn rất hòa hợp, thẳng tới lúc những lời lẽ mắng hắn bay tới tai thì hắn mới đi chất vấn Khương Huyên.
Khương Huyên cũng không sợ thừa nhận, nói: “Chính là ta ném đó rồi sao? Hạ gia đưa những thứ không đáng tiền đó không phải là cố ý làm xấu mặt mũi ta sao? Ta vì sao phải cho bọn họ mặt mũi chứ?”.
Ứng Kỳ Nhiên tức tới mặt mũi trắng bệch. chỉ vào nàng nói: “Chủ khảo chấm thi là lão sư của ta, Hạ Chí Thanh là học sinh khóa này, nếu nhà hắn đưa lễ vật quý trọng tới mới là không hợp với lẽ thường!”.
“Ta đây quản không được, dù sao những vật thô tục ấy đưa tới cho ta chính là vũ nhục ta, ta còn giữ người lại mà nói chuyện khách khí đã nể mặt nàng ta lắm rồi”.
“Ngươi chướng mắt những đặc sản thô tục đó, quay đầu lén xử lý là được không phải sao? Sao phải ném ngay trước mặt người ta như vậy?”.
“Ta muốn ném thì ném, sao còn phải ném trộm chứ? Không phải chỉ là một thư sinh thôi sao, ngươi có cần phải giận thành như vậy không?”.
Hai người họ, một người là Trạng Nguyên xuất thân nhà nghèo, một người là đích nữ huân quý không ăn thịt băm*, tư tưởng vốn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Chỉ là từ trước đó ở kinh thành phận ai nấy lo, cũng chưa từng đối chọi gay gắt như vậy.
*không ăn thịt băm là một thuật ngữ để chỉ về việc không nhìn nhận bao quát một vấn đề nào. Thời nhà Tây Tấn, Tần Huệ Đế trị vì, có một năm phát sinh nạn đói, dân không còn gạo mà ăn, chỉ có thể ăn rễ cây và vỏ cây, dẫn tới việc nhiều người chết đói. Lúc này việc truyền tới trong cung, Tần Huệ Đế “thiện lương” nghe được, muốn vì bách tính của mình làm gì đó nên đã nói: “Nếu bách tính hết gạo mì để ăn, sao không cho họ ăn thịt?”.
Đây là một vị vua không có năng lực trị vì, thời của ông cũng tàn rất nhanh. Mọi người search thêm nha.
Sau khi Ứng Kỳ Nhiên tức giận, buôn lời tàn nhẫn: “Ngươi chướng mắt những thứ không đáng tiền đó, hẳn là cũng khinh thường thư sinh nhà nghèo, vậy trong lòng hẳn là cũng khinh thường ta đúng không? Được, chờ hồi kinh, chúng ta sẽ hòa li”.
Triều đại này tư tưởng thoáng hơn nhiều, việc hòa li cũng không tính hiếm thấy.
Nhưng Khương Huyên không có khả năng hòa li, nàng và nương nàng cần nhất là thể diện, hơn nữa, tuy Ứng Kỳ Nhiên xuất thân thấp hèn nhưng đã bái được một vị lão sư tốt làm thầy, lúc trước cũng đã được thuyết giảng trước mặt vua, tiểu hoàng đế cũng rất yêu thích hắn, khen thưởng hắn vài câu.
Ninh Bắc hầu phủ nhìn thì thấy là một nhà huân quý nhưng phải biết rằng, kinh thành có hai người ăn chơi trác táng nổi danh, một là An Nghị Bá ham mê nữ sắc, một là Ninh Bắc Hầu học đòi văn vẻ.
Ninh Bắc Hầu cũng không tính là quá kém, phàm là tranh chữ đồ cổ đều dốc hết vốn liếng mua về, đã sớm đào rỗng cả hầu phủ rộng lớn.
Không thì hắn cũng không tới mức sau khi vợ cả chết, cưới nữ nhi nhà phú thương làm kế thê cũng là vì muốn cuỗm luôn cả của hồi môn của thê tử.
Nhưng của hồi môn của nương Khương Huyên dù sao cũng có hạn, qua ngần ấy năm sớm đã không còn dư lại bao nhiêu, nghiễm nhiên trở thành trò cười trong giới huân quý.
Nếu Khương Huyên hòa li với Ứng Kỳ Nhiên, trước không nói Ninh Bắc Hầu trách nàng như nào, sau này càng không có khả năng tìm được mối hôn sự nào tốt hơn như vậy.
Cho nên Khương Huyên chỉ có thể chịu thua, quay đầu sai Từ ma ma tới mời Liễu thị tới dự tiệc.
Từ ma ma là đi theo nương nàng, sau lại đi theo nàng, ở trong phủ cũng là nửa chủ tử, vốn tưởng rằng Liễu thị sẽ đáp ứng luôn, không ngờ là lại bất lực trở về.
Đã mấy ngày liền, Ứng Kỳ Nhiên chưa hề đặt chân tới hậu viện.
Khương Huyên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, lúc này mới tự mình tới hẻm Thư Sinh một chuyến.
Nàng nghĩ phu thê Hạ gia là người hẹp hòi, nắm mãi chuyện lúc trước không buông, nàng cũng không bỏ tự tôn xuống mà đi xin lỗi được, không thì tới mời Khương Dương đứng đầu tới nhà làm khách – dù sao đều là người đọc sách, nàng cảm thấy nếu Khương Dương có thể nói giúp họ mấy lời thì thể nào cũng lấp được miệng người khác.
Sau đó không ngờ tới là đá phải tảng đá sắt, lễ vật nàng đưa vào còn chưa hạ xuống đã bị người ta đuổi ra khỏi cửa.
So với việc trực tiếp động thủ với Hoàng thị, Khương Huyên cảm thấy Khương Đào kia mới khiến nàng tức giận, thật giống như nàng mới chính là người đứng trên cao còn mình chỉ ở dưới nàng diễn một vai hề!
Hơn nữa bộ dáng nàng ôm tay cười như có như không kia làm nàng ta nhớ tới bộ dáng của vị tỷ tỷ bệnh tật kia!
Nàng híp híp mắt, hỏi Từ ma ma: “Phụ nhân béo kia mới rồi gọi tỷ tỷ của Khương Dương là A Đào?”.
Từ ma ma cẩn thận nhớ lại, nói: “Hình như tên như vậy”.
Khương Huyên trực tiếp hất bàn nhỏ đi, “Kể cả nàng có làm chuyện ngày hôm nay với ta hay không, chỉ riêng việc nàng lấy cái tên này đã khiến nàng phải chết”.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
4 chương
29 chương
20 chương
130 chương
32 chương
10 chương