Vô duyên vô cớ xuất hiện một đội thị vệ, hưng sư động chúng như vậy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tuy rằng biết nhà mình chỉ là bá tánh bình thường tuân thủ pháp luật nhưng Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam vẫn mang tội trên người, Khương Đào có chút hoảng hốt. “Không thì ngày mai chàng mang Tiểu Nam về mỏ đá làm việc?”. Thẩm Thời Ân đã thay quần áo ra cửa, nói: “Ta đã biết, nàng ngủ trước đi. Ta đi xem”. Nói xong hắn liền ra cửa, Khương Đào cũng không còn tâm trạng nào ngủ nữa, lấy sổ sách của tú phường ra xem. Chờ nàng xem hết tất cả sổ sách của tú phường năm ngoái một lượt, đã là đêm khuya, Thẩm Thời Ân còn chưa về. Khương Đào thấy buồn ngủ, dùng tay chống cằm lại xem lại sổ sách một lần nữa, cuối cùng không biết lúc nào lại dựa vào bàn ngủ thiếp đi mất. Cứ như vậy lại qua một lúc, Khương Đào không biết bản thân ngủ bao lâu, mãi cho tới khi nghe thấy cửa phòng có tiếng động, nàng mới xoa đôi mắt đứng thẳng lên. “Sao lại ngủ ở đó?”. Thẩm Thời Ân nhìn mặt nàng có in hằn hạt châu của bàn tính mà buồn cười duỗi tay xoa mặt nàng. Khương Đào quay mặt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ thấy trời đã gần sáng, lẩm bẩm nói: “Sao đi lâu như vậy? Là thật đã xảy ra chuyện gì sao?”. Thẩm Thời Ân ôm nàng lên trên giường, như dỗ trẻ con mà dỗ nàng: “Không có việc gì, không phải người quan trọng”. Khương Đào muốn hỏi cụ thể hơn nhưng thật sự là quá buồn ngủ, hơn nữa nghe giọng điệu hắn nhẹ nhàng như vậy cũng không hỏi nhiều. Bởi vì đêm trước ngủ không ngon nên Khương Đào ngủ liền một mạch tới khi mặt trời lên cao. Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam, Khương Lâm bắt đầu trở lại cuộc sống ngày thường, người đi làm, đứa đi học. Sau khi Khương Đào rửa mặt xong liền mang theo sổ sách tới tú phường, lúc vào nhà liền nghe được tiếng Vương thị nói chuyện sinh động như thật. “Nghe nói là thị vệ kinh thành, chừng hơn trăm người. Đồng hành còn có một chiếc xe ngựa hoa lệ vô cùng. Nghe nói chỉ tính riêng gỗ không cũng có thể cho người như chúng ta ăn uống nửa đời không lo rồi…”. Vương thị có một nhi tử đang học, tuy tuổi không lớn, mới mười tuổi nhưng mỗi năm cũng tốn rất nhiều tiền. Nên trước khi Vương thị nhận làm ở tú phường của Khương Đào, trượng phu của nàng ngoài công việc chính của mình ra còn phải làm thêm mấy công việc lặt nhặt khác. Cái gì gõ mõ cầm canh, tuần phố, quét đường cái, chỉ có người không thể nghĩ ra được chứ không việc gì trượng phu nàng chưa từng làm qua. Cho nên tin tức của hắn cũng rất linh thông, miệng Vương thị có nói mãi cũng không hết đề tài. Thấy Khương Đào, Vương thị liền dừng câu chuyện, tiếp tục làm việc trong tay. Khương Đào thấy bộ dáng giống như học sinh thấy lão sư này, buồn cười nói: “Ta có đáng sợ như vậy sao? Làm thêu thùa mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi nói chuyện phiếm cũng là bình thường. Ta cũng sẽ không nói gì tỷ”. Ban đầu khi Khương Đào mở tú phường, ký hiệp nghị với các nàng, mỗi tháng đều phân chia rành rọt, mười phần công chính liêm minh. Nhưng lén lút cũng rất hiền hòa, trước đây khi tú phường còn thiếu người, Vương thị và Lý thị làm công ở nhà nàng, lúc nghỉ ngơi cũng sẽ nói chuyện nhà, có đôi khi Khương Đào sẽ nướng bánh mì, chuẩn bị trà bánh cho các nàng ăn. Vương thị nháy nháy mắt với nàng, ý nói sau nói với nàng sau. Khương Đào cũng không hỏi, cầm sổ sách đi tìm Hoa ma ma các nàng. Hiện tại chuyện lớn nhỏ ở tú phường đều là Hoa ma ma, Viên tú nương, còn có Lý thị và Mạnh bà bà bốn người phụ trách. Khương Đào xem xong sổ sách liền thấy không có vấn đề, gọi bốn người tới, dò hỏi tình huống gần đây của tú phường. Bốn người theo thứ tự nói có trật tự, nội dung đối chiếu với sổ sách cũng không có tình trạng làm giả, giấu giếm. Nói xong hết mọi chuyện, các nàng đều đi làm việc, Vương thị tới chỗ Khương Đào. Khương Đào để những người khác rời đi, nói tỷ có chuyện gì thì nói. Vương thị giải thích: “Sư phụ, mới rồi không phải ta không trả lời. Là ta nhìn thấy Hoa ma ma theo sau muội nên mới ngừng câu chuyện”. Sau khi chọn bộ phận quản lý xong, Khương Đào không cần mọi chuyện đều tự tay làm như lúc trước. Hơn nữa cách thêu chữ thập các nàng đều biết, Lý thị và Mạnh bà bà dạy người mới rất tốt, ngay cả những cách thêu khác trên thị trường, Viên tú nương làm chủ sớm cũng biết những cách ấy, dạy dỗ người mới còn có kinh nghiệm hơn so với Khương Đào, biết tùy từng người mà có cách dạy khác nhau. Hoa ma ma không biết thêu thùa, bà phụ trách toàn bộ hoạt động của tú phường và điều phối tài nguyên. Khương Đào hạ giọng hỏi: “Sao, nàng gây khó dễ cho mấy người hả?”. Hoàng thị và nàng đã nói tốt, không chỉ chưa nói muốn phân quyền cho nàng, còn nghĩ biện pháp lấy ít lợi nhuận đi, nếu không phải do Khương Đào kiên quyết thì nàng ấy chỉ cần ba phần lợi nhuận. Vương thị nghĩ nghĩ nói: “Vậy thì không có. Nhưng là Hoa ma ma đặt ra một loạt quy củ, ví dụ như mỗi canh giờ chỉ có mười lăm phút nghỉ ngơi, lúc nghỉ ngơi không được tụ tập nói chuyện, chỉ có lúc ăn cơm mới tùy ý một chút, tùy chúng ta ăn tại chỗ này hay về nhà ăn”. Khương Đào gật đầu nghĩ, đây cũng là tất nhiên. Hệt như người hiện đại khởi nghiệp, ban đầu quy mô nhỏ, đương nhiên quy củ rời rạc, nơi chốn đều có thể tùy ý một chút. Nhưng người nhiều lên, cần có quy củ, phải đặt điều lệ và bắt tuân theo quy củ. Nàng lại hỏi những điều lệ khác của Hoa ma ma, Vương thị nói hết một lượt. Khương Đào nghe được liên tục gật đầu, Hoa ma ma quả thực là nhân tài quản lý hiếm có! Cũng may Hoa ma ma là người của Hoàng thị, bằng không đổi một người có dã tâm, chỉ bằng tài quản lý nhân viên đắc lực cũng có thể chậm rãi xóa mờ đi lão bản là nàng. Đương nhiên những người như Lý thị và Vương thị ngay từ đầu đã đi theo nàng hẳn sẽ không “làm phản” nhưng những người mới vào thì khó nói.